Nam Thần Nhảy Quảng Trường

chương 37: bởi vì rất thích, nên ngay cả câu “thích anh” cậu cũng không dám dễ dàng mở miệng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit + Beta: Snail

Cùng Trì Yến đi xuống lầu Mạch Đương còn cảm thấy không quá chân thật, loại chuyện như cùng Trì Yến đi mua đi mua thức ăn này vậy mà lại phát sinh trên người mình, sau khi ra đầu hẻm cậu nhịn không được kéo áo Trì Yến hỏi: “Chúng ta thật sự muốn đi mua thức ăn sao?”

Trì Yến hỏi lại cậu: “Chứ không lẽ đi bán thức ăn?”

Sau khi quen thuộc Mạch Đương phát hiện Trì Yến có rất nhiều tế bào hài hước, cậu vui vẻ một chút, “Chúng ta muốn mua cái gì? Mua thịt hử? Anh biết làm món gì?”

“Món ăn gia đình biết một chút, muốn ăn gì một hồi tự mình chọn.” Trì Yến nói.

“Nhưng tay anh đang bị thương.” Mạch Đương có chút do dự.

“Tay trái không có gì đáng ngại.” Trì Yến không thèm để ý nói, tối qua anh cố ý tránh tay phải đi, hơn nữa tay trái bị thương cũng không nghiêm trọng.

“Vậy lát nữa tui xách thức ăn cho.” Mạch Đương nói.

“Ừ.” Trì Yến từ chối cho ý kiến.

“Chúng ta ăn cá đi, anh làm được không? Hấp? Kho tàu?”

“Có thể.”

“Có thể ăn khoai tây sợi trộn giấm không? Tui có thể giúp anh xắt.”

“Có thể.”

“Vậy anh có thích ăn bắp cải không? Bắp cải xào ăn rất ngon.”

“Mua.”

“Chúng ta…”

Hai người trong âm thanh tràn đầy phấn khởi của Mạch Đương đi tới chợ bán thức ăn ở khu lão thành, giống như khu lão thành, chợ này đã tồn tại rất lâu, mặt xi măng thô ráp gồ ghề khắp nơi, trên mặt tích tụ không ít nước, chỗ nào cũng có rau quả nát vụn bị ném, thế nhưng thức ăn bán ở đây so với các chợ khác đều rẻ hơn, ngoại trừ dân cư trong khu lão thành, người ở tiểu khu phụ cận cũng bằng lòng qua đây mua thức ăn, cho nên bên trong có không ít người.

Mạch Đương là một lão trạch nam độc thân, bình thường vấn đề ăn cơm hầu như đều gọi quán cơm nhỏ ở đầu hẻm giao hàng, không thì là tự mình nấu tô mì liền tùy tiện giải quyết một chút xem như xong, mấy cái trước đó cậu còn lười làm huống chi là bảo cậu đến chợ mua thức ăn, ấn tượng đối với khu chợ này của cậu vẫn còn dừng lại ở rất nhiều năm trước, khi đó vì chăm sóc mẹ cậu hết giờ học sẽ tiện đường đến đây mua thức ăn mang về.

Lại nói tiếp trước kia cậu cũng biết làm vài món, ít nhất có thể nấu chín, nhưng chuyện lâu như vậy đã sớm quên đến tận chân trời nào rồi.

“Muốn uống canh gì?” Trì Yến cùng Mạch Đương đi đến quầy bán thịt, trưng cầu ý kiến của cậu.

“Canh xương đi, vừa vặn bồi bổ cho anh.” Mạch Đương nói lôi anh đến một quầy thịt heo, bắt đầu nghiên cứu đám xương sườn treo trước quầy.

Trì Yến căn bản không bị thương đến xương cốt, có điều nhìn cậu dụng tâm chọn xương sườn như thế cũng không ngăn cản cậu, đứng bên cạnh cho cậu chọn.

Mạch Đương trải qua nhiều năm ngũ cốc chẳng phân biệt được như vậy, căn bản không biết dạng xương sườn nào coi là tốt, trong mắt cậu những thịt này đều giống nhau, nhìn một hồi lâu cũng không biết nên chọn cái nào, ông chủ quầy hàng đã xử lý xong thịt cho hai người, quay đầu thấy cậu còn đang xem, liền chỉ cái kia nói với cậu: “Chàng trai, chọn này đi, xương thịt đều đặn, còn có ít sườn non, tuyệt đối ăn ngon.”

