Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

chương 205: 205. người trang gia thôn đến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vũ Khánh Cương giằng co một quãng thời gian, cũng không thể làm rõ bí mật của vợ, cơ mà theo hắn quan sát, dường như vợ không có ý tứ vươn mình nhỉ?

Ngày nào đó liền kéo lấy Ngụy Diên oán giận một trận.

“Ông chủ, nếu mỗi ngày ngài đều làm những chuyện này cho tôi xử lý, tôi cũng không nói gì! Chỉ có điều chuyện trong công ty, ngài tính làm sao? Là ngài tự mình giải quyết hay là lại tìm người làm thay?” Ngụy Diên cũng muốn qua đời luôn.

Ông chủ cứ ba ngày hai bận tìm hắn cố vấn đời sống tình cảm, hắn cũng không phải em trai tri tâm, làm thuê mà làm tới trình độ như hắn, cũng là một loại khả năng.

“Cút đi!” Vũ Khánh Cương luôn có thói quen hất tay để người khác làm, bảo hắn tiếp nhận mấy chuyện của Ngụy Diên, hắn mới không làm đâu.

Còn mình thì trước tiên xám xịt chạy mất.

Hứa Tư Văn nhìn Vũ Khánh Cương nhảy nhót gây sức ép linh tinh, hắn càng gây sức ép thì y càng cao hứng, Vũ Khánh Cương càng quan tâm y, mới có thể càng lưu ý nhất cử nhất động của y.

Ngụy Diên chỉ đến Lan châu xem tình hình công tác một chút, sau đó trở về Đông Bắc, công việc của Phùng Tấn Thần bắt đầu tới phần kết, bởi vì đã là mùa thu.

Mọi người bắt đầu bận túi bụi, bởi vì các nơi đã tiến vào thu hoạch vụ thu.

Hứa Tư Văn quyên tặng cho Hứa gia tập đã hoàn công, y và Vũ Khánh Cương trở lại xem rồi, rất tốt rất không tồi, Hứa Gia Văn hưng phấn nhìn vườn trường cấp hai đã xây dựng hoàn thành, bộ dạng cảm khái vạn ngàn: “Hồi trước lúc anh đi học ở đây, ăn không ngon ngủ cũng không tiện, hiện tại đều đã qua, sau này bọn nhỏ không cần phải tiếp tục gian khổ giống như bọn anh.”

Vũ Khánh Cương thì mắt ngóng mắt ngó nhìn ngôi trường trước mắt.

Hắn là người không có học tập, đối với trường học có một loại thái độ kính nhi viễn chi, không phải là không muốn thân cận, mà là sợ sau khi thân cận, thì mình sẽ tự mình xấu hổ.

Hứa Tư Văn không quản nhiều như vậy, kéo tay Vũ Khánh Cương, kéo hắn tiến vào trong sân trường, Vũ Khánh Cương có chút không được tự nhiên.

Hứa Tư Văn không buông tay, hắn cũng chạy không được.

Trong sân trường xây dựng cũng không tồi, các loại thiết bị cũng đều đang chuyển tới nơi này, qua một thời gian sẽ lắp đặt lên, tới lúc đó dạy học hiện đại hóa không thành vấn đề.

Vừa lúc đó, bên ngoài huyên náo ồn ào, nghe âm điệu còn rất cao, chỉ là nói chuyện nghe không hay lắm.

“… Dựa vào cái gì hả? Chỉ Hứa gia tập các người có được chỗ tốt, còn chỗ chúng tôi cái gì cũng không gặp may!”

“Đúng vậy, lúc này cũng nên đến lượt thôn chúng tôi đi?” Giọng nữ nhân bén nhọn cao vút, y như cãi nhau đâm vào màng tai người ta đau đớn.

“Anh đi ra ngoài nhìn xem.” Vũ Khánh Cương không giải thích được xông ra một ngọn lửa, vợ mình thật vất vả xây cái trường học, còn rất tốt, vừa tới xem một cái, đã có người tới náo loạn, quả thực muốn ăn đòn.

