Cảnh vật trước mắt Tịnh Lâm đột nhiên thu nhỏ lại, thân thể y bị vùi lấp trong đống cây cỏ xoay như chong chóng vờn xung quanh, thấy được cành khô đâm chồi nảy lộc, tràn ra xuân sắc.
Đợi đám cây cỏ dừng lại, trước mắt đã rõ ràng, y đã đứng cạnh bụi hoa bên bờ ao.
Tịnh Lâm thả ánh mắt xuống, thấy mặt ao trong suốt, phản chiếu lại y.
Đó là mặt mũi của Lâm Tùng Quân.
"Đông Quân." Tịnh Lâm chuyển ánh mắt về phái đình giữa ao, y nói: "Một điểm sinh cơ, tạo thành thế giới này ①.
Chỉ vì muốn thử dò xét, mà làm lớn chuyện, sợ là không đáng."
"Việc này còn phụ thuộc vào ngươi là ai." Đông Quân ngồi ở cái đình giữa ao, rót rượu chếch sang, "Nếu là Lê Vanh, nhân vật như Tịnh Lâm, đừng nói là tạo thành thế giới này, cho dù có làm ngàn vạn cái điệp cảnh ta cũng cam tâm tình nguyện."
"Vậy theo ý của ngươi." Tịnh Lâm nói: "Ta là ai?"
"Ao này chính là tâm kính, ngươi là ai tự ngươi rõ ràng.
Chỉ là đáng thương cho ta đau khổ ngóng trông, đến nay vẫn chưa nhìn thấu." Đông Quân ra hiệu: "Nếu như không ngại, vào trong đình này chợp mắt trong chốc lát.
Túy Sơn tăng muốn đánh nhau, không đến một canh giờ là không dừng lại đâu.
Ngươi ta tán gẫu một chút, còn có thể cân nhắc kết giao bằng hữu."
Tịnh Lâm biết Đông Quân chắc chắn đã phong bế ảo cảnh, liền vào trong đình ngồi xuống.
Đông Quân không vội, y cũng không gấp.
Đông Quân khó chơi không phải vì đám thuộc hạ dưới quyền, mà là ở mồm miệng của hắn, có thể thấy rõ đó là điểm lợi hại nhất của người này.
Đông Quân mời rượu: "Đây chính là cái gọi là mượn rượu giải sầu, ta sầu vì gấp rút lên đường, ngươi sầu vì muốn thoát khỏi tên ngốc kia, ta với ngươi uống mấy chén rượu này coi như đã là chỗ thân quen rồi nha."
Tịnh Lâm ai đến cũng không cự tuyệt, Đông Quân gõ chiết phiến: "Ta vừa thấy ngươi, đã cảm thấy thân thiết.
Nghĩ đến chắc là duyên phận, nếu như là duyên phận, thì càng muốn kết bạn.
Bất quá cũng thật là kỳ quái, Túy Sơn tăng cùng với hai người các ngươi không liên quan gì đến nhau, ngươi làm sao lại bị hắn cứ đuổi theo sau mông vậy?"
"Nói ra rất dài dòng." Lúc Tịnh Lâm nâng chén có nhìn thoáng qua thân chén thấy có khắc mấy chữ, đây là vật yêu thích của Cửu Thiên Quân.
Quân phụ thu Đông Quân làm nghĩa tử, nói vậy có thể làm tốt ở phương diện này chắc chắn là do từng được dẫn dắt, quả thực giống nhau như đúc, nhưng mà việc này càng khiến Tịnh Lâm chán ghét, y đối với Quân phụ đã đến mức nhìn thấy thứ tương tự cũng muốn chống đối lại.
"Ta sợ nhất không phải người khác nói nhiều." Đông Quân nói: "Ta chỉ sợ người khác mệnh dài thôi.
Đáng tiếc cha ta cũng là đoản mệnh, liên lụy các huynh đệ ta mỗi người cũng đều bạc mệnh.
Huynh đệ ta ngươi có từng nghe nói chưa? Ngươi quen thuộc các chư thần của Cửu Thiên, đến cả điểm yếu của Túy Sơn tăng cũng có thể nói ra rành mạch, tất nhiên là có nghe qua rồi."
"Ai mà chẳng biết." Đầu ngón tay Tịnh Lâm xẹt qua chữ trên chén, "Túy Sơn tăng có điểm yếu gì? Hắn quy y thế nào tam giới đều biết rõ, cũng không coi là bí mật gì."