Mạch Đương nhìn một chút, không nhìn ra khác biệt gì, cậu nhìn về phía Trì Yến, “Cái đó tốt không?”

Trì Yến cũng chỉ mua thức ăn vài lần mà thôi, đều là để người bán chọn giúp, cụ thể có tốt hay không anh cũng không nhìn ra, dứt khoát nói: “Lấy nó đi, ông chủ cân giúp.”

Ông chủ lưu loát tháo xương sườn xuống cân rồi chặt ra cho bọn họ, Mạch Đương đè lại tay Trì Yến, lấy tiền từ túi mình đưa cho ông chủ, “Chuyện trả tiền để tui, anh phụ trách nấu là được.”

“Hào phóng vậy?” Trì Yến nhướn mi nhìn cậu.

“Ừm hừm.” Mạch Đương hừ một tiếng, nghĩ thầm nếu anh bằng lòng bên cạnh tui, về sau tui đều hào phóng với anh như vậy.

Sau khi mua xương sườn hai người đi mua phối liệu, tiếp đó lại đi mua cá cùng rau xanh còn có chút đồ ăn vặt linh tinh, đi dạo một vòng, trên tay hai người đều có không ít thứ.

Bà chủ quán ăn nhỏ đầu hẻm thấy Mạch Đương xách thức ăn về, ngạc nhiên gọi một tiếng: “Mạch Đương à, hôm nay là muốn tự mình nấu cơm sao?”

Mạch Đương thường xuyên đến ăn cơm ở quán bà, khi không đến cũng sẽ gọi quán bà giao tận nơi, vậy nên rất quen thuộc, Mạch Đương cười hì hì nói với bà: “Đúng ạ, thử tay nghề trước, về sau có cơ hội theo cô học hai chiêu.”

“Được đó, tùy thời lại đây.” Bà chủ cười nói, phất phất tay với bọn họ liền trở vào làm việc tiếp.

Dọc đường đi Trì Yến nhìn cậu chào hỏi với người chung quanh, giọng điệu quen thuộc, lúc đến dưới lầu liển hỏi: “Cậu ở đây rất lâu rồi sao?”

“Rất lâu rồi.” Mạch Đương nói, sinh ra đã ở nơi này.

“Người ở đây thoạt nhìn rất hiền hòa.” Trì Yến nói.

“Đúng vậy.” Mạch Đương cười cười, không nói gì nữa.

Lúc họ không hiền hòa đã qua, chỉ tiếc mẹ không cảm nhận được.

Đem thức ăn đến phòng bếp Mạch Đương mới phát hiện phòng bếp đã được dọn dẹp qua, tuy rằng bình thường cậu không nấu nướng, nhưng dụng cụ phòng bếp cùng dầu muối phối liệu các loại đều rất đầy đủ, bởi vì thỉnh thoảng Mạch Nha cùng Tưởng Ninh Ninh sẽ mua nguyên liệu nấu ăn lại đây nấu lẩu, có điều khoảng cách từ lần trước nấu lẩu đến nay đã hơn một tháng, trong thời gian đó phòng bếp hoàn toàn không được sử dụng, đã sớm tích không ít bụi, chỉ là lúc này chén dĩa cùng bát đũa chỉnh tề đặt trên giá, bàn bếp cũng được lau sạch sẽ, khăn lau được giặt treo trên cửa sổ đã mở, mọi thứ đều chỉnh chỉnh tề tề.

Mạch Đương không cần nghĩ cũng biết là Trì Yến thừa dịp lúc cậu ngủ dọn dẹp qua, buổi chiều khi cậu tỉnh lại không nhìn thấy người, trong nháy mắt kia cậu thật sự cho rằng Trì Yến đã đi, loại cảm giác này thật giống năm đó mẹ nói sẽ không rời khỏi cậu, xoay người lại nhảy từ tầng cao nhất xuống, loại khủng hoảng khi lần nữa bị bỏ lại khiến cậu không kịp tự hỏi, xốc chăn lên chạy ra tìm Trì Yến.

May mắn, Trì Yến không lừa cậu, anh thật sự không đi.

Kỳ thật tình huống hôm nay ngay cả nghĩ cậu cũng không dám nghĩ, một mình lâu như vậy, đột nhiên có người lúc cậu ngủ sẽ trông giữ bên cạnh, giúp cậu dọn phòng bếp, chờ cậu cùng anh đi mua thức ăn, thậm chí nói muốn nấu cơm cho cậu, mà người này còn là người cậu thích.