Cửa trường học, hai nhóm người đối lập, một nhóm người Vũ Khánh Cương biết, là anh hai Hứa gia Hứa Gia Văn cùng một đám đồng nghiệp của hắn, cũng chính là các thầy giáo, bên trong còn có mấy anh em trong tộc nhân Hứa thị tộc của Hứa gia tập, nếu bàn đến, thì đều là mấy người mà Vũ Khánh Cương gọi anh xưng em hoàn toàn không có vấn đề; một nhóm khác Vũ Khánh Cương không quen biết, nhìn từ ăn mặc cũng không cách nào nhận biết là ai, có điều mỗi một người trong nhóm này đều có bộ dạng không dằn nổi, thấy Vũ Khánh Cương từ bên trong đi ra, ánh mắt chính là sáng ngời, nóng bỏng tựa như thấy được tiền mặt.

“Mấy người chi rứa?” Nếu như muốn nói, thì cái giọng của Vũ Khánh Cương ở nơi này không ai có thể rống được hắn, chỉ cần hắn buông cổ họng ra kêu lên, tuyệt đối vang động trời.

Người đến bị một câu Đông Bắc của Vũ Khánh Cương hỏi cho mơ hồ!

Không làm sao nghe hiểu là có ý gì!

“Vị tiên sinh này, chúng tôi là thôn dân Trang gia thôn cách đây không xa, chỗ chúng tôi non xanh nước biếc, không kém hơn nơi này bao nhiêu, mà so với nơi này còn nhiều hơn một chút đặc sản, chỗ chúng tôi có núi non….” Ngoại trừ Trang Sĩ Nhân, thì Trang Sĩ Nhã là đứa nhỏ có tiền đồ nhất Trang gia thôn, mặc dù chỉ là một đứa con gái.

Thế nhưng so với Trang Sĩ Nhân tiếng xấu lan xa, Trang Sĩ Nhã lại là xuất thân từ gia đình đảng viên, dựa vào bản lĩnh của chính mình để thi thố, du học cũng là tự mình xoay sở, so với Trang Sĩ Nhân không chừa thủ đoạn nào, Trang Sĩ Nhã thật sự tốt hơn nhiều.

“Cô là ai hả? Sao ở chỗ này nói nhao nhao không dứt hả?” Vũ Khánh Cương vừa nghe họ “Trang” liền đặc biệt khó chịu.

Tên khốn kiếp Trang Sĩ Nhân đã vào trại giam rồi nhưng hắn vẫn khó chịu muốn chết, liên lụy cả cái họ Trang cũng không ưa, hơn nữa nếu hắn nhớ không lầm, quê nhà của Trang Sĩ Nhân, hình như chính là Trang gia thôn đi?

“Chúng tôi….” Trang Sĩ Nhã không ngờ Vũ Khánh Cương căn bản không cho cô ta nói thêm cái gì, liền dứt khoát cắt ngang lời cô ta.

“Mấy người cái gì mà mấy người?” Hứa Gia Văn không còn ôn hòa như dĩ vãng, quả thực giống như toàn thân đều biểu hiện cơn giận ầm ĩ với người ta: “Nhà họ Trang các người thật là đủ vô sỉ! Năm đó oan uổng Tư Văn nhà chúng tôi như vậy, hiện tại chân tướng rõ ràng, còn có mặt mũi đến Hứa gia tập à? Chẳng lẽ mấy người không đỏ mặt sao?”

“Chuyện năm đó, chúng tôi cũng không biết chuyện mà? Lại nói, dù cho không có Trang Sĩ Nhân thôn chúng tôi, thì cũng không có người khác sao?” Nữ nhân trung niên kia biểu tình khinh miệt: “Chúng tôi cũng không tính là oan uổng nó.”

“Đánh rắm!” Không đợi Hứa Gia Văn phát hỏa, Vũ Khánh Cương đã mặc kệ trước: “Con mệ nó mi lung ta lung tung cái chi rứa? Mấy người chính là người nhà của tên khốn Trang Sĩ Nhân đê? Rất tốt! Đang lo không tìm thấy mấy người ni mà mấy người liền tự mình đụng tới tìm đường chết, hôm nay chúng ta liền nói rõ ràng đê, ai mệ nó xin lỗi ai!”