"Ta nói không phải việc quy y." Đông Quân cúi người, vuốt nhẹ mặt bàn, nói: "Ta nói là vì tình mà điên.
Hắn hôm nay điên đến mức này, là vì hắn bị bệnh, là tương tư bệnh, cũng là si tình bệnh.
Việc này mặc dù Cửu Thiên đều biết, nhưng trong Trung độ lại chưa từng nhắc qua một phần nào, ngươi từ chỗ nào mà biết được?"
"Chư thần cũng từng là người." Tịnh Lâm không để ý lắm, "Phàm là người tất có kẽ hở, có thể không phải người nào cũng miệng kín như bưng vậy."
"Cũng phải." Đông Quân đã hiểu rõ trong lòng, nói tiếp: "Lại uống thêm mấy chén."
Ngón tay Tịnh Lâm nhấc nắp chén lên, nói: "Cái này gọi là ăn thịt người miệng ngắn."
"Con cá nhỏ của nhà ngươi đã nuốt mất linh khí hơn nửa đời của Túy Sơn tăng, cái miệng sao không chui lại vào bụng mẹ luôn đi." Đông Quân không nghi ngờ gì nữa lại rót thêm rượu, "Nói đến chuyện không uống rượu, trong số huynh đệ của ta ngược lại cũng có một vị, ngươi đoán xem là ai."
Tịnh Lâm nói: "Ta với ngươi không thân cũng chẳng quen, ta không biết."
"Vậy ta nói cho ngươi biết.
Trong số các huynh đệ của ta có một người rất đặc biệt, tên là Tịnh Lâm, nhân xưng Lâm Tùng Quân.
Người này rất kỳ quái, giữa các huynh đệ, chỉ có hắn là không bao giờ đòi hỏi cái gì yêu thích, nhưng lại được Quân phụ yêu thích nhất.
Đáng tiếc từ phụ cưng chiều, dưỡng hắn thành một mối tai họa ghê gớm trong thiên địa không thể cứu vãn được." Thời điểm Đông Quân rót rượu vẻ mặt vẫn bình tĩnh, hắn hơi ngước mắt, "Ngươi có biết vì sao hắn được gọi là Lâm Tùng Quân không."
Tịnh Lâm cảm thấy được cái chén đang nắm trong lòng bàn tay tựa như một con dao găm tẩm độc, đâm từ lòng bàn tay vào tận sâu trong lồng ngực trống rỗng.
Y nhìn Đông Quân, đối với ánh mắt này của Đông Quân không thể nào quen thuộc hơn.
Bọn họ đều nhìn y như thế này, trước cả khi y giết Quân phụ, bọn họ cũng đều luôn nhìn y như vậy.
Khóe môi Tịnh Lâm khẽ thả ra một nụ cười, y nói: "Không biết, người này sao sánh bằng Sát Qua quân Lê Vanh danh chấn tam giới, ta sao lại biết được."
"Người này rất có lai lịch đó." Đông Quân hơi trợn mắt, như là cảm thấy người khác nói chuyện gì đáng ngạc nhiên lắn, hắn nói: "Nghe nói ngày mà Tịnh Lâm được Quân phụ đưa về dưới môn hạ, vạn khoảnh thông reo hòa vào với tiếng mưa rơi, lúc y quỳ xuống lễ bái Quân phụ, rừng thông không gió nhưng lại như sóng dâng ngoài biển.
Cả ngọc núi bị mưa bao phủ, y dập đầu ba cái, Linh Hải chưa sinh, tâm cũng đã thành.
Thế gian này từ xưa đến nay chưa từng có ai chưa sinh Linh Hải đã sinh bổn tướng, huống hồ diện mạo của y còn rất đẹp mắt, khiến cho Quân phụ vẫn luôn uy nghiêm cũng phải nở nụ cười, đích thân đỡ y đứng lên."
Tiếng thông reo tựa như gần bên tai, Tịnh Lâm cũng hơi nâng chén rượu, có hứng thú hỏi: "Bổn tướng của người này là cái gì?"
"Một thanh kiếm.
Thời điểm tự sinh ra đã bộc lộ sự sắc bén, không được người ta yêu thích.
Nhưng lại thực hiếm thấy, bổn tướng hóa kiếm, mang ý nghĩa một đời này của y sẽ là trảm yêu trừ ma bảo vệ chính đạo, cũng mang nghĩa y tâm như thiết thạch khó mà lay động.