Những thứ này đều quá không chân thật, khiến cậu hầu như cho là mình còn đang trong mộng.

Tuy rằng cho tới nay đều trêu chọc Trì Yến, còn não bổ chuyện về sau của hai người, nhưng tình huống trong hiện thực lại hoàn toàn không như vậy, ngay cả một câu “Thích anh” cậu cũng không dám dễ dàng mở miệng, bởi vì rất thích, sợ sau khi nói ra thì ngay cả chuyện tranh thủ chút dịu dàng cũng sẽ biến mất hầu như không còn, trái lại nếu Trì Yến bằng lòng ở bên cậu, cậu hận không thể nâng anh trong ngực, đem tất cả mọi thứ của mình đều cho anh, chỉ cần anh bằng lòng ở bên mình.

Nhìn bóng lưng Trì Yến đứng trước bàn phân thức ăn trong túi ra, hốc mắt Mạch Đương có chút nóng, nhìn hồi lâu, cậu hít sâu một hơi, đi qua đặt đầu lên cổ anh, thấp giọng kêu một tiếng, “Trì Yến.”

Trì Yến cao hơn Mạch Đương mấy cm, lúc Mạch Đương nói chuyện hơi thở vừa vặn phả vào gáy anh, động tác trên tay anh dừng một chút, sau đó tiếp tục lấy cà chua trong túi ra thả vào bồn rửa rau, mới hỏi: “Làm sao vậy?”

Mạch Đương nhắm mắt lại trầm mặc vài giây, muốn hỏi “Vì sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?” cuối cùng vẫn không hỏi gì, lời vừa chuyển liền nói: “Không có gì, choáng váng đầu nên dựa vào một chút, giờ tốt rồi.”

“Ra ngoài ngồi đi.” Trì Yến nghe vậy nói.

“Không sao đâu, vẫn khỏe.” Mạch Đương nói, tiếp nhận thức ăn trên tay Trì Yến, đẩy đẩy anh sang bên cạnh, “Tay anh không tiện, để tui rửa rồi xắt cho.”

Tuy rằng vết thương trên tay không vướng bận, có điều Trì Yến cũng không giành với cậu, toàn bộ để một mình cậu làm, bản thân thì ra ngoài cho Mạch Manh ăn.

Ổ mèo của Mạch Manh đến vào buổi chiều, Mạch Đương mua cho nó một ổ mèo hai tầng rất sang chảnh, đối với cái ổ này Mạch Manh tỏ vẻ vô cùng vừa lòng, vẫn ngoan ngoãn ngủ vùi trên tầng thứ hai.

Mạch Đương rửa sạch thức ăn xong đến lúc thái rau liền gặp khó khăn, bởi vì mua khoai tây dự định làm khoai tây sợi trộn giấm, nhưng khoai tây sợi cậu thật sự không biết xắt, xắt nhỏ khoai tây còn tạm được, thử xắt ra vài miếng khoai tây độ dày không bằng nhau, cậu dứt khoát ném khoai tây sang một bên, xắt bắp ném vào nồi đun nước trước.

“Cà rốt xắt nhỏ hơn chút.” Trì Yến tựa vào cạnh cửa nhắc nhở cậu.

Mạch Đương theo lời xắt nửa cà rốt ra thả vào súp, dưới sự chỉ đạo của Trì Yến gia tăng phối liệu vào, sau đó đậy nắp cắm điện.

“Chỉ đơn giản như vậy?” Mạch Đương hỏi.

Trì Yến gật gật đầu, “Chỉ đơn giản như vậy, về sau cậu có thể làm nhiều hơn.”

“Cái đó để sau này nói, lát nữa để tui xào rau cho, anh dạy tui.” Mạch Đương nóng lòng muốn thử.

Trì Yến chỉ chỉ khoai tay cắt được một nửa bên kia, nhắc nhở cậu, “Cậu giải quyết nó trước đi.”

Mạch Đương liếc nhìn khoai tây, bình tĩnh cầm lấy cà chua, “Đây là chuyện đại sự, chúng ta từng bước làm.”

Trì Yến khẽ cười, đi tới giúp cậu.

