Hứa Tư Văn và Vũ Khánh Cương vui mừng xong, liền nhanh chóng gọi điện thoại gấp cho Trương Lam Hà, gọi điện thoại còn không đã nghiền, trực tiếp gọi video, huơ tay múa chân khoe khoang với Trương Lam Hà rằng mình giúp hắn ta trút giận, trị Trương Hải Thiên một phen.
Cũng không biết có phải là Trương Lam Hà thật sự lòng dạ rộng lớn không hay là ngốc vô biên, lại không hề nổi giận, còn cười ngây ngô với Hứa Tư Văn.
Ngược lại là Vũ Khánh Cương, lén vợ liên lạc với Bách Lý Hãn Mạc, hai người cũng gọi video, chỉ có điều khác với video bên phía Hứa Tư Văn và Trương Lam Hà vô cùng náo nhiệt, hai người bọn họ gọi video quạnh quẽ hơn nhiều, Vũ Khánh Cương ngược lại muốn thân thiện với Bách Lý Hãn Mạc một phen, mấu chốt là cái con người Bách Lý Hãn Mạc này không nóng lên nổi!
Hứa Tư Văn không biết hành động của Vũ Khánh Cương, thế nhưng y và Trương Lam Hà nói đến khí thế ngất trời, kỳ thực y chỉ là muốn khiến trong lòng Trương Lam Hà dễ chịu hơn chút, dù sao thì, Trương Hải Thiên chỉ là một tên khốn vong ân phụ nghĩa thôi!
“Được được, em cũng đừng đùa anh nữa, còn đùa nữa thì cười đến đau bụng mất!” Trương Lam Hà ở đầu kia video lăn lộn.
“Vậy thì không nhiều lời với anh nữa.” Hứa Tư Văn nhìn hắn cười vô tâm vô phế như trước kia, y liền an tâm.
“Em yên tâm đi, anh không sao!” Trước khi kết thúc video, Trương Lam Hà hiếm thấy mà đường hoàng ra dáng nói một câu yên tâm Hứa Tư Văn.
Sau khi video kết thúc, Hứa Tư Văn thở phào nhẹ nhõm.
Lúc y và Vũ Khánh Cương vừa nghe Trương Hải Thiên tới, cũng đã dự cảm được Trương Hải Thiên “lai giả bất thiện” (người đến không có ý tốt).
Tuy rằng nghe nói Trương Hải Thiên là hạng người vô năng, nhưng nếu nói chỗ nào tương đối có năng lực, năng lực của Trương Hải Thiên là một chữ “tình”, ngay cả tiền đồ của mình cũng làm hỏng, còn có chuyện gì ông ta không làm được?
Đây chính là con gái ruột của chân ái ông ta đó!
Vì vậy Hứa Tư Văn dứt khoát hoặc là không làm, lấy ra tư thế “bà lớn danh chính ngôn thuận”, hung hăng trị Trương Hải Thiên một phen.
Trị Trương Hải Thiên không thể tiếp tục tới nơi này nữa.
Lúc Vũ Khánh Cương vào, thấy Hứa Tư Văn vẻ mặt thoải mái, liền biết bên phía Trương Lam Hà khẳng định không thành vấn đề!
Kỳ thực hắn cũng rất buồn bực, nếu đổi thành người khác hắn cũng có thể một cước đạp ra ngoài không nói hai lời, nhưng Trương Hải Thiên dù sao cũng là ba ruột của Trương Lam Hà, Vũ Khánh Cương phải kìm nén cơn giận này mà gặp mặt một lần.
Có điều may mà vợ thật lợi hại, chị dâu Hứa gia cũng là nữ trung hào kiệt, buổi sáng thu thập Trương Vân Thiên, buổi chiều liền trị Trương Hải Thiên, Vũ Khánh Cương suy nghĩ, có phải là bát tự của bọn họ đối nghịch với Trương gia, không thích hợp gặp nhau hay không?
Trương Hải Thiên là sau khi liên lạc với Trương Lam Kiệt, mới biết Trương Vân Thiên bị Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn dẫn người đi xử lý.
Nghe đâu trực tiếp vào phòng cấp cứu bệnh viện, phát bệnh tim luôn!
