CHƯƠNG 35: HÃM HẠI
Vì Lưu Tê đối xử với Uông Dương như vậy, hơn nữa lại còn đối xử với tôi như vậy. Cho nên, gặp nhau ở trường tôi cũng không thèm đếm xỉa đến anh ta, trong lòng anh ta dường như cũng thấy không vui, nhưng lại không để thể hiện ra ngoài.
Hôm nay thời tiết không quá nóng, ánh nắng chiếu lên người rất ấm áp, tôi rít một tiếng, duỗi người thư giãn gân cốt, tâm trạng rất tốt.
Vừa đi ăn cơm xong, thầy Nghiêm đã thông báo buổi chiều tôi đến nộp luận văn, luận văn của tôi đã viết xong, để ở kí túc xá, vì vậy chỉ cần về lấy là xong.
Bỗng nhiên điện thoại trong túi rung lên, tôi lấy ra, màn hình hiện lên số lạ, tôi phì cười, tưởng là cuộc gọi lừa đảo, tôi liền cúp máy luôn, không ngờ bên kia rất kiên nhẫn, vẫn gọi tiếp.
Rốt cuộc là ai đây? Sao lại nhạt nhẽo như vậy chứ? Tôi nhíu nhíu mày, sau đó nhận điện thoại, đặt điện thoại ở một bên tai.
“Alo...? Ai vậy”
Nghe thấy giọng nói của tôi, đầu dây bên kia bật cười thành tiếng, nghe giọng không thấy quen lại còn kiểu giả tạo: “Thử nghe giọng của tôi xem, thế nào, vẫn không nhận ra tôi là ai à?”
“Đường Hân?” Tôi hỏi dò, nhưng tôi không hy vọng là cô ta, nếu quả thật là Đường Hân gọi tới thì chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp cả.
Đầu dây bên kia cười khanh khách: “Đúng, là tôi, có thể gặp nhau không?”
Tôi cho rằng lần trước sau khi bị tôi sỉ nhục thì cô ta sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nhưng thật không ngờ chưa đến một tuần, cô ta lại kiểu “Tro tàn lại cháy” rồi.
Nói thật là, tiếng cười của cô ta khiến tôi cảm thấy vô cùng chán ghét, tôi không nhịn được nói: “Tôi nhớ là giữa tôi và cô đã không còn liên quan gì đến nhau nữa mà, gặp mặt gì gì đó, thôi khỏi đi.” Tôi không hề thích loại người như thế này, tất nhiên là cũng chẳng có gì tốt đẹp cả. Tôi của hiện tại đã không giống với tôi của trước kia nữa rồi.
“Nếu chuyện tôi nói có liên quan đến Lưu Tê thì sao, cô thực sự không có hứng thú sao?” Đường Hân vẫn không có ý định từ bỏ nói tiếp, lại còn dùng Lưu Tê để dụ dỗ tôi.
Đáng tiếc, cô ta chắc chắn không biết tôi với cái tên Lưu Tê đó đang chiến tranh lạnh.
“Haha, cô vẫn nên quan tâm hơn đến bản thân mình đi, cứ quan tâm đến người khác như vậy sẽ già nhanh đấy.” Tôi giễu cợt nói với cô ta. Qua điện thoại, tôi có thể cảm nhận được sự tức giận của cô ta.
Quả nhiên cô ta không dùng điều kiện gì để dụ dỗ tôi nữa, mà trực tiếp nói rõ ra mục đích.
“Cô thật đúng là mõm chó không thể mọc được ngà voi, tôi đang ở quán cà phê ngay cạnh trường, tới hay không, thì tùy cô.” Đầu dây bên kia cắn răng nghiến lợi cúp điện thoại.
