Xuyên Tử thở hồng hộc chạy trốn không dám dừng lại, nó xuyên qua cỏ dại trong bụi cây, cành cây quật vào người vào mặt, nó nâng tay lên che chắn, hai tay bị quật vào đến đau rát.
Bên tai cái gì cũng không nghe được, chỉ có tiếng thở dốc dồn dập của chính mình.
Xuyên Tử hỗn loạn mà chạy, mãi đến tận khi vấp ngã, cơ thể nghiêng theo sườn núi, lăn xuống dòng suối.
Nó chống thân người, hai tay run lẩy bẩy.
Nó còn muốn chạy, lại phát hiện hai chân căn bản không còn nghe sai khiến.
Xuyên tử dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể, nửa người trên cố gắng bò ra khỏi dòng suối, nằm ở trên bãi cỏ đầy bùn.
Nó há miệng thở dốc, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, rốt cuộc chui đầu vào bãi cỏ nôn ra.
Cho đến tận khi mặt trời lặn xuống phía tây, Xuyên Tử mới dần hồi phục.
Tay nó run rẩy lần mò trong ngực, móc ra cái bánh màn thầu bị bẹp dí, vừa uống nước suối vừa ăn từng ngụm từng ngụm.
Đến khi đã lưng lửng bụng, nó liền vịn vào thân cây, chậm rãi đi lên.
Nước sơn đêm tựa như giấc mộng, Xuyên Tử không phân biệt được thật giả.
Trên người nó từng trận bừa lạnh vừa nóng, chỉ là cứ đi như vậy, giống như có thể đi về tới nhà.
Sau nửa đêm nó cảm thấy được cả người nóng bỏng, y phục ẩm ướt được gió thổi khô lạnh, nó bị nóng đến trước mắt choáng váng, ngay cả tiếng thở dốc của chính mình cũng xa tận chân trởi.
Xuyên Tử ngã xuống đất, không thể đứng dậy.
Nó tựa như nghe thấy tiếng chó sủa, một đôi giày dẫm lên cành cây, dừng lại ở trước mặt nó.
Xuyên Tử bị thiêu đốt dữ dội, trên người được lau qua một lần rồi lại một lần, cái khăn lạnh trên trán cũng là trắng đêm thay đổi không ngừng.
Phụ nhân ngồi dựa ở một bên giường, vì nó mà nghẹn ngào lau nước mắt, bàn tay như ngọc kia vén lên mái tóc ẩm ướt của nó, một lần rồi lại một lần vuốt trán nó.
Xuyên Tử ở trong mơ là trắng bệch, nó như một cỗ thi thể bị phơi dưới mặt trời, ngoại trừ để phơi nắng, thì là đồ vô dụng.
Nó lưu luyến ngón tay kia, bàn tay đó làm cho nó nhớ lại một người phụ nữ, nhưng lại quên mất tướng mạo của nàng.
Đau đớn lũ lượt kéo đến làm cho nó không chống đỡ được, nó rời khỏi nhà, dường như vĩnh viễn cũng không trở về được.
Xuyên Tử không biết đó là tư vị gì, nó chỉ cảm thấy giờ phút này như bị liệt hỏa giày vò ở bên trong đến khóc nấc lên.
Nó sợ hãi tất cả, bởi vì nó không thể nhớ ra được hình dáng của nương nữa.
Chút dũng khí còn lại của nó cũng bị đau ốm cướp đoạt mất, trở lại thành một đứa trẻ không chút phòng bị, khóc lóc chính là cách duy nhất để phát tiết.
Phụ nhân vòng ôm lấy Xuyên Tử, vòng ôm ấm áp dịu dàng của cánh tay kia như một thành trì để cho Xuyên Tử có thể trốn vào trong đó.
Nó ỷ lại vào vòng tay này, cứ vậy chìm vào bóng tối sâu không thấy đáy.
Thời điểm Xuyên Tử tỉnh lại trời đã sáng rõ, nó ngây ngốc mà nghiêng đầu nhìn, không nhớ ra việc phải chạy trốn, cũng không nhớ đến phải co rúm lại.
Nó nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, như là đã rất lâu rồi không được nhìn thấy hoa cỏ.
Cửa mở ra một nam nhân tiến vào, người này lưng hùm vai gấu.
Hắn ngồi xuống bên mép giường Xuyên Tử, lấy tay sờ soạng trán Xuyên Tử.