Nếu như nói nhân gian có người từ nhỏ đã vô tâm, vậy thì nhất định chính là y, một người tâm như một thanh lợi kiếm, ai cũng không thể ủ ấm được nó.
Đông Quân dứt lời nhìn về phía Tịnh Lâm, nói: "Nhưng Quân phụ xem y như là trời ban, coi như con mình.
Trong các huynh đệ, y đứng hàng thứ chín, nhưng khi sắc phong quân thần lại được đứng đầu, tôn vinh bực này, đừng nói Sát Qua quân Lê Vanh, đến ngay cả thiên địa cộng chủ Thừa Thiên quân ngày hôm nay cũng không sánh bằng.
Nhưng cố tình y lại trở thành một mối tai họa, ngươi nói xem có kỳ quái hay không? Ta nghĩ mãi mà vẫn không hiểu."
"Trở thành tai họa, thì phải giết." Tịnh Lâm nói: "Trên đời này không có thanh kiếm nào có thể dùng mãi được."
"Không ngờ ngươi cũng là người có cá tính đấy." Đông Quân thêm rượu, cười cười, "Nói không sai.
Trở thành tai họa, thì phải giết.
Nhưng ta nghe nói con cá nhỏ của ngươi luôn miệng nói mình ngưỡng mộ Lâm Tùng Quân, chuyện này làm sao mới được đây, nếu như tương lai y cũng trở thành mối họa, kết cục cuối cùng sẽ phải là nghiền xương thành tro."
"Vậy nếu nói hắn ngưỡng mộ Đông Quân, tương lai chẳng phải là sẽ vững vàng được liệt vào hàng quân thần, hiệu lệnh hoa thơm cỏ lạ." Tịnh Lâm nghiêng chén, rượu bị đổ xuống đất, y nói: "Rượu của tiên gia, quả thực không nên uống.
Ngươi đã nói đến nước này, vậy ta liền xin cáo từ trước."
"Đến đi tùy ý." Đông Quân dựa vào bàn buông lỏng tay, "Nếu ngươi có thể đi ra ngoài, thì cứ việc đi.
Ta đã nói đến nước này, ngươi còn không chịu hiện nguyên hình ra sao?"
"Ta đang đứng ở đây." Tịnh Lâm nhẹ nhàng quẳng chén rượu, rốt cục có thể rút khăn ra lau chùi đầu ngón tay tỉ mỉ, "Ngươi nếu như có thể phá giải, cứ việc nhìn cho kỹ."
Cái gọi là thăm dò, đều vì nghi ngờ.
Chỉ cần nghi ngờ vẫn còn tồn tại, liền thừa nước đục thả câu.
Đông Quân nói: "Tịnh Lâm, đừng đùa với ca ca nữa."
Tịnh Lâm biết nghe lời phải: "Ca ca."
Đông Quân ngược lại đột nhiên sinh nghi, vì Tịnh Lâm dáng ngồi đoan chính, nhìn thẳng hắn không hề né tránh, nhưng hắn sao có thể tin tưởng, Tịnh Lâm sẽ gọi hắn là ca ca chứ! Đừng nói ca ca, Tịnh Lâm đối với Thừa Thiên quân đều luôn gọi thẳng tên húy.
"Ta lạc vào trong cảnh này." Tịnh Lâm nhìn chằm chằm Đông Quân, "Thấy nó được tạo dựng y như thật, không biết muốn chỉ điểm chuyện gì, đành đợi nghe xong cố sự, mới đột nhiên tỉnh ngộ, thì ra là muốn nhận lại đệ đệ sao? Sao vậy, ta có chỗ nào không giống đệ đệ ngươi ư? Nghĩ lại có lẽ là giống —— bằng không ngươi sợ cái gì chứ."
"Ta yêu thương còn không kịp, sao lại phải sợ chứ." Đông Quân nói: "Các vị huynh đệ đều là máu thịt tâm can của tại hạ."
"Ta khuyên ca ca thứ đã đâm sâu vào trong lòng thì nên sớm ngày loại bỏ mới tốt." Tịnh Lâm chậm rãi nở nụ cười trào phúng, "Nếu không có ngày trở thành tâm kiếp, không chừng sẽ lại điên như Túy Sơn tăng."
"Vì để sớm loại đi thứ đã đâm sâu trong lòng ta, thì hãy để ta nhìn thấy bộ dạng thực sự của ngươi, nếu như đúng là Tịnh Lâm, ta mong được sớm ngày đoàn tụ." Đông Quân vừa dứt lời, chợt thấy nước trong đình đột nhiên dâng lên.