Trong lòng tôi không hề dao động, thậm chí còn thấy buồn cười, tôi vốn dĩ không thèm để ý đến cô ta, nhưng mục đích cô ta hẹn tôi chắc chắn không chỉ đơn giản nói về Lưu Tê như vậy, rốt cuộc là chuyện gì đây? Điều này khiến tôi cảm thấy tò mò hứng thú, mà bây giờ vẫn còn sớm, đi gặp cái tên sửu nhi đó một lát cũng không sao.
Đi vào quán cà phê, đưa mắt nhìn xung quanh, Đường Hân ngồi ở góc trong cùng, thấy tôi tới, cô ta còn ra vẻ vui mừng vẫy vẫy tay.
Lại muốn giở trò gì đây? Tôi nhếch môi cười, đi tới, thuận tiện đưa tay lên vuốt lại tóc.
Khi ngồi xuống, rõ ràng tôi nhìn thấy ánh mắt căm ghét của Đường Hân, nhưng cô ta vẫn cố làm ra vẻ tự nhiên, còn thân thiết hỏi thăm tôi: “Lý Viện, cô đến rồi đấy à.”
Cái kiểu thân thiết như thế này, người không biết còn nghĩ chúng tôi là hai người bạn nhiều năm chưa gặp nhau.
Tôi suýt chút nữa bật cười, nhưng vẫn nhịn được, cố nén cười nói với cô ta: “Đường Hân, đã ai nói với cô, nhìn cô như vậy rất dễ khiến người khác buồn nôn chưa.”
Sắc mặt của cô ta trong chớp mắt tối lại, nhưng vẫn phải làm ra vẻ thân mật, dùng cái giọng ẻo lả nói với tôi: “Lý Viện, trước kia là tôi không đúng, bây giờ chúng ta làm bạn tốt của nhau có được không?”
Dáng vẻ khác thường của cô ta khiến tôi rất tò mò, không biết trong quả hồ lô của cô ta bán loại thuốc gì, nhưng như vậy chắc chắn là kẻ có dã tâm.
“Làm bạn à, được thôi, cô nên đi phẫu thuật thẩm mỹ trước đi, tôi không nhìn nổi bộ mặt rắn rết của cô.” Tôi vốn dĩ không muốn làm bạn với cô ta, nhưng cô ta đã nói như vậy, tôi đây cũng sẽ mỉa mai đến cùng.
Cô ta rõ ràng không làm màu được mãi, khuôn mặt méo xệch, lớn tiếng nói với tôi: “Tiện nhân, không giữ thể diện cho tôi, tôi cũng không cần.” Tôi đang định châm chọc cô ta mấy câu thì lúc đó nhân viên phục vụ lại bưng nước trái cây lên, cô ta còn làm bộ rất lịch sự nói cảm ơn với nhân viên phục vụ, so với vẻ kiêu ngạo ngày thường là hai dáng vẻ hoàn toàn khác nhau.
Đường Hân thành ra thế này khiến tôi có chút nghi ngờ về thần kinh của cô ta, trước thì giống như hung thần ác nghiệt, sau đó bỗng nhiên lại dịu dàng lễ phép. Lẽ nào Đường Hân bị tâm thần phân liệt sao? Tôi Đường Hân đang ngồi trước mặt mình, trong ánh mắt rất phức tạp hỗn độn.
“Lý Viện, không biết cô có thích uống nước ép hoa quả này không tôi gọi giúp cô trước ròi, hôm nay tôi mời, cô thích ăn gì cứ gọi.” Cô ta cười với tôi rất dịu dàng.
Tôi thu lại ánh mắt đang thăm dò cô ta, hơn nữa cô ta lại còn hành động như bây giờ, trong mắt tôi ngập tràn sự dối trá, nếu có thể nói ra, tôi thật sự muốn tạt cả cái ly nước vào mặt cô ta, cảm giác này chắc chắn sẽ rất thoải mái hả dạ.
“Ây da, son môi của cô màu số mấy vậy, trông đẹp thật đấy, tôi cũng muốn mua một thỏi, à tôi đột nhiên phát hiện ra môi của xinh thật đấy, mà cũng phải, A Viện cái gì cũng đẹp. . . “
Thấy buồn nôn quá, trong lòng tôi nghĩ thầm.