"Chờ một chốc." Giọng người nam nhân vang dội, "Cháo mang lên, ăn một ít rồi nói cũng không muộn."
Ánh mắt Xuyên Tử dịch về phía hắn, nam nhân không khỏi thầm khen một tiếng, thấy hai mắt Xuyên Tử sáng ngời sắc bén, nhìn không có nửa điểm sợ sệt nên có.
Một đôi mắt sắc bén như vậy, nhưng không phải trời sinh.
"Ta họ Cố." Nam nhân nghiêm mặt nói: "Tên độc một chữ Chí.
Nơi này là vùng ven sông phiêu hành, không cần phải sợ hãi, đêm qua là vợ ta chăm sóc ngươi.
Hai vợ chồng chúng ta mặc dù không con nối dõi, cũng có bảy, tám người đồ đệ, không phải là người xấu.
Đợi đến lúc ngươi có thể mở miệng, nói cho ta biết nhà ngươi ở đâu, ta sẽ sai người đưa ngươi về."
Cố Chí quang minh lỗi lạc, nhưng Xuyên Tử lại không thể quay trở về nhà được nữa.
Bởi vì thời điểm nó có thể mở miệng nói chuyện, trong đầu lại là một mảnh trống không, đừng nói đến quê hương, đến cả dáng dấp của nương ra sao nó cũng không nhớ ra được.
Vợ chồng Cố Chí hết lần này đến lần khác mang theo nó lên thượng hạ nguồn ven sông, đến thành trấn hỏi thăm nghe ngóng, nhưng thủy chung cũng không tìm được nhà của Xuyên Tử ở nơi nào.
Cố Chí không đành lòng giao nó cho người khác, liền thu về dưới gối, thành tiểu đồ đệ.
"Không nhớ ra được tên, thì theo họ của sư phụ, gọi là Cố Thâm đi."
Từ đây Cố Thâm vì tìm một chữ Về mà bôn ba nửa đời người, hắn đầu tiên làm tiêu sư, sau lại làm bộ khoái, cuộc sống thường ngày mặc dù nghèo khó, nhưng bàn chân lại chưa từng dừng lại.
Bất luận là vùng ven sông đông thành, hay là xuôi về phía nam, hắn đều lần lượt tìm kiếm từng cái một.
Nhưng ở đâu cũng đều cảm thấy xa lạ, ký ức về Nương từ từ được sự ôn nhu của sư nương bổ khuyết, Cha thì noi theo Cố Chí là một hảo hán đội trời đạp đất.
Nhưng là hắn cũng không hiểu, tại sao chính mình vẫn không bao giờ dừng lại.
Hắn như bị cái gì đó thúc đẩy, trong chuyến đi dài đằng đẵng không mục đích này dù bị vấp ngã nhưng vẫn vững vàng tiến lên.
Lưng hắn đang đeo khoản nợ của chính mình, cuộc đời này mãi cũng không thấy được điểm cuối.
Tiếng chuông đồng lanh lảnh, Cố Thâm đã đuổi tới phía sau sơn thần.
Bước chân hắn chậm dần lại, đi đến bên người sơn thần.
Sơn thần bị dây mây cuốn tầng tầng lớp lớp, biến thành một quái vật đầy bùn xấu xí.
Cố Thâm gần thêm một bước, cảm thấy trong lòng càng thêm nhu hòa.
Hắn hỏi sơn thần: "...Ngươi có thể nhận ra ta không?"
Sơn thần dịu dàng như nước bao bọc lấy nhóm tiểu dã quỷ, nhưng đối với Cố Thâm lại làm như không thấy.
Cố Thâm đi theo hắn, chính Cố Thâm cũng không hiểu tại sao mình lại phải đi theo hắn.
Cố Thâm cứ như gặp phải quỷ, trở nên không thể tự chủ được.
Thương Tễ cõng Tịnh Lâm, giậm chân nhảy lên, đạp vào cành cây lay động đuổi theo.
Bọn họ cúi xuống nhìn phía bên dưới, giữa bụi cỏ bọn tiểu dã quỷ chạy ra càng ngày càng nhiều, chúng nó đuổi theo sơn thần, sơn thần ai đến cũng không cự tuyệt, đem chúng nó đặt thỏa đáng giữa đống dây mây.
"Nhiều tiểu dã quỷ như vậy." Thương Tễ nói: "Nơi đây chết không ít hài tử."