"Nếu muốn đoàn tụ." Y chỉ tay xuống phía dưới, "Vậy đi cùng y là được rồi."
Sóng nước uốn lượn như một con thủy long, bổ nhào xuống.
Tiểu đình lay động, thân thể Tịnh Lâm vững vàng mà bất động, y thậm chí còn gấp lại khăn, ngay cả một cái liếc mắt cũng lười cho.
Thủy long còn chưa ập đến, ảo cảnh đã sụp đổ trước tiên, chỉ thấy hoa cỏ chim chóc tiêu tán trong chớp mắt, bầu trời quang đãng nứt ra, toàn cảnh chấn động kịch liệt.
Vết nứt trên trời ngày càng lớn dần, đầu tiên là lộ ra hai cánh tay, sau đó là Thương Tễ thò mặt ra.
Nghe thấy một tiếng đùng nổ tung, Thương Tễ không còn kiên nhẫn được nữa, từ vết nứt trên trời nhảy mạnh xuống, nghiến răng nói.
"Trả người!"
Chiết phiến của Đông Quân chặn lại mũi nhọn, ngẩng đầu nói: "Không trả! Không trả! Hôm nay phải nấu y lên ăn!"
Thương Tễ hạ xuống trong ao, bọt nước bắn tung tóe.
Đông Quân lập tức cảm thấy hắc ảnh đã tiến đến trước mặt, hắn không vội mà dùng chiết phiến đè lại một quyền của Thương Tễ, giống như ngừng lại trò nháo của trẻ con.
Gió bỗng nhiên quật về phía sau lưng, bờ ao đã bị đánh bay, khí tức của Thương Tễ còn chưa kịp bình ổn lại.
Đông Quân mơ hồ thấy chiết phiến của mình đã bị hõm xuống, thuận tiện nói: "Nghe nói ngươi rất lợi hại, để ta đến lãnh giáo một chút."
Thương Tễ chịu một đòn nặng, cả người còn chưa kịp phục hồi, đã chìm vào trong ao, Đông Quân bất quá chỉ là vỗ nhẹ mặt quạt, lại giống như là thái sơn áp đỉnh.
Thương Tễ vùng vẫy đứng lên, dưới chân Đông Quân lại đè ép xuống, trong miệng nói có vẻ tự đắc: "Chỉ thường thế này thôi à, làm sao? Ngươi nuốt bao nhiêu linh khí của Túy Sơn tăng, hôm nay liền phun hết ra cho ta."
Thương Tễ lần này bị ép tới gần như muốn phun giấm chua, nghe Đông Quân cười nói.
"Ta chính là người không nói đạo lý nhất đấy.
Đánh bao nhiêu phải phun ra bấy nhiêu, phun không ra được, cũng chỉ có thể đánh cho chết."
Mỗi một chữ của Đông Quân, mặt đất lại nứt vỡ lõm xuống một tấc.
Hắn thậm chí không cần phải như Túy Sơn tăng trợn mắt hoành trượng, hắn chỉ cần đứng đó vân đạm phong khinh, đã khiến cho Thương Tễ được lĩnh giáo thế nào là uy lực của "Quân thần".
Từ dưới mặt nước nhìn lên Đông Quân, dưới xác thịt kia là Linh Hải rộng lớn vô ngần.
Tịnh Lâm đúng là nhìn đến không thấu, nhưng chưa bao giờ trực diện hiển lộ được cảnh tượng dọa người như vậy.
Linh khí giữa sóng cuộn biển trào, bổn tướng Đông Quân vẫn đứng vững vàng.
Vẻ ngoài của Đông Quân có bao nhiêu đẹp đẽ, quyền kia giáng xuống lại có bấy nhiêu hung ác.
Giống như hung thần nổi giận, giương nanh múa vuốt đứng yên ở Linh Hải.
Ngực Thương Tễ hơi cứng lại, linh khí nghịch chuyển, bổn tướng dáng vẻ sợ hãi, tự mình thối lui.
Tiếng mắng của hắn còn chưa ra khỏi miệng, đã cảm thấy hai lỗ tai đau nhức, đột ngột chìm sâu xuống nước.
Thân thể trong chốc lát chìm sâu xuống, lại cảm thấy có người dán vào sau lưng.
Một đôi môi phủ lên, trong miệng Thương Tễ nhất thời lan tràn huyết vị.
