Thượng Dật Cảnh không biết Hoa Khâm có trình độ thưởng thức như thế nào mà lại thích quần áo trắng đen đơn điệu như vậy.
Hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi lập tức lười nhác dời tầm mắt.
Sau đó, tùy tay ở bên ngăn của mình lấy ra một bộ, mặc lên người rồi đi xuống lầu.
Hoa Khâm đã ngồi ở trên bàn cơm chờ hắn.
Thượng Dật Cảnh nhìn Hoa Khâm, bỗng nhiên hơi sửng sốt.
Ánh sáng mặt trời lúc buổi sớm hơi chói mắt, từ cửa sổ bên cạnh bàn ăn chiếu xạ vào nhà, lây sang trên người Hoa Khâm.
Hoa Khâm ngồi trên ghế, dáng ngồi thẳng tắp tự nhiên, không có dáng vẻ gì gọi là cố tình. Khóe môi hắn còn chứa ý cười, lông mi dài hơi rũ xuống, không nhìn thấy rõ đôi mắt thâm thúy, chỉ là dưới ánh nắng rực rỡ được tôn lên, giống như một viên ngọc sáng lấp lánh làm người ta ấm áp.
Khoảng khắc chớp nhoáng đó, cho dù là người có thành kiến với hắn hay không thì đều phải cảm thấy sửng sốt trước khuôn mặt "hồng nhan họa thủy" này của hắn.
Truyện được đăng tải trên wattpad @-alesrisann-.
Thượng Dật Cảnh thậm chí hơi hoảng hốt nghĩ rằng: Có khả năng đây chính là lúc dịu dàng nhất của Hoa Khâm.
Cho dù chỉ là một khoảng khắc thoáng qua.
Trong khi Thượng Dật Cảnh còn đang thất thần, Hoa Khâm đã nhìn về phía hắn.
“Thất thần làm gì, lại đây.”
Thượng Dật Cảnh lấy lại tinh thần, "Vâng" một tiếng bước qua.
“Dì Thanh, chiều nay đi đón thiếu gia sớm một chút, sáu giờ nó phải đi ra ngoài với tôi một chuyến.” Hoa Khâm bỗng nhiên phân phó nói với Trương Thanh.
Mặc dù có điều không rõ nhưng Trương Thanh vẫn gật đầu. Cũng nhìn ra được, trong ánh mắt bà đã không còn những thành kiến đối với Hoa Khâm như trước kia.
Hoa Khâm nhìn Thượng Dật Cảnh ăn cơm.
Cô vẫn luôn không hỏi Thượng Dật Cảnh có theo kịp chương trình học năm lớp bốn này không, trong mắt cô, những điều đó đều là vô nghĩa.
Cô đã biết trong thân thể người này đã thay thành một linh hồn của người trưởng thành thì hỏi những điều đó căn bản là vô dụng.
Truyện được đăng tải trên wattpad @-alesrisann-.
Hoa Khâm bỗng nhiên dừng một chút.
Nếu thân thể Hoa Thuần đã bị người khác chiếm lấy, như vậy...
Hoa Thuần thật sự đã chết rồi, hay là nhập vào trong thân thể người kia?
Khuôn mặt cô căng thẳng trong chớp mắt, sau đó lại thả lỏng xuống.
Chết hay chưa chết, chờ Thượng Dật Cảnh trở về hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao?
Nếu đã chết, vậy thì hắn vẫn còn may mắn.
Nếu chưa chết... Cô không ngại giúp hắn một phen.
Khóe môi Hoa Khâm xả ra một nụ cười gần như tàn nhẫn.
Công ty giải trí, không có nghệ sĩ đương nhiên là không được.
Về chuyện công ty, Hoa Khâm xử lý đã đâu vào đấy, nghĩ đến nghệ sĩ, lại là một vấn đề đau đầu.
Cô ngồi trên sô pha cân nhắc hồi lâu, bỗng nhiên đứng dậy, cầm lấy áo khoác tây trang, nhanh chóng đi ra khỏi văn phòng.
Thời điểm đi đến chỗ quẹo vào cầu thang, bởi vì đi quá nhanh mà đụng phải một người, giấy A màu trắng rơi đầy trên đất, Hoa Khâm thấp giọng nói tiếng xin lỗi, ngồi xổm xuống nhặt giúp tư liệu.
“Không liên quan đến Hoa tổng, anh có việc gấp thì cứ đi đi, tôi có thể tự nhặt.”
Giọng nói vừa phát ra, Hoa Khâm lập tức hơi dừng lại, trong con ngươi yên lặng có chút ánh sáng.
Giọng nữ hơi mềm nhẹ, trong dịu dàng có thêm vài phần mị hoặc, uyển chuyển mà không mất sắc, cực kì hài hòa mỹ cảm.
Loại âm sắc này...
Cô chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy trước mặt mình là một nữ sinh lớn lên thanh tú, mái tóc dài, mặc trang phục văn phòng, dáng người không tính là đẹp, nhưng cũng không mập.
Là một hạt giống tốt.
“Cô là người của phòng nào?”
Nữ sinh kia sửng sốt một chút, sau đó mới mở miệng đáp.
“Phòng kế hoạch.”
“Giữa trưa ngày mai tới văn phòng tìm tôi, tư liệu của cô.” Hoa Khâm mỉm cười, cầm tư liệu trong tay đưa qua, suy nghĩ một chút mới dùng giọng nói hiền hòa khen: “Giọng của cô rất êm tai.”
Nói xong, cô liền đi về phía cửa công ty.
Mục đích chỉ có một, đến Mị Sắc.
//