Cho dù nghe không hiểu lắm ý tứ của Vũ Khánh Cương, cơ mà Vũ Khánh Cương mang tư thế tìm người đánh nhau, cũng làm cho người Trang gia thôn biết sự tiến triển của tình hình, dường như không giống với tưởng tượng của bọn họ.

“Tiểu Nhã, tiểu Nhã, cháu coi chuyện này…” Nữ nhân trung niên sợ hãi, Vũ Khánh Cương thoạt nhìn chính là bộ dạng kim chủ, bọn họ là đến xin người ta tới Trang gia thôn đầu tư, không phải tìm người ta đến đánh nhau ẩu đả, huống chi, chuyện năm đó, đến cùng ai đúng ai sai, trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng.

Trang Sĩ Nhã tàn nhẫn trừng nữ nhân trung niên một cái, thành sự không đủ bại sự có thừa chính là nói người như bà ta.

“Hứa Tư Văn?” Vừa quay đầu vốn muốn nói chuyện đàng hoàng với Vũ Khánh Cương một chút, kết quả liền thấy Hứa Tư Văn từ bên trong đi ra.

“Trang Sĩ Nhã?” Hứa Tư Văn chau mày, không nghĩ tới lại gặp Trang Sĩ Nhã ở chỗ này.

Trang Sĩ Nhã vẻ mặt phức tạp, năm đó cô vẫn chỉ là học sinh cấp ba, bất quá chỉ từng gặp mặt mấy lần mà thôi, lại đơn phương thầm mến Hứa Tư Văn, nhưng mà sau đó biết được chuyện của Hứa Tư Văn và Trang Sĩ Nhân, gần như hỏng mất, không ngừng ở bên tai Trang Sĩ Nhân nói đến nói đi, cho nên Trang Sĩ Nhân mới đối xử với Hứa Tư Văn như vậy…

“Mấy người tới làm gì?” Hứa Tư Văn có ký ức quá khắc sâu đối với người của Trang gia thôn.

“Mày quản được sao?” Nữ nhân trung niên vừa nhìn thấy Hứa Tư Văn xuất hiện, thật giống như có thâm thù đại hận.

“Mấy người ở chỗ khác ngang ngược tôi không quản, nơi này là Hứa gia tập, bà nói xem, tôi có quản được hay không?” Đối với nữ nhân trung niên này, Hứa Tư Văn một chút sắc mặt tốt cũng không có.

“Hứa Tư Văn, chúng tôi là đi tìm người phụ trách sự nghiệp công ích nơi này, không phải đến cãi nhau với người Hứa gia tập các anh.” Trang Sĩ Nhã không thể không ra giải thích rõ.

“Ha?” Hứa Tư Văn kinh ngạc.

“Ai, vị tiên sinh này, Trang gia thôn chúng tôi cũng cực kì nghèo, cũng cần sự nghiệp công ích nha!” Mấy người bên cạnh vừa thấy Hứa Tư Văn đến, giống như sợ Hứa Tư Văn ngăn cản bọn họ, nói ào ào một trận với Vũ Khánh Cương.

“Mấy người nghèo đáng đời! Ai bảo mấy người làm chuyện xấu? Thiếu đạo đức!” Lúc này cả người Hứa Gia Văn đều bày ra hình thức chiến đấu, cái miệng văn nhân sắc bén như đao: “Ai dám đến thôn mấy người? Đi rồi lại mất thứ gì thì phải làm sao bây giờ? Cơ mật thương mại rất quý, cũng không biết các người có thể đền nổi hay không.”

“Mày nói sao vậy?” Người Trang gia thôn cũng không vui.

“Mày quản được tao nói như thế nào hả!” Hứa Gia Văn đem lời bọn họ nói Hứa Tư Văn lúc nãy trả lại cho bọn họ.

“Hứa Tư Văn, những năm này, anh có khỏe không?” Trang Sĩ Nhã không để ý mấy người cãi nhau bên cạnh, dứt khoát bắt chuyện với Hứa Tư Văn.

“Còn chưa có bị chuyện của Trang Sĩ Nhân đả kích cho thất bại hoàn toàn.” Thái độ của Hứa Tư Văn đối với Trang Sĩ Nhã có chút không vui, lông mày đều nhăn lại.

“Trang Sĩ Nhân đã đền tội, là người Trang gia thôn chúng tôi oan uổng anh.” Trang Sĩ Nhã bày ra bộ dạng điềm đạm đáng yêu: “Anh liền tha thứ chúng tôi đi, được không?”

“Không được!” Hứa Tư Văn không hề nghĩ ngợi liền bác bỏ.

Trang Sĩ Nhã nghẹn một hơi thiếu chút nữa không thở được, biểu tình trên mặt đều cứng ngắc.

“Xin lỗi hữu dụng, còn cần cảnh sát làm gì? Ăn cơm trắng à?” Ông chủ Vũ ở một bên thâm trầm cắm một đao.

“Đúng vậy!” Hứa Gia Văn ở một bên phụ họa: “Từ sau chuyện của Trang Sĩ Nhân, Trang gia thôn các người không một ai đến nói lời xin lỗi, càng khỏi nói bồi tội, tôi thật không rõ, mấy người phạm lỗi sao còn có mặt mũi đến Hứa gia tập chúng tôi vậy? Mặt mũi dày bao nhiêu thế? Sợ là đạn bắn cũng không lủng đi?”

“Còn có mặt mũi đến Hứa gia tập, mấy người không chê xấu hổ sao? Trang Sĩ Nhân ở trong nhà giam sống có khỏe không? Ai ai! Cái kia, không phải bà là mẹ Trang Sĩ Nhân sao? Bà có đi thăm nuôi tù nhân không? Có gặp con trai bà không?”

Nữ nhân trung niên giận đến sắc mặt trắng bệch, Trang Sĩ Nhân là khu vực cấm của bà ta, ai đụng vào bà ta đều không vui.

“A Nhân nhà bọn tao dù vào tù cũng còn hơn nó! Nó tìm một nam nhân sống chung cũng không ngại xúi quẩy…!” Nữ nhân trung niên kêu ngao ngao cãi nhau với Hứa Gia Văn, nói chuyện cũng không thông qua đại não.

“Câm miệng!!” Vũ Khánh Cương hét một tiếng, sau đó dùng một loại ánh mắt khinh bỉ nhìn bọn họ, vô cùng đùa dai tuyên bố thân phận của Hứa Tư Văn: “Mấy người muốn tìm người phụ trách sự nghiệp công ích hả, hắn họ Hứa, tên Hứa Tư Văn.”

Người Trang gia thôn: “…!”

Chờ chuyện kết thúc, người Trang gia thôn xám xịt chạy mất, Vũ Khánh Cương chống nạnh cười ha ha, giống như hả giận.

Hứa Tư Văn nhìn hành động ấu trĩ của hắn không nói gì nửa ngày, quyết định trước tiên tạm thời đừng phản ứng tới hắn, chờ hắn cười đủ rồi nói sau đi.

Hứa Gia Văn đến trước mặt Hứa Tư Văn: “Tư Văn à, Cương tử không có chuyện gì chứ?”

Cười đã bao lâu rồi?

Cười tiếp nữa cũng sẽ choáng váng đó.

“Để cho anh ấy cười đi, không cười cho đủ anh ấy sẽ không dừng lại.” Hứa Tư Văn cúi đầu tiếp tục làm măng tre trong tay, đây là măng mùa thu năm nay.

“Tư Văn, nghe nói hôm nay người Trang gia thôn đến à?” Trình Mỹ Lệ hấp tấp chạy về, vừa nhìn thấy Hứa Tư Văn liền vọt tới, vẻ mặt nhiều chuyện.

“Dạ, anh hai dẫn người mắng trở về rồi.” Hứa Tư Văn vừa nhớ tới lúc đó Hứa Gia Văn không ngừng đạp lên chân đau của người Trang gia thôn, y liền cảm thấy hả hê lòng người.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio