Xong rồi.
Đây là suy nghĩ đầu tiên trong lòng rất nhiều người. Sau đó, bọn họ cứng đờ quay đầu lại, nhìn về bóng dáng người này.
Âm thanh giữa thời gian nghỉ ngơi nháy mắt yên tĩnh lại.
Hoa Khâm đứng ở cửa cười nhạt, giống như đối với thảo luận của bọn họ không để ở trong lòng một chút nào.
Không thể giải thích vì sao nhưng trong lòng lại tê rần.
Điều này phải luyện đến trình độ nào mới có thể đối mặt với việc bị người khác nghị luận về thảm trạng của gia đình mình mà mặt vẫn không đổi sắc?
Có người nhịn không được muốn mở miệng xin lỗi nhưng ở phút cuối cùng lại bị Hoa Khâm nhếch miệng đánh gãy lời nói.
“Tôi biết mấy ngày nay là mọi người làm việc tương đối vất vả nên mọi người muốn thảo luận vấn đề gì trong thời gian nghỉ ngơi tôi cũng không quan tâm, nhưng mong mọi người lúc làm việc phải nghiêm túc lên, được chứ?” Vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt lễ độ như cũ, nhưng như vậy càng làm cho đáy lòng mọi người khó chịu...
“Bây giờ có thể tiếp tục làm việc chưa?” Hoa Khâm nhìn mọi người, câu môi cười, khuôn mặt dịu dàng, ấm áp.
“Vâng Hoa tổng.” Một nữ sinh lập tức trả lời. Sau đó ôm tư liệu trên sô pha, chào Hoa Khâm rồi nhanh chân bước ra ngoài cửa.
Những người khác thấy vậy, cũng lục tục rời đi.
Chờ đến khi phòng nghỉ chỉ còn có một mình Hoa Khâm, cô vẫn lẳng lặng đứng ở cửa.
Trong đầu còn quanh quẩn lời nói của người nọ khi nãy ở trong phòng nghỉ.
“Bây giờ Hoa tổng là một cô nhi, lúc tám tuổi cha mẹ đều mất hết rồi.”
"Còn có thể chết như thế nào chứ? Là bị chết cháy! Đại trạch Hoa gia, khí ga nổ lớn, bùm một tiếng mất tất cả, may mắn lúc đó Hoa tổng không có mặt, nếu không Hoa gia thật sự đã không còn một người nào sống sót."
"Các cô không phải cũng biết Hoa tổng có một người em trai sao? Người em kia thật ra là Phân gia uy hiếp Hoa tổng nhận làm con thừa tự của Hoa gia. Nói cách khác đó căn bản cũng không phải em trai ruột của Hoa tổng, mà là âm mưu tranh đoạt tài sản của Phân gia!"
“Mấy người Phân gia cưỡng ép Hoa tổng đem người "em trai" kia vào gia phả. Tương lai khi hắn trưởng thành, Hoa tổng tối thiểu cũng phải phân một phần ba cổ phần cho người em trai trên danh nghĩa kia."
Một lúc lâu sau, cô che mặt lại, cười nhạo một tiếng...
Trên gương mặt vô cùng động lòng người, hình thành vẻ căm hận và sát ý.
Lúc quay trở lại biệt thự đã là đêm khuya.
Cô đi vào phòng mình, khi nhìn thấy cái đầu lông xù trên giường thì dừng lại một chút. Sau đó khuôn mặt hiện lên vẻ hoảng hốt, lúc này mới nhớ tới, cô hình như có kêu vật nhỏ này về sau ngủ với cô.
Xoa xoa huyệt thái dương có chút đau nhức, Hoa Khâm cầm lấy quần áo, đi vào phòng tắm.
Ngay lúc Thượng Dật Cảnh mơ màng ngủ, bỗng nhiên cảm giác được một đôi tay lạnh lẽo kéo hắn về phía sau. Tiếp theo thì hắn đã lọt vào một vòng tay ấm áp.
Lập tức đầu có chút mơ hồ, nháy mắt tỉnh táo lại.
Theo bản năng, khớp xương khuỷu tay thụt về phía sau nhưng lại bị một đôi tay chặn lại.
Bên tai cũng vang lên giọng nói mệt mỏi của Hoa Khâm: “Ngoan, đừng làm rộn, ngủ đi.”
Thượng Dật Cảnh dừng một chút, có chút chán ghét giọng điệu cưng chiều này của Hoa Khâm. Hắn nhăn mày, cuối cùng vẫn nhắm hai mắt lại.
Lúc người ta mệt mỏi nhất thì chuyện gì cũng không quan tâm.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Thượng Dật Cảnh tỉnh lại thì bên cạnh đã trống không.
Hắn hơi khựng lại, sau đó mới xuống giường, mở tủ quần áo, tìm quần áo mặc vào.
Trong tủ quần áo, một bên là áo sơ mi đen trắng đan xen được sắp xếp chỉnh tề cùng với tây trang.
Mà bên kia, không chỉ màu sắc rực rỡ mà kiểu dáng cũng có rất nhiều.
Thượng Dật Cảnh nhíu mày lại, đáy mắt chợt lóe qua vẻ ghét bỏ.
Hắn cũng không phải bệnh mù màu, quần áo đơn điệu như vậy nhìn muốn mệt mắt.