Cuối cùng khoai tây vẫn là Trì Yến tự tay cắt, khoai tây bị cắt hỏng dưới tay anh rất nhanh liền biến thành sợi khoai tây ngang dọc đều đặn, Mạch Đương bên cạnh nhìn không chuyển mắt, cảm thán anh không chỉ chơi bóng lợi hại, ngay cả cắt rau củ cũng lưu loát như vậy.

Khoai tây là thứ cuối cùng cần dùng đến, Trì Yến cắt xong hết, Mạch Đương lập tức cầm muôi hỏi: “Chúng ta xào cái nào trước? Cá hử?”

“Xào cái nào đều không liên quan tới cậu.” Trì Yến lấy muôi từ trong tay cậu, phất phất tay ý bảo cậu tránh ra, Mạch Đương ngoan ngoãn đứng sang một bên, nhìn anh mở bếp, mặt chảo dính nước sau khi hơ khô đổ vào ít dầu, sau đó bỏ cá đã rửa sạch vào.

Cá vào chảo không đến vài giây, mùi cá liền xông ra, rất nhanh phòng bếp nho nhỏ tràn đầy mùi cá, Mạch Manh trong phòng khách ngửi thấy mùi làm phấn chấn miêu tâm kia lập tức nhảy khỏi ổ, mấy bước liền chạy đến cửa phòng bếp, hướng về phía Mạch Đương cùng Trì Yến kêu vài tiếng.

Mạch Đương nhìn nó thèm ăn muốn đòi mạng, lại nghẹn không đi về phía trước, nở nụ cười, “Mèo ngốc, đừng nóng vội, có phần mày.”

Mạch Manh trừng mắt nhìn cậu một cái, trầm trầm gọi hai tiếng về phía Trì Yến, sau đó cũng không rời đi, ngồi ở cửa phòng bếp, ánh mắt nhìn chằm chằm chảo cá kia.

Từ tối qua sau khi ôm Mạch Manh về, nó vẫn biểu hiện rất hiểu chuyện, không chạy loạn khắp nơi, xế chiều hôm nay lúc ra ngoài để nó ở nhà một mình, nó cũng không giống những con mèo khác làm loạn đồ trong nhà, kể cả lúc này, cho dù trông mà thèm cá trong nồi, cũng sẽ không tùy tiện tiến vào.

Có lẽ là sợ lại một lần nữa bị vứt bỏ đi, Mạch Đương nghĩ.

Cá làm xong rất nhanh, Trì Yến cầm muôi múc ra một miếng cá nhỏ, “Nếm thử xem mùi vị được chưa?”

Mạch Đương lại gần, cúi đầu ăn luôn miếng cá kia, “Hình như hơi lạt.”

Trì Yến nghe xong lại chọn chút cá tự mình nếm thử, phát hiện có chút lạt, vì vậy lại thêm chút nước tương, sau đó tắt bếp dùng muôi xúc cá ra đĩa, đưa cho Mạch Đương, “Bưng ra đi.”

Mạch Đương không phản ứng với lời anh nói, lúc này lực chú ý của cậu đều nằm ở chiếc muôi trên tay Trì Yến, nếu cậu không hoa mắt mà nói, vị trí kia dường như chính là vị trí mình đã nếm qua, vừa rồi mình còn liếm nước sốt phía trên một chút…

Má ơi!!! Lại gián tiếp hôn môi!!!

“Cậu đang làm gì vậy?” Trì Yến nhìn cậu sáp đến chiếc muôi trong tay mình, đưa tay ngăn cậu, “Bưng cá ra đi.”

Mạch Đương lấy lại tinh thần, tiếp lấy cá trên tay anh, “Vâng thưa đại vương.” Nói xong liền mang cá đi, Mạch Manh ở cửa vẫy đuôi đi theo cậu.

Trì Yến làm bốn món một canh, lúc Mạch Đương bưng món cuối cùng ra hầu như có loại cảm giác đi trên mây, nhìn bữa tối phong phú trên bàn, dạ dày cậu đã đói khát khó nhịn!!

Đói khát khó nhịn còn có Mạch Manh, lúc này nó đang ngồi xổm trên ghế cạnh bàn cơm, hai mắt xanh biếc nhìn chằm chằm cá trên đó.

Mạch Đương thừa dịp Trì Yến còn ở phòng bếp lấy di động ra chụp ảnh bữa tối cùng Mạch Manh post lên weibo.

— Duang: Nam thần tự mình xuống bếp, dạ dày tui cùng con trai đã đói khát khó nhịn!! [ hình ảnh ][ hình ảnh ]

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio