CHƯƠNG 36: BẤT ĐẮC DĨ
Tôi ngồi ở cửa hàng đồ ngọt đợi Thẩm Lệ Lệ đến, trong tiệm mở ca khúc được yêu thích bấy giờ, mở đèn màu sắc ấm áp, toàn bộ cửa hàng đồ ngọt tràn đầy khí tức ấm áp.
Tôi nhìn từ cửa kính thấy được Thẩm Lệ Lệ, cô ta tới rồi, Thẩm Lệ Lệ đi tới ngồi xuống, buông túi xách trên người xuống, gọi một ly cà phê latte, nhìn tôi.
Tôi vốn định mở miệng nói chuyện với cô ta trước, nhưng không ngờ bị Thẩm Lệ Lệ giành trước.
“Em rảnh rỗi nhỉ, mời chị tới quán cà phê, em nói đi. Có chuyện gì?”
Tôi cũng không vòng vo cùng Thẩm Lệ Lệ, trực tiếp hỏi Thẩm Lệ Lệ tại sao muốn lôi kéo Đường Đông Phi đi bán mình.
“Vì sao làm như vậy?”
Thẩm Lệ Lệ hẳn là không nghe hiểu tôi đang nói cái gì, hoặc có thể cũng đang giả ngu, “Cái gì? Cái gì mà vì sao làm như vậy? “
Tôi lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, rồi nói với cô ta, “Giả ngu sao? Tại sao muốn lôi kéo Đường Đông Phi đi bán mình? Lôi em còn chưa đủ sao?”
Thẩm Lệ Lệ mấp máy một ngụm cầm cà phê latte, cười nói, “Em vì sao lại trách chị chứ? Cô bé tự nguyện, không trách chị được.”
“Nếu như chị không lừa cô ấy, cô ấy sẽ không đi, em hiểu cô ấy.” Tôi nhìn Thẩm Lệ Lệ, hơi tức giận.
“Lý Viện, đừng ngốc thế, em hiểu nó á? Em hiểu được cô ta bao nhiêu?” Thẩm Lệ Lệ dùng dáng vẻ em không biết nói với tôi.
“Tối thiểu, chí ít, so với chị thì hiểu cô ấy hơn.” Tôi cầm thật chặt điện thoại di động của mình, ngăn chặn sự tức giận trong cơ thể.
“Đó là điều chắc chắn, chí ít cô ta là bạn em nha.” Thẩm Lệ Lệ nói vẻ đương nhiên.
“Cho nên, em tin chắc nếu như không phải là bởi vì chị, cô ấy tuyệt đối sẽ không đi bán mình.” Tôi nhìn Thẩm Lệ Lệ.
Thẩm Lệ Lệ không giả vờ cười nữa: “Em cảm thấy đầu sỏ gây tội là chị sao? Lý Viện, em suy nghĩ thật kỹ đi. Chị còn có việc phải đi trước.”
Tôi nhìn Thẩm Lệ Lệ cầm lấy túi xách, đạp giày cao gót, lắc mông đi ra khỏi cửa hàng đồ ngọt, vào giờ phút này tôi thật căm phẫn Thẩm Lệ Lệ.
Tôi cũng không còn ở lại cửa hàng đồ ngọt nữa, tôi đi ra khỏi cửa hàng, nghĩ tới cuộc nói chuyện giữa tôi cùng với Thẩm Lệ Lệ, tôi đột nhiên cảm thấy là tự tôi hại Đường Đông Phi.
Nếu như không phải tôi, Đường Đông Phi cũng sẽ không quen biết Thẩm Lệ Lệ, sẽ không xảy ra chuyện kế tiếp, tôi cảm giác mình chính là người liên lụy Đường Đông Phi.
Đường Đông Phi là một người tốt như vậy, nhưng vì tôi mà bị liên lụy, tôi một thân một mình đi trên con đường phồn hoa mà chật chội này.
Trên đường phố người người tấp nập, mọi người huyên náo, điện thoại tôi nắm chặt trong tay vang lên, có người gọi điện thoại cho tôi, điện thoại của tôi vang bài “Lạnh lẽo” của Trương Bích Thần và Dương Tông Vĩ hát.
Vào đêm hơi lạnh dần
Hoa rơi dày xuống đất thành sương
Ngươi ở phương xa nhìn ra xa
Hao hết hết thảy tầm mắt
Không nghĩ tới tự mình khó quên nhau
Bao nhiêu hoa đào lạnh
Kiếp trước sao người nỡ
Giữa biển đây tim mịt mờ
Tôi thưởng thức bài lạnh lẽo này, thiếu chút nữa thì quên cả nghe điện thoại, cuộc gọi hiện thị là Đường Đông Phi. Tôi lướt phím xanh. “Alo, Đông Phi.”
“Cậu ở đâu?” Đường Đông Phi nói.
“Tớ ở trên phố đi bộ, sao vậy? Có chuyện gì sao?” Tôi không hiểu mà hỏi Đường Đông Phi.
“Đương nhiên có chuyện, cậu dừng một chỗ, tớ đi ra ngoài tìm cậu, có một số việc muốn nói với cậu.” Đường Đông Phi uống một hớp nước.
“Được, giờ đã trưa rồi, không bằng chúng ta đến nhà hàng Nam Vân ăn cơm trưa đi.” Tôi nghĩ một hồi.
“Được, vậy cậu đi trước, đến đấy chờ tớ, tớ làm xong lập tức đi.” Đường Đông Phi sảng khoái bằng lòng.
“Ừ, được, tớ chờ cậu, tắt máy đây.” Nói xong tôi cúp điện thoại.
Tôi không muốn đến cửa hàng đồ ngọt nãy đến cùng Thẩm Lệ Lệ kia, cảm thấy dơ bẩn. Tôi vừa đi vừa nghĩ về quan hệ với Thẩm Lệ Lệ, tôi và Thẩm Lệ Lệ cũng không phải thật sự là quan hệ bạn thân, tôi chỉ là xã giao với cô ta mà thôi, người như thế, tôi còn khinh thường xã giao cùng với cô ta đó.
Bởi tôi định vị vị trí cách đây hơi xa, tôi dự định đi xe taxi qua, tôi đi tới ven đường, vẫy một chiếc xe taxi, cũng nói cho tài xế xe taxi muốn đến nhà hàng Nam Vân.
Trước khi xuống xe tôi thanh toán cho tài xế, đi vào nhà hàng Nam Vân, hiện tại chính là buổi trưa, cho nên rất nhiều người tới ăn cơm, nhà hàng đã không còn mấy chỗ trống.
Tôi chọn một chỗ bình thường ngồi xuống, gọi phục vụ tới, nhìn menu, chọn canh với rau, xương ống lăn bột, trai Bát bảo, cải trắng trần nước sôi, đồ cuộn ngũ sắc.
Rồi, gọi năm món ăn hai người ăn là được rồi, lại gọi thêm hai chai nước uống, lần lượt là nước táo chua và nước chanh, gọi xong, cứ thế đợi Đường Đông Phi xuất hiện.
Không lâu lắm, Đường Đông Phi đã xuất hiện, đồ ăn cũng đã lên tới. “Tới rất nhanh.” Tôi vừa cười vừa nói, như sự không thoải mái cùng Thẩm Lệ Lệ mới vừa rồi không tồn tại.
“Không vui sao được, cậu đều chọn thức ăn ngon rồi.” Đường Đông Phi nói. Nhìn cô ấy như vậy, liên tưởng đến chính mình, tôi cảm giác mình thực sự có lỗi với Đường Đông Phi. Cho nên cứng rắn chịu đựng đè xuống cảm giác áy náy trong lòng...
“Vậy bắt đầu thôi.” Tôi vẫn cười nói. Nhưng đối với Đường Đông Phi, ra ngoài bán thân, tôi vẫn cảm thấy nghi ngờ trong lòng.
Trước đây lúc cô ấy biết mình làm việc này, rõ ràng biểu hiện rất ghét bỏ. Nhưng vì sao lại đột nhiên trở nên giống như tôi rồi?
Tôi bắt đầu hỏi Đường Đông Phi chuyện bán mình, “Cậu bị Thẩm Lệ Lệ kéo đi bán thân?”
“Cái gì, đừng có đoán mò, đó là tớ tự nguyện. Cô ta không bức bách tớ.” Đường Đông Phi giải thích với tôi.
Sau đó Đường Đông Phi lại nói cho tôi biết một việc, “Cậu biết không, lần đầu tiên của tớ là bị Dương Hồng đoạt đi.”