Sợi tóc bồng bềnh chắn ngang mặt, Thương Tễ trở tay nhấn giữ sau gáy Tịnh Lâm, dùng sức mà càn quét huyết vị này, thậm chí đổi khách thành chủ, dây dưa không ngớt.
Tay chân Tịnh Lâm lạnh lẽo, tay tóm chặt lấy tóc Thương Tễ, nhưng mà Thương Tễ lại không hề hay biết, bên trong hắn vừa mới bị uy thế kích thích sâu sắc, càng vào sâu ý niệm trong đầu lại càng tràn ra.
Ăn y.
Phải ăn y ngay bây giờ!
Bên hông Tịnh Lâm bị siết chặt, thậm chí khó có thể thở dốc, Thương Tễ nuốt xuống cổ họng, Tịnh Lâm chỉ cảm thấy đầu lưỡi cũng sắp bị hắn nuốt mất! Nước trượt trên má mặt, Tịnh Lâm cũng sinh ra ảo giác bị ăn tươi nuốt sống, y bị giam trong cánh tay Thương Tễ, cơ hồ bị Thương Tễ vò nát nuốt xuống bụng.
Đông Quân phủi áo bào sạch sẽ, thấy Túy Sơn tăng kéo trượng đi đến, hắn tiện tay lấy từ trong tay áo ra hai quả, một quả ném cho Túy Sơn tăng.
Túy Sơn tăng nhận lấy, hỏi: "Người đâu?"
"Ta phải trả lời sao mới tốt đây?" Đông Quân gặm quả, "Có lẽ hiện tại còn sống, nhưng chớp mắt cái sẽ chết thôi."
"Người đã biết y là ai?"
"Vốn dĩ đã đoán được một ít, bây giờ lại cảm thấy không giống." Đông Quân vuốt cằm, "Người này thật thật giả giả, kín kẽ không một lỗ hổng.
Nếu như ngươi đoán y là ai, y liền học giống như người đó, thật khiến người ta bán tín bán nghi.
Bất quá con cá kia có chút thú vị, ngươi nói con cá này giống ai? Mà thôi, ngươi cũng chưa từng gặp." Hắn nhai hột răng rắc, nhai đi nhai lại trong miệng, Yết hầu sinh vảy ngược, miệng có thể nuốt trăm vật —— không phải có khả năng là Thương Long sao?"
Không đợi Túy Sơn tăng trả lời, hắn lại nói: "Bất quá bây giờ hắn vẫn còn là một con cá chép gấm, chỉ nói có tư chất hóa long.
Hà tất phải lo lắng? Thả hắn mấy ngày nữa cũng có sao, mặc dù tương lai trở thành tai họa thật, thì cũng chỉ là một con rồng, không lật nổi sóng gió gì.
Thương Long ngày đó có uy hiếp cỡ nào, chẳng phải cũng bị Lê Vanh lóc vảy sao.
Hắn không có sư phụ dẫn dắt, bằng vào việc cắn nuốt linh khí mà muốn xưng bá thiên hạ, không khỏi quá mức mơ tưởng hão huyền."
"Phòng hoạn khi chưa xảy ra, ngươi còn không nhìn ra được người kia, ta há có thể khoan dung cho y nuôi dưỡng ra một mối họa." Hàng ma trượng của Túy Sơn tăng chấn động, "Ta nhất định phải bắt được hai kẻ đó."
"Ai nói ta không nhìn ra!" Đông Quân hừ hừ: "Chỉ cần ta lại..."
Hắn còn chưa dứt lời, đã cảm thấy gió nổi lên, bọt nước trước mặt bắn tung tóe, Thương Tễ trong chớp mắt túm lấy vạt áo của Đông Quân, chỉ nghe thấy ầm một tiếng, Đông Quân đã bị quẳng ngã trên mặt đất.
Hai mắt Thương Tễ bị che kín, Tịnh Lâm thở dốc hỗn loạn, che lại hai mắt Thương Tễ, kề sát bên tai hắn nói: "Hắn không phải người cũng không phải yêu, lấy tướng mạo mê hoặc lòng người, chỉ cần không nhìn vào, sẽ tìm ra sơ hở."
Đông Quân khẽ cười thành tiếng, nằm trên đất trừng mắt nhìn.
"—— ta đã hiểu được rồi, đệ đệ ngoan."
Tác giả có lời muốn nói:
①: Lấy tự ( tử không nói).