CHƯƠNG
Đây là ý gì chứ? Ý là…
Khi Mạc Ngôn vào đến thư phòng Đoàn Thần Phi, nam nhân kia chỉ mới vừa rời giường.
” Đã trở lại?” Một bàn tay to mềm nhẹ khoát lên vai hắn, một tay khác của Đoàn Thần Phi không an phận ôm ngang thắt lưng Mạc Ngôn, tựa hồ thật thích thú với bộ dáng mặc nữ trang của hắn.
Y phục mới mặc được một nửa, khuôn ngực rắn chắc tinh tráng trần trụi kia hiện ra ở trước mắt hắn. Mạc Ngôn đỏ mặt thay y khấu hảo xiêm y, đột nhiên cảm thấy động tác này thật thân mật…
Cảm giác rất giống vợ chồng……
” Nàng có làm khó dễ gì ngươi không?” Tiếng nói trầm thấp của Đoàn Thần Phi vang lên, nháy mắt đánh gảy suy nghĩ của hắn.
” Không có…” Mạc Ngôn bởi vì chính mình cư nhiên suy nghĩ đến chuyện kỳ quái kia mà đỏ mặt.” Đúng… đúng rồi… nương nói… ngươi muốn…” Nên nói như thế nào mới tốt đây?” Ngươi muốn nạp ta làm chính thất?” Nói ra những lời này, Mạc Ngôn liền cảm thấy là lạ.
Nhưng không biết tại sao lại kỳ quái…
A!” Nhanh như vậy đã gọi mẹ rồi sao!?” Đoàn Thần Phi bày ra khuôn mặt tươi cười ngàn năm khó gặp.
Cửa rất nhanh lại mở ra, thanh âm ôn nhu của Du Hương truyền vào.” Thiếu gia, ta nghe nói… a…” Quang cảnh trước mắt… Mạc Ngôn chôn chặt ở trong ngực Đoàn Thần Phi, hắn không biết khi bị Du Hương cô nương nhìn thấy, khuôn mặt hắn đã đỏ au lên.
” Ân?” Mà Đoàn Thần Phi có ý đuổi người lại hàm xúc một cách nồng hậu.
” Ách… Không có việc gì. Ngài nhớ rõ phải giúp Mạc thiếu gia đổi hảo trang…” Thuận tay buông y phục Mạc Ngôn, nàng liền thức thời rời khỏi. Cho dù là người trì độn như thế nào, đều biết không nên ở lại bên trong thêm một khắc nào.
Vừa rồi nơi khoé miệng thiếu gia giơ lên một chút độ cung… dường như là đang cười thì phải…?
Ngày mai… chắc trời sẽ mưa to gió lớn …
Chuyện lại tiếp tục bị đánh gảy.” Ngươi thực để ý?” Nâng lên mặt Mạc Ngôn.” Mặt của ngươi hảo hồng.”
Mạc Ngôn theo bản năng sờ sờ lên mặt mình.” Ngươi…” Thật sự rất hồng sao? Không đúng… hiện tại không phải là lúc nói về việc này.” Ngươi còn không có trả lời câu hỏi của ta…” Ánh mắt bướng bỉnh, dưới cái nhìn của Đoàn Thần Phi cũng vô cùng kiều diễm.
” Ân?” Đoàn Thần Phi ngơ ngác giả ngu.” Để ta giúp ngươi đổi trang trước đã.” Không muốn cũng không thể…
” Ta chính mình làm…” Mạc Ngôn nói còn chưa dứt, nút thắt trước ngực đã bị Đoàn Thần Phi thuần thục gỡ ra.
Chống cự cũng vô dụng, Mạc Ngôn đơn giản để mặc y.
” Ngươi muốn đi đâu?” Lại tới nữa!
” Phiền quá.” Rất rõ ràng trạng huống hiện tại của chính mình kéo không ra đôi tay dính chắc như keo của người kia, Đoàn Thăng thở dài một hơi.” Đi trướng phòng…”
” Ngươi đang trong tình trạng này mà còn muốn đi công tác?” Trữ Ngự Diệp mạnh mẽ lôi kéo, Đoàn Thăng liền bị y lãm vào trong ngực.
Xem đi! Bình thường hắn căn bản không có khả năng ngoan ngoãn như vậy để mặc cho ta đụng chạm!
” Ngươi không phải thị vệ bên cạnh thiếu gia sao? Còn không nhanh đi?” Đoàn Thăng rất không thích gần gũi như vậy, nhưng hắn hiện tại cho dù chống cự, cũng chỉ là vô ích thôi.
” Vừa rồi nhìn thấy Yến Hinh canh giữ ở trước phòng thiếu gia, bây giờ còn không thể đi quấy rầy hắn.” Dùng cái mũi cũng đoán được hiện tại mà ngu ngốc đi quấy rầy thì sẽ có hậu quả gì, y còn muốn sống lâu vài năm, không nghĩ sớm chết như vậy.
Đoàn Thăng nhíu nhíu mày, khó có thể lý giải vì cái gì người này ngoại trừ nơi ở của thiếu gia, bộ không còn nơi nào khác hảo đi sao.” Ngươi… luôn luôn làm việc chăm chỉ đúng không?” Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, không cần cứ lẩn quẩn bên cạnh mình.
” Không quan hệ, ta có thể chiếu cố ngươi.” Trữ Ngự Diệp không sợ chết lại hiện ra tươi cười, làm cho Đoàn Thăng trước mắt một trận đau đầu.
Thật sự là chịu không nổi…” Quên đi, tùy ngươi.” Đoàn đại tổng quản phủ tay áo rời đi.
Nếu không đáp ứng y, chỉ sợ hôm nay y sẽ ở trong này phiền hắn chết mất?
Chương típ theo nè ^.^