“Mà thôi, tô son màu giống cô thì tôi làm sao mà đẹp bằng cô được, cô đừng có già mồm ở đây nữa đi, có mục đích gì thì mau nói đi, tôi không muốn vòng vo với cô.”
Nụ cười của cô ta cứng đờ lại, vẫn còn muốn nói cái gì đó với tôi, đột nhiên màn hình điện thoại của cô ta sáng lên, cô ta vội vàng mở ra nhìn, cười với vẻ mặt rất buồn nôn.
“Cô biết vì sao tôi lại hẹn cô tới đây khong?” Cô ta đột nhiên hỏi.
“Chắc muốn để tôi tới đây để nhìn gái điếm đang phơi cái bộ mặt lẳng lơ ra à.” Tôi cười đáp lại cô ta.
Cô ta rõ ràng không tiếp tục giả vờ làm màu được nữa, liền phơi bộ mặt thật ra nói với tôi: “Cô nghĩ tôi muốn hẹn cô sao? Để lấy được luận văn của cô, tôi thực sự đã rất cực khổ.”
Tôi cảm giác có điều gì đó không ổn, cau mày hỏi cô ta: “Cô nói cái gì cơ?”
Cô ta thản nhiên cười: “Hahaha, cô nghĩ tôi tự dưng không có chuyện gì lại hẹn cô ra đây gây sự sao? Luận văn của cô, tôi đoán là bây giờ đã bị Hàn Tinh Vũ xé thành giấy vụn rồi, để xem cô nộp cho thầy kiểu gì, bây giờ cô đi về có lẽ vẫn có thể thấy những mảnh vụn của bài luận văn của cô đấy.”
Luận văn! ! Tôi đột nhiên đứng lên, vội vàng chạy về trường, gay rồi...
Về đến ký túc xá, tôi vội vàng tìm bài luận văn của mình, hỏi Đường Đông Phi, cậu ấy nói: “Có người nói là bạn học khóa dưới của cậu, tới mượn tài liệu, chắc là là bạn đó cầm đi rồi.”
Cái gì bạn học khóa dưới? Tại sao tôi lại không biết. Làm việc này, chắc chắn là do Đường Hân gây ra rồi.
“Đã đi lâu chưa?” tôi hỏi.
“Không lâu lắm, vừa mới đi thôi, cậu đuổi theo có lẽ vẫn còn có thể...” cậu ấy ấp úng nói, gần như tâm trạng cũng bị lo lắng vội vàng theo tôi vậy.
Nhưng bây giờ tôi không có thời gian để mà quan tâm đến cậu ấy nữa, sau khi nghe thấy cậu ấy nói vậy xong, tôi vội vàng đuổi theo, tìm bóng dáng của Hàn Tinh Vũ khắp trường, nhưng lại tìm thấy cô ta ở sân tập thể dục?
Nhìn từ xa qua thì thấy cô ta đang cầm luận văn của tôi xé thành từng mảnh nhỏ, nhét vào cống thoát nước, hóa ra là hai người bọn họ kết hợp lại hãm hại tôi. Tôi không kiềm chế lại được sự tức giận, chỉ muốn đến đánh cho cô ta một trận.
Bỗng nhiên điện thoại trong túi rung lên, vừa lấy ra xem, là giáo sư Nghiêm gọi, nhìn Hàn Tinh Vũ ở đằng xa, tôi suy nghĩ rất nhiều lần, không còn cách nào tôi chỉ có thể nhận cuộc gọi từ giáo sư.
“Lát nữa tôi có cuộc họp, bây giờ em mau đem luận văn tới nộp cho tôi.” Giọng của giáo sư Nghiêm khá là nghiêm túc.
“Em...” Không đợi tôi nói xong, giáo sư Nghiêm đã cúp điện thoại, lại ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Tinh Vũ, cô ta đã không còn ở đó nữa rồi.