Trương Lam Phong bị bỏng mức độ nhẹ, xoa chút thuốc cao là được, ngay cả phòng bệnh cũng không cần ở, đám Trương Lam Kiệt cũng ít nhiều đều có chút không khỏe, bị nước ớt bắn vào trong mắt, bị canh nóng đồ ăn nóng làm bỏng, còn có người bị mảnh vỡ đập ra bắn tung toé làm rách da, tuy rằng thương thế không nặng nhưng đủ khiến người ta khó chịu.
Trương Lam Tương trực tiếp bị người ta nhận ra, nhốt vào!
Nguyên nhân tự nhiên là sẵn có, tuy rằng cô ta không muốn tiếp tục bị giam giữ, thế nhưng thân phận của Trương Lam Tương bây giờ thật sự không thích hợp đi lung tung ở bên ngoài.
Bên này Trương Hải Thiên sứt đầu mẻ trán, chân ái ở kinh sư một ngày ba bữa gọi điện thoại cho ông ta, quan tâm chuyện đại sự cả đời của con gái.
Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn cũng đang tìm cách, chờ ngày tòa án mở phiên toà.
Còn có hai ngày liền tới lúc mở phiên toà, các truyền thông lớn dồn dập tuôn ra một tin tức, hoàng đế bệ hạ quyết định gây dựng lại nội các, ứng cử viên đợi định ra; đồng thời, thượng, trung, hạ nghị viện cũng một lần nữa tuyển cử nghị viên, quy tắc đề cử dựa trên cơ sở vốn có, còn tăng thêm quyền bầu phiếu dân chủ.
Còn liệt vào điều kiện tham khảo hàng đầu nữa!
Nói cách khác, không còn giống trước đây mọi người anh chọn tôi tôi chọn anh, chỉ do nhóm nghị viên đại thần với quan lớn một phương cùng đề cử ra nghị viên, mà là muốn quân, quan, dân cùng chọn!
“Chuyện này rất thú vị, dân chúng bình thường như anh cũng có thể đề cử chọn quan!” Lần đầu tiên Vũ Khánh Cương gặp loại chuyện toàn dân hành động này, đặc biệt tràn đầy phấn khởi, lôi kéo vợ Hứa Tư Văn, liên tiếp khoe khoang.
“Sao có thể là một mình anh chọn, ý là muốn toàn dân, có người một tay che trời hiện tại nhất định đã hoảng loạn đi!” Hứa Tư Văn nhìn xa hơn Vũ Khánh Cương: “Trương gia không phải rất biết chơi đùa sao? Hiện tại để cho bọn họ gây sức ép, bọn họ cũng không có cái sức đó!” “Ý em nói là?” Vũ Khánh Cương vừa được Hứa Tư Văn thức tỉnhnhư thế, cũng ngẫm nghĩ lại, Trương gia không phải ỷ vào việc mình là nghị viên gì gì đó, nói là quyền lực không bao nhiêu nhưng lại có thủ đoạn tốt, cho nên mới có thể ồn ào náo động nghênh ngang mà đi, nếu như không còn lớp da quan lại kia…
Hứa Tư Văn nói không sai!
Tin tức của Trương gia sớm hơn so với các truyền thông đến bốn tiếng, Trương Vân Thiên còn nằm ở trên giường truyền dịch, đã có người nói cho ông ta biết: việc lớn không tốt rồi! Vừa nghe được tin tức trực tiếp từ trong cung!
Lại vào phòng cấp cứu, cấp cứu ba tiếng mới không cưỡi hạc về tây.
Có điều sau khi tỉnh lại cũng chính là lúc bên ngoài đã ban bố tin tức, Trương Vân Thiên quyết định thật nhanh, cho dù bệnh cũng phải mang bệnh lên phi cơ, về kinh sư! “Anh cả, anh còn bệnh đó!” Trương Hải Thiên nhìn bộ dạng thê thảm của Trương Vân Thiên, cũng rất là lo lắng.