Tôi hơi kinh ngạc, “Dương Hồng? Hắn lấy lần đầu tiên của cậu? “
“Đúng vậy. Sao vậy.” Đường Đông Phi hơi nghi hoặc một chút mà nhìn tôi, tôi cũng liền cúi đầu tránh được sự dò xét của cô ấy.
“Không có, không có việc gì.” Tôi bất đắc dĩ nói. Sau đó đều là tôi và Đường Đông Phi vừa trò chuyện vừa ăn cơm, chúng tôi cố gắng không để bữa cơm trầm xuống, tựa hồ cũng đang che giấu cái gì.
Cơm nước xong, đi ra khỏi nhà hàng, tôi căn dặn Đường Đông Phi chăm sóc mình thật tốt, “Chăm sóc bản thân thật tốt, tớ còn có việc, đi trước đây.”
Đường Đông Phi hỏi tôi, “Cậu đi đâu, cậu có chuyện gì?”
“Không có gì, cậu đi về trước đi.” Tôi không trả lời thẳng, liền đi.
Kỳ thực tôi đi tìm Dương Hồng, cũng không muốn nói cho Đường Đông Phi mà thôi, tôi tới nhà Dương Hồng, dùng sức gõ cửa nhà hắn, Dương Hồng mở cửa ra.
Trông thấy tôi, hắn hơi kinh ngạc, nhưng cuối cùng vẫn để cho tôi tiến vào: “Vào đi.”
“Ừ.” Tôi gật đầu, đi tới.
“Cậu có chuyện gì không? Lại tới tìm tớ!” Dương Hồng nói.
Tôi nhìn chằm chằm Dương Hồng nói rằng: “Cậu và Hàn Tinh Vũ chia tay rồi?”
“Tớ và cô ta làm sao có thể chia tay được?” Dương Hồng tỏ vẻ coi thường nói. Sau đó dùng tầm mắt của hắn một mực dò hỏi trên người tôi, như thể tôi là một con dê vào ổ sói.
“Vậy vì sao cậu cướp đi lần đầu tiên của Đường Đông Phi?” Tôi bỏ qua sự khác thường trong lòng, sau đó chất vấn Dương Hồng.
Nghe xong lời của tôi, hắn tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, “Thì ra cậu là vì chuyện này tới tìm tớ.”
“Làm sao? Cô ta vốn chính là người làm chuyện như vậy, tớ không thể muốn thân thể của cô ta sao?” Dương Hồng nói rất đương nhiên, trong giọng nói có cảm giác khinh thường và châm chọc.
“Nhưng cậu đã có Hàn Tinh Vũ.” Tôi nhấn mạnh cái vấn đề này, tôi không thể chịu đựng được việc lần đầu tiên của Đường Đông Phi lại là bị tên cầm thú Dương Hồng này đoạt đi.
Tôi và Dương Hồng từng lên giường, tự nhiên là biết cậu ta ở trên giường cầm thú như thế nào. Mà lần đầu tiên đau nhất của Đường Đông Phi rốt cuộc làm sao chịu đựng nổi!
“Thật ngại quá, Lý Viện đây là chuyện riêng của tớ, cậu muốn xen vào sao? Chẳng lẽ có bạn gái rồi thì không thể đi muốn phụ nữ khác sao?” Dương Hồng rất rõ ràng là không muốn bàn luận đề tài này nữa, nhưng tôi nhất định muốn biết rõ ràng nguyên nhân này.
“Dương Hồng, cậu là đồ...” Tôi còn chưa nói hết lời đã bị Dương Hồng đi trước một bước.
“Lý Viện, nếu như tôi nhớ không lầm, lần đầu tiên của cậu chẳng phải cũng bị Lưu Tê đoạt đi sao?” Dương Hồng bỗng nhiên có chút hả hê nhìn tôi.
Tôi triệt để nổi giận, “Cái đó không giống.”
“Vì sao không giống? Đều là cùng một loại người, cùng một loại phương thức đó?” Dương Hồng trêu chọc tôi.
Tôi vừa nhìn vẻ này của cậu ta, trong lòng triệt để phát hỏa, sau đó dùng từ ngữ kịch liệt nói chuyện với hắn.
“Dương Hồng, cậu đồ cặn bã, nếu như tớ nói cho Hàn Tinh Vũ biết, cậu cảm thấy cô ta sẽ không chia tay cậu sao?”
