CHƯƠNG
” Gia…?” Trong nháy mắt y phục đều bị rớt ra, nụ hôn của Đoàn Thần Phi cũng dừng ở nơi mẫn cảm của hắn.
Rõ ràng… đêm qua mới… chẳng lẽ hiện tại y lại muốn…?
Tuy rằng vẫn thuận theo để mặc cho y hôn, nhưng mà hiện tại Mạc Ngôn thật sự không quá ham muốn…” Gia? Trời đang sáng…” Nói một cách chính xác, mới hừng đông không lâu.
Y phục hoàn toàn bị cởi bỏ, thuận tay ném xuống đất. Đoàn Thần Phi cẩn thận xoa khuôn ngực hắn, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Xem ra… Đoàn Thần Phi hoàn toàn không có ý muốn dừng tay.
” Ngô…” Đôi môi trượt dài xuống xương quai xanh mẫn cảm, khẳng cắn làm cho lý trí Mạc Ngôn dần mê lạc, hắn nhẹ nhàng phát ra nhỏ vụn tiếng rên rỉ, thân thể không lâu mới thừa nhận qua một lần… hiện tại lại bắt đầu bị kích thích, nhanh chóng liền có phản ứng…
Ngón tay ác ý sờ thượng vào phân thân hắn, không nhẹ không nặng kìm đứng lên.
Mạc Ngôn cắn chặt môi chính mình, không dám làm cho rên rỉ phát ra. Bất đắc dĩ, tốc độ càng lúc càng nhanh, khi y khẽ cắn vào vành tai Mạc Ngôn, hắn rốt cục hiểu được chính mình căn bản nhịn không được.
” Gia… từ từ… Yến Hinh… Yến Hinh cô nương… còn bên…… bên ngoài…” Lúc Mạc Ngôn vạn phần gian nan nói xong, ngón tay Đoàn Thần Phi đã muốn liên tục chiến đấu ở chiến trường bên trong kia.
Còn tiếp tục kêu như vậy … sẽ bị nghe thấy…
” Ân?” Ngón tay sáp đến chỗ sâu nhất.” Yến Hinh, đi xuống làm việc của ngươi đi.” Đoàn Thần Phi khàn khàn hạ lệnh.
” Vâng, thiếu gia.” Di…?
” Như vậy có thể rồi chứ?” Đoàn Thần Phi cúi đầu liếm hai điểm hồng anh trước ngực Mạc Ngôn, làm cho hắn từng đợt run rẩy.
” Ân… ân… a!” Cảm giác thân thể Mạc Ngôn đã chuẩn bị tốt, Đoàn Thần Phi chậm rãi đi vào.
Hai tay Mạc Ngôn không tự giác giữ chặt lấy áo khoác của Đoàn Thần Phi, mà y cũng thừa cơ đem Mạc Ngôn phóng tới trên giường, hung hăng tiến công.
Hiện tại… chuyện có bị Yến Hinh nghe thấy hay không đã chẳng còn là vấn đề đáng quan tâm nữa rồi…
” Cái gì?” Đoàn Thần Phi từ buổi sáng tâm tình đã thật tốt, đến khi nghe được tuyên cáo như vậy.” Không đi.”
Đoàn Thăng khinh liếc mắt nhìn y.” Phu nhân dặn dò.”
Đoàn Thần Phi ôm chặt Mạc Ngôn của y, nhờ thế mà cuối cùng không ra tay đập phá đồ vật này nọ.
Hai nam nhân đưa mắt nhìn chằm chằm, Mạc Ngôn cùng Trữ Ngự Diệp lại không biết làm thế nào mới tốt.
Thật giống như hai tiểu hài tử cãi nhau…
” Ngài chính mình xem đi, sổ sách gần đây.” Nói xong đem sổ sách đưa qua, mà lão thần Đoàn Thần Phi đang chễnh chệ ngồi ở ghế trên. Y cư nhiên có thể một bên ôm Mạc Ngôn, một bên lật trở sổ sách nhìn xem.
” Không bồi?” Tùy ý trở mình trở mình, lại đem sổ sách trả lại cho Đoàn Thăng.
Nói cũng đúng, nếu có Đoàn Thăng, loại tổng quản siêu cấp đáng sợ này … còn có thể bồi tiền sao?
Tiếp nhận sổ sách, Đoàn Thăng cũng thật bất đắc dĩ.” Chính là bởi vì không lỗ vốn, phu nhân mới muốn thiếu gia đi một chuyến, trấn an một chút Giang Nam…”
” Không đi.” Nói còn chưa xong, đã bị vô tình đánh gảy.
” Không đi phu nhân sẽ sinh khí…?” Mạc Ngôn chậm rãi mở miệng.
Đột nhiên phát hiện hắn lên tiếng khiến cho mọi người chú ý, Mạc Ngôn không khỏi đỏ bừng mặt. Liên tục tình cảm mãnh liệt, làm cho hắn căn bản không sao ngồi ghế dựa được, Đoàn Thần Phi chính là phát hiện điểm này, mới có thể kéo hắn ngồi trên đùi chính mình.
” Ân… tóm lại, ta đã đi thông báo rồi.”
Như thế nào… sao lại thế này… thân thể hảo trọng…
Trữ Ngự Diệp cảm thấy rất không thích hợp, giành trước từng bước giữ chặt Đoàn Thăng lảo đảo đứng không vững, nhưng người trong ngực vẫn ngất đi, hoàn toàn không có ý thức.
” A…” Trữ Ngự Diệp vỗ nhẹ mặt Đoàn Thăng.
Là quá mệt mỏi sao?
Ngất đi rồi? Thật ngạc nhiên… hắn từ trước đến nay không từng sinh bệnh mà.
Trữ Ngự Diệp rất muốn nhanh chóng đem Đoạn Thăng ôm đi nghỉ ngơi, nhưng ngại còn có chủ tử ở đây, hắn không thể loạn đi.” Thiếu gia…”
” Mau đi đi…” Đoàn Thần Phi mỉm cười.” Nếu muốn làm cái gì đó, nhớ rõ phải có trách nhiệm với người ta nga.”
“…… Thiếu gia!”
Khi Trữ Ngự Diệp lao ra cửa phòng, phảng phất còn nghe thấy tiếng cười ha ha của Mạc Ngôn.