Đồng thời, y nhớ tới cái khăn tắm mà Trương Lam Mi quấn lúc ấy, có mấy dấu chân to; rốt cuộc cũng biết ngày đó ở trong khách sạn Đông Bắc Hổ, tại sao những người kia đều có vẻ mặt quái dị.
Tám phần là Vũ Khánh Cương uống say, Trương Lam Mi muốn thừa lúc vắng mà vào, liền bị ông chủ Vũ đạp ra ngoài…
“Hiện tại ông chủ rất cảnh giác, dưới tình huống uống say, cũng có thể giữ được, có thể thấy con người muốn trưởng thành, phải từng trải mưa gió, mới có thể nhìn thấy ánh nắng và cầu vồng.” Hứa Tư Văn còn nhớ lời Trương Triêu Dương đã nói.
Hơn nữa Phùng Tấn Thần cũng đã nói, hiện tại dù Vũ Khánh Cương uống say, cũng có thể bảo trì cảnh giác.
Cái này đều phải nhờ mấy nữ nhân kia hết!
Một tên đại gia thần kinh thô như ông chủ Vũ, mà cũng có thể làm ra tính cảnh giác không thua chó nghiệp vụ, uống say lăn lộn, mà còn biết mình là người có vợ, chết sống không cho người ta cởi quần áo.
Hứa Tư Văn đau lòng, đồng thời vừa nghiến răng nghiến lợi!
Không cởi quần áo làm sao tắm rửa?
Dù sao thì ông chủ Vũ chính là chết sống không cởi quần áo!
Cuối cùng Hứa Tư Văn không có biện pháp, nâng vòi phun đối diện Vũ Khánh Cương, vặn ra phun nước lạnh!
“Ai nha!” Ông chủ Vũ né tránh không được, chỉ có thể bị dính ướt đẫm.
“Tỉnh chưa?” Hứa Tư Văn phun được một chút, liền tắt đi, quay đầu nhìn nhìn ông chủ Vũ.
“Vợ?” Ông chủ Vũ mắt say lờ đờ mông lung nhìn nhìn Hứa Tư Văn, nhếch miệng cười ngốc: “Sao em lại ở chỗ này?” Sau đó liền nhìn xung quanh: “Đây là chỗ nào vậy?”
Người vẫn chưa tỉnh lại, nhưng tốt xấu cũng nhận ra mình. “Cởi quần áo, tắm rửa!” Hứa Tư Văn nhân cơ hội xông lên, thành thạo lột sạch ông chủ Vũ sau đó xả nước nóng ra. “Vợ… Vợ… Ha ha ha…, ” từ sau khi ông chủ Vũ nhận ra kỹ thuật viên Hứa, liền thành kẹo da trâu, dán lấy Hứa Tư Văn không buông tay.
Bộ đồ ngủ vốn dĩ mỏng manh của Hứa Tư Văn cũng bị ông chủ Vũ làm cho ẩm ướt toàn bộ, ướt ướt dính dính mặc lên người khó chịu muốn chết, hận đến mức chân răng Hứa Tư Văn ngứa ngáy!
Phí sức chín trâu hai hổ, đem ông chủ Vũ cọ rửa sạch sẽ, cũng tỉnh rượu được một chút, ông chủ Vũ còn tự mình đi tới nhà vệ sinh một chuyến.
Hứa Tư Văn thu dọn phòng tắm xong, cuối cùng chính mình tắm rửa sạch sẽ, lại dọn dẹp một lần, đều bị Vũ Khánh Cương làm cho giận đến mơ hồ.
Đến lúc trời lờ mờ sáng mới ngủ.
Gà trống gáy gì đó cũng không nghe thấy!
Ngủ rất say… “Ầm ầm ầm ầm ầm ầm!” Sáng sớm, đã có người tới phá cửa.
Phá cửa?
Vũ Khánh Cương choáng váng bò dậy, nhanh chóng xuống đất đi mở cửa, cũng không thể để cho người ta đập phá nữa, động tĩnh quá lớn vợ sẽ bị đánh thức.
Ông chủ Vũ có thể nói là nhắm mắt mở cửa. “Anh Cương tử, xe tui đâu? Tui phải đi về.” Sáng sớm Quan Tỏa tới đây, là bởi vì muốn bắt kịp chuyến xe kéo hàng sáng sớm, cưỡi xe máy đến giao lộ chờ, còn xe máy thì thấy ai tới liền thuận tiện để cho người đó lái về là được, hắn còn nhớ ôm theo chút xăng lại đây, dù sao thì xăng trong chiếc xe kia không nhiều lắm. “Chỗ đó đó.” Vũ Khánh Cương nhắm mắt lại chỉ tay sang bên cạnh, tối hôm qua thật vất vả có một chút ấn tượng, hình như là cưỡi xe trở về, đậu ở nơi đó.
Sau đó liền quay người đi vào trong phòng, hắn còn chưa tỉnh ngủ đâu, huống chi vợ cũng chưa dậy, hắn muốn ôm vợ ngủ thêm một giấc…
Kết quả vào trong nhà còn chưa kịp lên giường đất, Quan Tỏa đã ở trong sân giơ chân gọi người: “Anh Cương tử! Anh Cương tử!” “Làm sao vậy?” Vũ Khánh Cương có chút tức giận ló đầu ra: “Nhỏ giọng một chút! Vợ tui còn chưa dậy nữa ông nhao nhao cái gì?” “Em dậy rồi!” Kỳ thực lúc Quan Tỏa đập cửa Hứa Tư Văn đã tỉnh rồi, thế nhưng y bị hạ đường huyết mà!
Vũ Khánh Cương trở về, y mới chính thức tỉnh lại, chờ Vũ Khánh Cương ra cửa một lần nữa nói nhao nhao với Quan Tỏa, y mới bò dậy. “Anh Tư Văn!” Quan Tỏa có thể coi là người biết sự tồn tại của Hứa Tư Văn sớm nhất, cho nên lúc đối diện với Hứa Tư Văn, hắn ta có chút quen thuộc. “Làm sao vậy?” Vẫn là lần đầu tiên có người kêu mình một cách ủy khuất như thế, lúc này Hứa Tư Văn liền lên tinh thần.
Vũ Khánh Cương hung tợn trừng Quan Tỏa: đã có vợ có con rồi, còn dám ở trước mặt hắn dính dính với vợ hắn là có ý gì?
“Anh Cương tử làm mất xe em rồi!”
“A?” Hứa Tư Văn quay đầu nhìn Vũ Khánh Cương: “Chuyện thế nào vậy?”
“Cái gì mà chuyện thế nào? Anh cũng mới tỉnh thôi mà.” Đầu óc Vũ Khánh Cương có chút tê tê, sau khi xoa xoa, căn cứ vào chút ký ức linh tinh tối hôm qua, nhìn nhìn về chỗ hẳn là đậu xe gắn máy.
Hứa Tư Văn cũng thuận theo ánh mắt của hắn nhìn sang…
Quan Tỏa ở một bên mang theo bộ dạng đáng thương…
Chỉ thấy chỗ vốn dĩ đậu chiếc xe máy, lại có một thân cây bắp xanh ngắt rất mới, dưới gốc còn có đất, hoa trên ngọn vẫn còn, trái bắp không còn, ngay cả lớp vỏ bên ngoài trái bắp cũng không thấy.
“Anh thật sự chạy về liền để ở chỗ này mà!” Vũ Khánh Cương chỉ thiếu nước chỉ tay lên trời mà thề, hắn tuy rằng uống say, ký ức cũng rất linh tinh không nối liền, nhưng vẫn nhớ mà!