Anh cả chính là định hải thần châm trong nhà, không còn anh cả, Trương Hải Thiên vô cùng xác định mình không đỡ nổi cái hành trang Trương gia lớn như vậy. “Bệnh chứ cũng không phải chết rồi! Không trở về Trương gia chúng ta liền xong!” Trương Vân Thiên mạnh hơn nhiều cái tên Trương Hải Thiên ngu xuẩn cả ngày chỉ biết nào lãng mạn nào chân ái này, Trương gia có thể sống yên ở kinh sư ba, bốn đời, không phải là vì Trương gia có bốn nghị viên ở hạ nghị viện sao? Nếu như Trương gia mất đi ghế nghị viên, sau này Trương gia cũng sẽ không còn gì hơn người. “Anh cả, Lam Tương còn ở trong đó kìa!” Lời của Trương Vân Thiên gõ một tiếng chuông cho Trương Hải Thiên, chung quy ông ta lăn lộn trong quan trường nhiều năm, biết lời Trương Vân Thiên nói rất có thể, cho nên cũng không dám thật sự liều mạng ngăn Trương Vân Thiên dưỡng bệnh, bệnh có thể dưỡng sau, nhưng Trương gia không thể ngã.
Nhưng cũng may ông ta vẫn nhớ Trương Lam Tương còn ngồi xổm ở trong kia. “Đó là nó đáng đời!” Trương Vân Thiên hận mài sắt không thành thép trừng mắt về phía Trương Hải Thiên: “Tao đã nói không cần hai đứa con riêng kia rồi, mày lại lớn gan bằng trời, ly hôn, cưới cái sao chổi vào cửa, làm thêm hai cái tiểu tai họa, hại Trương gia ta!” “Anh cả, anh nói thế nào vậy!” Trương Hải Thiên không vui: “Đó là con trai và con gái em, Lam Tương hơi trẻ người non dạ…” “Câm miệng!” Trương Vân Thiên thực sự là tức giận gần chết: “Mày có biết hay không, con gái mày làm chuyện tốt, tình nguyện làm tình nhân cho người ta! Cùng một cái đức hạnh với bà mẹ tiểu tam của nó!” Trương Hải Thiên còn muốn nói gì đó, nhưng Trương Vân Thiên không muốn nghe, dẫn người phần phật trở về kinh sư, không quản tới Trương Lam Tương nữa.
Nhưng Trương Hải Thiên thì không thể không quản!
Nhưng mà ông ta phải quản thế nào đây?
Lúc chuyện của Trương Lam Tương sôi sùng sục lên, lại bị chuyện tuyển cử đột nhiên xuất hiện ập tới, hiện tại gần như tất cả truyền thông đều đang đưa tin về hành động vĩ đại của hoàng đế bệ hạ.
Báo chí cũng rất ra sức, tiêu đề chữ bự trên các báo đều đâm vào mắt người ta: chân chính do dân làm chủ!
Có người rất được dân tâm, Lã Vọng buông cần (ý là nhàn nhã, chỉ đợi cá cắn câu); nhưng có người thì ngồi không ăn bám, nơi nơi chốn chốn tạo quan hệ tìm người tình; lại còn có vài nghị viên, lửa đốt mông trở về kinh sư, ba nơi làm việc của hạ nghị viện trước đây, an tĩnh giống như nhà xác, mặc dù có quy định yêu cầu các nghị viên đi làm đều đặn, nhưng ai cũng không coi là chuyện to tát!
Chỉ có vài nghị viên, cẩn trọng, an ổn giữ vững bổn phận đi làm, còn lại thì bình thường ngay cả cái bóng quỷ cũng đều không thấy được, chỉ có lúc họp tất cả bọn họ mới xông ra, một cái văn án mà có thể cãi cọ chừng mấy ngày.
Lúc này tốt rồi, tất cả đều đi làm!
Không có việc gì cũng phải tìm việc làm!
Một số văn kiện bản án cũ đã nhiều năm cũng đều bị lật ra, cũng không lo đến việc tại sao những thứ này bị phủ đầy bụi, dù sao thì có chuyện làm cũng tốt hơn là không có chuyện gì làm, vào lúc này cho dù là giả vờ giả vịt, cũng phải để chính mình bận túi bụi!
Vì thế, rất nhiều người tự động tăng ca!