Thật ghê tởm. Dựa vào tình hình bây giờ, chỉ có thể đi tìm giáo sư Nghiêm giải thích trước.
Đẩy cửa văn phòng ra, dáng vẻ của giáo sư Nghiêm hình như đã đợi tôi rất lâu. Ngồi trên ghế, vừa thấy tôi đến, liền vẫy vẫy tay.
Tôi đi tới, giáo sư thấy trong tôi không cầm theo cái gì cả. Cau mày lại hỏi tôi: “Luận văn đâu?”
Tôi đứng lặng không nói câu nào. Giáo sư nhìn vào đồng hồ, vẻ mặt thất vọng nhìn tôi nói: “Tôi cứ tưởng em có thể nộp cho tôi đúng thời hạn, kết quả là em lại không nộp, em đã làm tôi quá thất vọng.”
Dáng vẻ lắc đầu với vẻ mặt thất vọng của giáo sư Nghiêm càng khiến mối hận Đường Hân của tôi càng sâu sắc, đang định giải thích cho mình mấy câu thì giáo sư Nghiêm đã mở cửa đi ra ngoài.
Tất cả là do tên tiện nhân Đường Hân này. Tôi không thể kiềm chế nổi cơn giận của mình nữa, thầm nghĩ muốn xé xác cô ta ra thành từng mảnh.
Đi ra khỏi văn phòng làm việc, tôi đi thẳng tới quán cà phê, không ngờ cô ta đã đi khỏi đó. Tôi đoán cô ta nhất định sẽ về trường học, chờ Hàn Tinh Vũ và tên tiểu tiện nhân kia cùng quay về trường, cho nên tôi mới cứ tìm cô ta ở trong trường.
Mới vừa đi tới tòa nhà giảng đưởng, đã nghe thấy một giọng nói rất giống giọng của cô ta ở trong một phòng học, tôi tìm đi tới đó, không ngờ là cô ta thật.
Thật là trùng hợp, tôi cười thầm, đi tới, cô ta không biết đang gọi điện cho ai, điệu cười trông mắc ói, tôi đẩy mạnh cửa phòng học ra, kêu lên một tiếng “ầm”, cô ta quay đầu nhìn lại.
“Là cô đấy à, thế nào, cho tôi hỏi một chút cảm giác khi cô bị giáo sư mắng nó như thế nào?” Vừa thấy tôi, cô ta lập tức cúp điện thoại, vẻ mặt cười thánh thiện châm chọc tôi, tôi hoàn toàn bị chọc giận rồi, đi thẳng tới tát cho cô ta một cái, đẩy cô ta ngã xuống đất, cô ta cũng không hề cam chịu tỏ ra yếu đuối, mà đứng lên lao thẳng đến túm tóc tôi, hai chúng tôi cứ xoay quanh một chỗ cấu xé đánh nhau.
Cô ta rất khỏe, tôi không dễ dàng gì chiếm được lợi thế, tuy là cấu vào mặt của cô ta, nhưng cánh tay của tôi cũng bị thương, còn bị giật mất vài sợi tóc.
Cánh tay tôi đau rát, tôi càng tức giận hơn, khom người xuống gập đầu gối lại, đá mạnh vào bụng của Đường Hân, cô ta lại đẩy thẳng tôi vào tường, muốn bóp mặt của tôi.
“Các em đang làm gì vậy? Mau dừng tay lại.” Bên ngoài bỗng vang lên tiếng của giáo viên, nhưng Đường Hân vẫn không định dừng tay, còn muốn túm lấy mặt tôi, giáo viên vội vàng đi tới kéo hai đưa chúng tôi ra.
Trên mặt Đường Hân có mấy vết xước bị tôi dùng móng tay cấu vào, quần áo còn bị tôi xé rách te tua, nhìn bộ dạng của cô ta lúc đó rất tả tơi, trong lòng tôi cũng thấy khá vui sướng thỏa mãn.