“Ra ngoài tìm một chút đi, ngày hôm qua anh uống say ngay cả em cũng không nhận ra được, còn có thể nhớ tới cái xe của Quan Tỏa sao?” Hứa Tư Văn xoa xoa thái dương, nói không chừng ông chủ Vũ còn thật sự không biết quăng cái xe máy ở chỗ nào rồi.
Ba người ra ngoài tìm dọc theo đường đi, mới vừa đi tới mảnh ruộng bắp kia, liền nghe người bên trong gào gào kêu mắng: “Ai mẹ nó thất đức như vậy? Chôn ‘mìn’ trong ruộng nhà người ta! Còn để lại chiếc xe máy ở bên cạnh nữa! Vừa đến đã đạp phải!”
Vũ Khánh Cương: “Ồ?”
Hứa Tư Văn: “Hả?”
Quan Tỏa: “…!”
“Mẹ nó! Ai mà còn dùng vỏ bắp để chùi vậy?”
“Mẹ nó thật tài tình!”
“Cái xe máy này vẫn còn mới mà.”
“Nhìn sao quen mắt vậy?”
“Hình như là của cái người, cái người trở về hai ngày trước… Quan Tỏa…”
“Tui ở đây này!” Quan Tỏa như một làn khói vọt vào, chỉ chốc lát sau liền nghe bên trong truyền tới tiếng kêu của Quan Tỏa: “Móa nó! Giày mới của tui!”
“Lại một người trúng thưởng rồi!” Có người cười ầm ầm ha hả ồn ào vây xem.
Rất rõ ràng, Quan Tỏa cũng đạp…
“Tối hôm qua, anh ấy ấy ở trong ruộng nhà người ta hả?” Hứa Tư Văn nhìn nhìn Vũ Khánh Cương.
“Hình như là vậy? Không nhớ rõ nữa.” Vũ Khánh Cương suy nghĩ một chút: “Dù sao thì cũng có, có điều không mang khăn tay, nhớ là lột cái gì đó để chùi…”
“Mau về nhà, đóng gói đồ đạc, vào nội thành, chúng ta về Lan châu!” Hứa Tư Văn không nói hai lời, lôi kéo Vũ Khánh Cương chạy ngược về, híc híc, mất mặt mất quá mức, sau này đều không có mặt mũi gặp người!
Vì vậy sau khi hai người bọn họ vội vội vàng vàng chạy mất, chuyện ông chủ Vũ uống say, vào ruộng bắp đi ngoài, sau đó để xe gắn máy lại, cưỡi cái thân cây bắp về nhà, gần như người cả làng đều biết!
Đợi sau khi chị dâu Thúy Hoa gọi điện thoại chứng thực với Hứa Tư Văn, chị dâu Thúy Hoa cũng vui vẻ.
Hứa Tư Văn vừa nhìn thấy Vũ Khánh Cương liền nghĩ đến chuyện này, đầu tiên là mấy câu Vũ Khánh Cương nói sau khi say rượu, sau đó chính là chuyện Vũ Khánh Cương làm ra sau khi say rượu, không kiềm hãm được liền xem đi xem lại cái mông Vũ Khánh Cương, còn mỗi lần đều có thể cười không ngừng được…
Bị nhìn thời gian dài, Vũ Khánh Cương cũng có chút xoắn xuýt, tìm Ngụy Diên giải thích nghi hoặc, cái tên ngốc Ngụy Diên này, tra xét rất nhiều tư liệu, ước chừng mấy ngày, cuối cùng nói một câu: tám phần là kỹ thuật viên Hứa muốn vươn mình!
“Vươn mình?” Vũ Khánh Cương không hiểu lắm, hình như hắn không có đè ép vợ cái gì đi? Hắn cũng không phải địa chủ, vợ cũng không phải nông nô.
“Chính là anh làm vợ, còn hắn làm đương gia, hiểu không?” Ngụy Diên trịnh trọng ra lệnh cho Vũ Khánh Cương: “Ông chủ, nếu anh thật sự làm vậy, bọn tôi thật sự là nát tan giấc mộng đó!”
Cho dù dùng ánh mắt của một nam nhân để xem, thì ông chủ Vũ thân cao mã đại, cũng không thích hợp làm người phía dưới nha!
Nếu ông chủ Vũ như vậy mà kỹ thuật viên Hứa cũng có thể hạ miệng, vậy dây thần kinh kỹ thuật viên Hứa có bao nhiêu thô hả? Mắt thẩm mỹ kỳ lạ bao nhiêu hả?
“Cái gì?” Lúc đó Vũ Khánh Cương liền xù lông.
Vợ là của hắn, hắn dùng để yêu thương cưng chiều che chở, cũng không có nghĩa là vợ có thể đè trên người hắn, muốn đè cũng tuyệt đối không phải loại “đè” kia!
Từ sau khi Vũ Khánh Cương hiểu rõ, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của vợ, luôn sẽ cảnh giác, suy đoán chẳng lẽ vợ thật sự muốn “tạo phản”?
Xoắn xuýt chừng mấy ngày, rốt cuộc tại buổi tối một ngày nào đó, ông chủ Vũ quyết định ngả bài với Hứa Tư Văn: “Vợ à, nếu em muốn vươn mình cũng không phải không được, mọi người ở trên giường, bát tiên quá hải mỗi người thi triển một kiểu! Ai có thể đè ép được ai, thì người đó chính là đương gia!”
“Không đầu không đuôi anh nói cái gì vậy?” Hứa Tư Văn căn bản là không nghĩ tới cái chuyện ở trên, chẳng qua là nhìn thấy Vũ Khánh Cương sẽ không tự chủ được nghĩ tới chuyện kia, sau đó y luôn muốn cười…
Sau đó y liền thật sự bật cười!
“Vợ!” Tóc gáy ông chủ Vũ đều đứng nghiêm lại: “Anh có thể không vui trước không? Trước tiên nói chuyện đàng hoàng được không?”
“Được rồi được rồi!” Hứa Tư Văn nghẹn ý cười trở về: “Anh nói đi, anh muốn nói gì?”
“Anh muốn nói…” Vũ Khánh Cương hít sâu muốn nói ra hết, tranh thủ khiến vợ có thể hiểu rõ ý tứ của hắn.
Nhưng hắn còn chưa nói hết, Hứa Tư Văn đã cười ngang!
Lại, cười, ngang!
Quả thực “chú nhịn được, thím không nhịn được” mà!
“Còn dám không lắng nghe, anh sẽ phát hỏa đó!” Vũ Khánh Cương nhào một cái liền đặt Hứa Tư Văn cười không ngừng được ở trên giường.
“Ha ha ha… Được rồi, anh phát hỏa cho em xem một chút coi!” Hứa Tư Văn bây giờ là không sợ trời không sợ đất.
“Ai nha? Gan lớn à?” Vũ Khánh Cương kinh ngạc nha!
“Ừm, gan lớn rồi, còn lớn hơn không ít nữa.” Hứa Tư Văn thân mật cọ cọ lồng ngực dày rộng của Vũ Khánh Cương. �
Vũ Khánh Cương hít vào một hơi, nhìn Hứa Tư Văn cứ như nhìn cảnh lạ, vợ đây là sao vậy?
Bị sét đánh à?
Thông suốt rồi?
Ngược lại chính ông chủ Vũ xoắn xuýt trước.
Hứa Tư Văn hé miệng nghẹn cười không thôi, cả ngày vụng trộm vui vẻ.
Từ ngày đó sau khi Vũ Khánh Cương say rượu, Hứa Tư Văn cái gì cũng không lo lắng, nam nữ thì lại làm sao? Chỉ cần trong lòng Vũ Khánh Cương có y, chỉ cần trong lòng y cũng có Vũ Khánh Cương, người khác có làm thế nào, làm tới tận trời, thì Vũ đại lão hổ vẫn là của Hứa Tư Văn y…
Hết chương