Bốn nghị viên Trương gia cũng là như vậy.
Có người ngay cả hành lý cũng đều mang đến, buổi tối liền ở luôn tại văn phòng!
Trương gia thật sự là không có tâm tư phản ứng tới chuyện của Trương Lam Tương, Trương Hải Thiên vốn dĩ muốn tự mình nghĩ ra trăm phương ngàn kế, nhưng cùng ngày ông ta liền phải trở về kinh sư, bởi vì chức vị của ông ta tràn ngập nguy cơ, không trở về liền trực tiếp mất chức!
Cho dù là một chức quan nhàn tản, thì bây giờ cũng có rất nhiều người nhìn chằm chằm đó có được không!
Hứa Tư Văn vốn dĩ không biết những chuyện này, vẫn là Cao Nham gọi điện thoại tới, nói với y về tin vui này.
Thế y mới biết phía trên có động tác lớn như vậy, giống hệt tin tức được đăng lên! “Kỳ thực đã sớm muốn thu thập những sâu mọt này, chỉ có điều thời cơ không tới, hiện tại thời gian vừa vặn, cũng thừa dịp gây dựng lại gió đông ở nội các, thu hồi quyền lực lại, đổi một nhóm người bình thường, đào ra một nhóm sâu mọt!” “À à, kỳ thực thì, mấy cái đó tôi không hiểu quá rõ…” Hứa Tư Văn rất muốn nói, những chuyện này Cao Nham không cần nói y biết, hai người bọn họ, kỳ thực cũng không phải rất quen thuộc, thật sự!
Cứ nhìn ông chủ Vũ ở bên cạnh y, trên người bay ra mùi giấm chua lão Trần Sơn Tây (tên một loại giấm vùng Sơn Tây), ngược mười dặm cũng có thể nghe được mùi chua! “Ý của tôi không phải cho cậu biết rõ, mà là muốn nói cho cậu biết, bây giờ Trương gia tự thân khó bảo toàn, các cậu muốn làm sao cho hả giận thì cứ làm thế đó, đừng lo lắng gì cả, ông già nhà tôi cũng là ý này.” Cao Nham ở đầu bên kia điện thoại trợn tròn mắt, hắn phí lời nhiều như thế, sao Hứa Tư Văn lại không nghe ra trọng điểm vậy? “À à, cảm ơn!” Hứa Tư Văn cũng không hiểu rõ lắm, nhưng cũng biết Cao Nham là có lòng tốt giúp bọn họ một tay, nói cho bọn họ biết hiện tại có thể tùy tiện xả giận.
Cao Nham ở đầu kia cũng không biết phải nói Hứa Tư Văn cái gì cho tốt! “Còn chuyện gì không?” Hứa Tư Văn đợi nửa ngày, không nghe thấy đầu kia có động tĩnh, liền hỏi Cao Nham. “Không còn, nếu cậu có thời gian, liền tới xem ông già một chút đi.” Cao Nham cúp điện thoại, đối với việc ông già nhà mình chọn một đệ tử quan môn ngơ ngơ ngác ngác như thế, thật sự là không thể nào hiểu được.
Thông minh cơ trí bao nhiêu ông ấy cũng nhìn không thuận mắt, vừa ở trong quán trà bèo nước gặp nhau, ngược lại ông ấy lừa gạt để người ta kính trà cho ông ấy, thu đệ tử quan môn, cũng không biết Hứa Tư Văn có biết chuyện này hay không?
Bên này Hứa Tư Văn không giải thích được cúp điện thoại, vừa quay đầu, sợ nhảy dựng lên!
Ông chủ Vũ giống như một oán phu dùng ánh mắt làm bộ đáng thương nhìn Hứa Tư Văn, giống như lập tức sẽ bị Hứa Tư Văn từ bỏ vậy! “Làm cái gì hả!” Hứa Tư Văn tâm tư sáng suốt, vừa thấy bộ dạng kia của ông chủ Vũ, liền biết hắn nghĩ gì!
Hứa Tư Văn tức giận dùng sức xoa nắn bản mặt bự của ông chủ Vũ, vò nát cái hình dạng “ai oán sầu thương” trên gương mặt kia…
Hết chương