“Giữa bạn bè cùng lớp với nhau, có chuyện gì mà không thể giải quyết ổn thỏa với nhau được, hai em cứ phải đánh nhau sao?” Đây là một giáo viên nữ đã có tuổi nữ. Tôi không muốn làm phiền đến cô, nghe cô giảng giải, nhân cơ hội cô buông tay tôi ra, tôi vội vàng rời khỏi đó mặc kệ cô gào hét ở phía sau lưng.
Cánh tay đau rát, bây giờ chỉ có thể về ký túc xá bôi thuốc, cũng được, vì phòng ở kí túc xá cũng chỉ có Đường Đông Phi ở, cái bộ dạng tả tơi của tôi lúc này càng không bị nhiều người nhìn thấy, Đường Đông Phi giật mình hoảng sợ khi thấy tôi bị như vậy, vội vàng đi tìm hộp thuốc.
“Cậu làm sao vậy, làm gì mà thành ra thế này?”
Sau khi tôi kể hết đầu đuôi câu chuyện, cậu ấy vội vàng an ủi tôi: “Cái tính hay manh động của cậu đấy? Chẳng phải chỉ là một bài luận văn thôi sao? Làm sao phải khiến mình ra nông nỗi này, tính toán với hai tên tiện nhân đó làm gì.”
Đúng vậy, đừng có tính toán với tên tiện nhân đó. Mặc dù tôi nghĩ như vậy, nhưng trong lòng vẫn là cả một cục tức.
“Này, đau quá. Chấm nhẹ nhẹ thôi.” Tôi nhịn không được nữa mà phải kêu lên, lần này Đường Hân ra tay đúng là nặng thật, chắc là để lại sẹo rồi.
“Đượ rồi được rồi, cậu cố chịu một chút.” Đường Đông Phi an ủi tôi rất nhẹ nhàng, dáng vẻ rất nghiêm túc chăm chú.
Cậu ấy mặc một chiếc áo sơmi cổ cao, cầm que tăm bông nhúng vào cồn cẩn thận từng li từng tí bôi vào vết thương cho tôi, cậu ấy ngồi rất gần tôi, toàn bộ hơi thở phả vào cánh tay của tôi, tôi vô tình nghiêng đầu một chút, chỉ vô tình nhìn thấy trên vùng cổ cậu ấy có rất nhiều vết hôn lưu lại.
Trong lòng tôi bỗng thấy rất ngạc nhiên, mặt vẫn không lộ ra vẻ gì khác thường.
“Được rồi, thuốc đã bôi xong rồi, cậu cẩn thận một chút, đừng có đụng vào nó.”
Tôi gật đầu, cậu ấy cười cười, rồi đi cất hộp thuốc.
Dáng đi của cậu ấy có chút không được tự nhiên, nhìn rất lạ, liên hệ với vết hôn trên cổ cậu ấy, trong lòng tôi có lẽ đã hiểu ra được điều gì đó.
Chắc chắn là Thẩm Lệ Lệ bắt cậu ấy đi ra ngoài bán mình rồi. Tôi hít một hơi thật sâu, kiềm chế lại ý nghĩ muốn đánh cho Thẩm Lệ Lệ một trận. Nhìn bóng lưng của Đường Đông Phi, lòng tôi bỗng thấy nặng trĩu, tôi cũng không nói gì thêm, đi ra khỏi ký túc xá, bấm số gọi cho Thẩm Lệ Lệ.
“Alo, Lý Viện? Tìm chị có chuyện gì vậy?” Thẩm Lệ Lệ còn ngâm nga hát, hình như đang rất vui.
“Đến tiệm bánh ngọt đi, chúng ta gặp nhau một lát.”
Không đợi cô ta nói xong, tôi liền cúp máy, quay người đi tới địa điểm đã hẹn với cô ta.
Truyện convert hay : Mạnh Nhất Người Ở Rể Nãi Ba