“Cậu nói cho Hàn Tinh Vũ đi, chia tay thì chia tay, không có gì đáng lưu luyến.” Tôi không ngờ, Dương Hồng lại nói ra những lời này, tuy là tôi không thích Hàn Tinh Vũ, nhưng trong đầu lại thương cảm vì Hàn Tinh Vũ.
“Người điên.” Tôi hất tay cho Dương Hồng một cái tát.
Dương Hồng điên lên, “Chuyện của tôi cô dựa vào cái gì mà quản?” Tôi không trả lời Dương Hồng, đi ra khỏi nhà hắn.
Hốc mắt của tôi ướt, nước mắt nhịn không được vẫn rớt xuống, tôi cảm giác mình có lỗi với Đường Đông Phi, tôi không nên quen cậu ấy.
Đây hết thảy đều là lỗi của tôi! Tôi không nên quen biết Đường Đông Phi, không nên quen biết Thẩm Lệ Lệ, không nên làm bộ cùng Thẩm Lệ Lệ làm bạn tốt.
Tôi nhìn hoa ven đường nở rộ, tôi hái xuống bóp nát. Vào lúc này, người đầu tiên tôi nghĩ tới lại là Lưu Tê.
Tôi lôi điện thoại di động vốn dĩ bỏ trong túi ra, bấm số điện thoại của Lưu Tê, nhịn xuống không khóc. “Alo, anh ở đâu? Qua đây với em đi, uống rượu cùng em, em ở công viên Minh Châu. “
“Được, không thành vấn đề, em ở đó chờ anh.” Lưu Tê hoàn toàn không biết tôi khóc, tôi cũng không muốn nói cho Lưu Tê biết tôi đã khóc, nếu không... hắn lại hỏi lung tung này kia.
Tôi và anh ta vốn đang chiến tranh lạnh, tôi chỉ không nghĩ đến anh ta lại dễ dàng bằng lòng tới nơi này cùng tôi uống rượu như vậy.
Trên đường đợi Lưu Tê tới, tôi đi siêu thị mua hai lon đựng bia, tôi vừa uống vừa chờ Lưu Tê xuất hiện, một chai nhanh chóng uống xong, Lưu Tê mới xuất hiện ở vườn hoa.
Anh ta đã chạy tới bên cạnh tôi, nói với tôi, “Sao vậy?”
Tôi không muốn nói cho Lưu Tê biết chuyện gì xảy ra. “Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn uống rượu, cho nên mới gọi anh qua đây với em.”
“Trong công viên uống rượu chán lắm, đi! Anh dẫn em đến quán bar uống rượu.” Lưu Tê cũng không còn truy vấn tôi nữa, cũng liền tin, hắn lôi kéo tôi đứng lên.
Tôi cũng không cự tuyệt, tùy ý Lưu Tê lôi kéo tôi đến quán rượu gần đó uống rượu.
Bây giờ tâm tình tôi thực sự là phiền muộn, chỉ có Lưu Tê mới có thể cùng tôi, hoặc có thể là trong thời gian này, Lưu Tê là lựa chọn tốt nhất của tôi.
Trong quán rượu, ngọn đèn mặc dù chói mắt, nhưng không huyên náo; âm nhạc mặc dù táo bạo, cũng khiến người tôi thoải mái như là thác nước; rượu đỏ mặc dù yêu mị, cũng mê người như vậy. Người phục vụ dịu dàng, người pha rượu đẹp trai là thứ đẹp nhất nơi đây.
Bất tri bất giác, uống nhiều rượu, bây giờ là hơn mười giờ ban đêm, người tăng thêm nhiều, hoàn toàn không còn bầu không khí lúc tôi mới vừa tới, hiện tại bầu không khí này so với ban đầu kích thích hơn nhiều, âm nhạc thay đổi, người cũng thay đổi.
Người thích sống về đêm, thời gian này mới là lúc bọn họ bắt đầu cuộc sống đặc sắc, hôm nay người trong quán rượu rất nhiều, trong sàn nhảy các thiếu nữ yêu mị không ngừng lắc theo âm nhạc điếc tai trên vũ trường.
Điên cuồng lay động thân thể của mình, thân thể trắng nõn dưới ánh đèn chập chờn làm người khác chú ý, tóc thật dài qua lại đong đưa trái phải trên dưới. Chỉ một thoáng mà khí tức mập mờ đã bao phủ cả quầy rượu.
Truyện convert hay : Vô Địch Thần Tế