"Hàng trăm hàng ngàn." Đầu cành gió thổi mạnh, Tịnh Lâm với người đá nhỏ bấu chặt vào quần áo Thương Tễ, bị gió thổi đến tóc bay tán loạn.
Y nói: "Bọn chúng bắt người rồi đem giam cầm ở đây, cưỡng bách đám tiểu nữ hài tiếp khách, sinh ra hài tử rồi lại mang đi bán.
Ngươi xem ốc xá trong thành được xây dựng phân chia tính toán nghiêm minh, hài tử sinh ra không được chăm sóc tốt, không kịp bán liền chết ở trong thành."
"Toàn bộ đều chôn trong núi sao?" Dù tâm địa sắt đá như Thương Tễ, cũng bị cảnh tượng nhóm tiểu dã quỷ chạy khắp bạt ngàn núi đồi khiến cho kinh hãi.
"Có lẽ là để hiến tế cho tà ma." Đầu ngón tay Tịnh Lâm nắm chặt, lâm vào một khoảng trống rỗng.
Thương Tễ không nhìn thấy, câu này nói ra đối với Tịnh Lâm không hề dễ dàng.
"Trẻ con cũng là thân thể phàm thai." Thương Tễ nói: "Người lại đối xử với người như thế, chà đạp đến bực này, ngược lại không bằng lợn chó.
Tà ma kia chiếm giữ nơi này cũng không ít thời gian, nhìn chỗ đầu người này, chỉ sợ khó đối phó."
"Có lẽ quả thực khó đối phó." Tịnh Lâm vén tóc Thương Tễ lên, để cho hắn nhìn về phía sơn thần, " hắn không phải thần không phải yêu, cũng không phải là tà ma.
hắn sinh ra đã như thế, được thiên linh từ quần sơn rót thêm vào, vừa mới có thể hóa thành dáng dấp này, có thể hành động như thường.
Ngươi có biết hắn là ai không?"
Thương Tễ thấy sơn thần khẽ cử động, vô số dây mây giống như mãng xà đang trườn bò, nhưng là nhóm tiểu dã quỷ không mảy may cảm thấy sợ hãi, chúng nó an tường nằm trong khuỷu tay của sơn thần, nghe sơn thần ngâm nga dưới ánh trăng, mang theo bọn chúng nhẹ nhàng đong đưa trong đêm tối.
Bọn chúng đều gọi hắn là nương.
Thương Tễ có chút gian nan xác nhận nói: "Chẳng lẽ lại là nương của Cố Thâm?"
"Là nương của Cố Thâm." Tịnh Lâm nói: "Cũng là nương của tất cẩ những đứa trẻ trên thế gian phải chịu đựng những tội lỗi này."
Cái gọi là vạn vật sinh linh, cây cỏ hữu tâm.
Quần sơn nghe thấy tiếng khóc qua năm này tháng nọ của những đứa trẻ, cũng thấy được có vô số đứa đến đây để tìm nương.
Thành ở trong núi kiên cố không thể phá vỡ, quần sơn ngày đêm lắng nghe, giờ giờ khắc khắc vang vọng tiếng gào khóc của lũ trẻ tưới vào linh khí thiên địa.
Ở nơi này có phẫn hận cùng căm hận cùng cực nhưng cũng vẫn luôn được bao bọc bởi tình yêu thương chân thành.
Sự phẫn hận của con người nơi đây tuy chưa lọt được vào mắt xanh của Cửu Thiên, nhưng lại có lay động đến được núi đá..
Nương của Cố Thâm cũng đã từng đuổi theo đến tận đây, không biết là đã bao nhiêu năm trước, phụ nhân cường tráng dựa vào tường mà nghe, vì tiếng khóc trắng đêm không thôi trong thành mà ruột gan đứt thành từng khúc.
Nàng cũng đã đuổi theo nửa cuộc đời, đuổi đến mái tóc đã bạc, hai mắt đã mù.
Con trai ta, con trai của ta.
Tiếng gọi phía bên ngoài quần sơn vang vọng không ngừng nghỉ, núi đá bởi người mà rơi lệ, cỏ cây cũng vì tiếng khóc mà đau thương.
Chúng nó biến thành các nàng ấy, trở thành không phải người cũng không phải yêu.
"Nếu trong đó cũng có nương của Cố Thâm." Thương Tễ nói: "Nàng vì sao lại không để ý tới hắn?"
"Thời điểm Cố Thâm rời nhà bất quá cũng mới sáu, bảy tuổi." Tịnh Lâm nói: "Bây giờ đã qua hơn ba mươi năm, cho dù nương hắn vẫn còn sống, cũng không chắc có thể nhận ra được."
Thương Tễ ngưng thân, hắn đứng trên ngọn cây, nghe thấy tiếng gió núi đang gào thét, tựa hồ như cũng nghe thấy được từng tiếng gọi nghẹn ngào.
"Ta không hiểu." Thương Tễ nói.
Lẽ nào nhiều năm gian khổ của Cố Thâm, nửa cuộc đời vất vả mệt nhọc, lại vì một hồi gặp lại mà như không quen biết.
Mặc dù Thương Tễ không hiểu đau khổ là gì, nhưng hắn cũng từ trong này nghiền ngẫm ra được chút vị đắng chát.
Tan ra ở trong miệng lưỡi cá chép gấm vừa mới nếm được mùi vị ân tình, từ Đông Lâm đến Cố Thâm, đều là một chữ khổ.
Thế gian này chữ tình, lẽ nào ngoại trừ khổ, thì không còn gì khác nữa sao? Nếu là như vậy, làm người lại có gì đáng vui mừng chứ, còn không bằng sinh ra làm cá, trầm miên dưới thanh trì, không có ai ở bên cạnh, tự tại một đời.
Hai người bọn hắn đứng ở trên cao nhìn xuống, thấy Cố Thâm rập khuôn đi theo, trông thật thê lương.
Chính tại trong thời khắc vắng lặng này, chợt nghe thấy trong gió có tiếng của Túy Sơn tăng.
"Vật ấy đang trong thời kỳ hỗn độn chưa được khai trí, thiện ác khó phân biệt, tuy có công lao trừ ma, nhưng cũng phạm phải tội giết người.
Huống hồ cây cỏ có tâm nhưng không giống tảng đá, sớm chiều ở chung thay đổi cũng là chuyện thường.
Nếu tương lai hắn sinh ra dục vọng muốn sát sinh, chẳng phải sẽ khiến nơi đây trở thành mối họa!"
Hàng ma trượng bỗng nhiên hiện ra kim mang, ngăn cản đường đi của sơn thần.
Nhưng sơn thần vẫn vô tri vô giác, vẫn ôm ấp lũ trẻ, hoảng hốt tiến lên.
"Ngươi có công lao trừ ma, trước mắt theo ta đi một chuyến đến truy hồn ngục, đợi ta bẩm báo quân thượng, ngươi liền có được công đức.
Hiền năng trên Cửu Thiên cảnh xuất hiện lớp lớp, đợi ta tìm cho ngươi một vị sư phụ, dạy ngươi phân biệt được thiện ác, sau đó quay trở về cũng không muộn." Túy Sơn tăng một tay lật trượng, một tay chắn ngang, "Có ta ở đây, tất sẽ không để người khác tùy ý xử trí ngươi."
"Lời này như thế nào lại vô cùng quen tai." Thương Tễ cười giễu cợt, ở phía xa xa mà hô một tiếng, " hắn làm sai chỗ nào chứ? Nơi đây nuôi dưỡng tà ma, vốn phải là việc của đám thần tiên, hắn lại tự mình đến giúp, chẳng lẽ còn phải nhận một phen hình phạt sao?"
"Quy củ là như vậy." Túy Sơn tăng phất tay áo đối với Thương Tễ, "Đây là luật của thiên địa."
"Ta trên không thể lên trời, dưới không thể xuống đất." Thương Tễ cười lạnh, "Luật của thiên địa liên quan quái gì đến ta.
Tối nay ta xác định muốn hắn ở tại chỗ này, ngươi có thể làm gì được."
"Hồ ngôn loạn ngữ!" Túy Sơn tăng chỉ tiếc mài sắt không thành kim, "Ngươi đạo hạnh còn thấp, không ngờ còn không biết trời cao đất rộng, dám to gan chê trách luật pháp thiên đia! Nhưng ngươi có biết, ngàn năm trước khi tam giới còn hỗn độn, vạn vật không ngừng kêu khổ, nếu không phải Quân Phụ ngăn cơn sóng dữ, định ra luật pháp, hôm nay ngươi ta há có thể ở đây luận đạo!"
"Ta vừa không biết hắn, cũng không biết luật pháp này." Thương Tễ chỉ tay lên trời, "Ta sinh ra trong một hũ sứ trắng, không phải do trời sinh.
Quân Phụ của ngươi chỉ sợ cũng không nhận ra ta, ta lại còn phải nghe hắn sao? Hảo nhi tử là gọi các ngươi, còn muốn người khác cũng phải đi theo làm tôn tử sao, chiếm tiện nghi cũng không nhỏ a, xú hòa thượng."
Túy Sơn tăng trượng chấn kim mang, trong vòng tay sơn thần nhóm tiểu dã quỷ đồng loạt lên tiếng kêu đau.
Dây mây của sơn thần cố gắng che chắn, rễ cây đầy bùn đất chồng xếp lên nhau, muốn ngăn trở kim mang của Túy Sơn tăng.
Túy Sơn tăng cảnh cáo: "Chúng ta tuân theo thiên pháp, chẳng lẽ còn cần tiểu tử ngươi đồng ý? Hôm nay ta nhất định phải bắt hắn! Thế nào, ngươi còn định cản trở sao?"
Sơn thần chịu một trượng nghiêm trọng, khắp quần sơn vang lên tiếng gào thét, cỏ cây cũng kêu lên đau đớn.
Có một ngọn lửa vô danh từ bụng vọt lên đầu Thương Tễ, hắn nhảy xuống từ trên không trung, Tịnh Lâm vừa rời khỏi người, hắn liền vươn mình đá vào hàng ma trượng của Túy Sơn tăng, trọng thân ép xuống, sức nặng đè lên khiến hàng ma trượng phải trầm xuống.
"Không biết tốt xấu!" Túy Sơn tăng lớn tiếng quát, dùng lực xoay trượng.
Thương Tễ ngửa người ra sau, lập tức nghe thấy tiếng trượng đã sát bên tai.
Hắn trở tay đỡ lấy trượng, đang muốn tóm lấy trượng, lại thấy Túy Sơn tăng xưa nay chỉ biết mạnh mẽ xông lên lại thu hồi một vòng.
Tay Thương Tễ trượt khỏi trượng, không kịp xoay người lại, Túy Sơn tăng đã đánh trúng bên trái hắn, Thương Tễ phải gắng sức tránh đi.
Thương Tễ lập tức vươn dài năm ngón tay, bất ngờ xông đến.
Túy Sơn tăng chỉ cảm thấy hoa mắt, ngực bị đập mạnh vào.
Hắn ho một tiếng lùi lại, hàng ma trượng xoay ngang cản lại, muốn cản lại một quyền của Thương Tễ nhưng đã muộn.
Túy Sơn tăng ngay tức khắc giẫm mạnh chân xuống đất, Thương Tễ phanh một tiếng xông đến, hàng ma trượng đã ập vào mặt.
Nghe được một tràng tiếng vang động trời, Túy Sơn tăng đã phản công, định thần nhìn lại, Thương Tễ trong tình thế cấp bách nhấc cánh tay cản lại.
Lân phiến hiện lên, hàng ma trượng đang dần mất hiện lực! Hai tay Thương Tễ ép xuống, hàng ma trượng đã không thể chống cự lại nữa.
Túy Sơn tăng lại há mồm nói: "Đúng là tự tìm chết!"
Thương Tễ nhấc hai chân đạp, Túy Sơn tăng lảo đảo lùi về sau.
Thương Tễ đỡ trượng hổ khẩu bị chấn đến đau đớn, có thể thấy được tu vi của Thương Tễ tiến bộ với tốc độ kinh người, dường như là mỗi ngày đều tăng một bậc! Đây có thể khiến người nghe kinh hãi đến cỡ nào, trước kia chỉ liệu được tương lai hắn sẽ trở thành mối họa, bây giờ lại cảm thấy được từ tương lai này, sợ là không còn xa nữa!
"Tà ma ngoại đạo." Túy Sơn tăng mắng chửi, "Tu vi của ngươi tăng tiến quái lạ, y chẳng lẽ đã đút cho ngươi cái gì? Thiên đạo luân hồi, giết người phải đền mạng!"
"Đã sớm nói ngươi rồi đừng vội đố kị." Hai tay Thương Tễ bị đánh trúng vẫn còn dư âm đau tê dại, hắn bỗng nhiên khó chịu trong lòng, chỉ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Đợi hắn nghĩ một hồi, mới phát giác không thấy Tịnh Lâm đâu!
"Không cần phải tìm, ta đã mời được người tối nay sẽ tra hết gốc rễ của y ra." Túy Sơn tăng lạnh giọng, "Xem xem rốt cuộc là thần thánh phương nào!".