Lúc buổi tối, gần như toàn bộ Hứa gia tập đều biết người Trang gia thôn từng đến, mỗi người đều đấm ngực giậm chân hối hận không thôi: “Sao tui lại không gặp được vậy? Sớm biết hôm nay liền không đi ra ngoài, nhất định phải đánh họ một trận!”
Nghe thấy rất nhiều người đều nói như vậy, Vũ Khánh Cương vui vẻ: “Không nghĩ tới mấy người đọc sách như mọi người mà cũng thích đánh nhau nha?”
“Với bọn họ không có lời để nói, chỉ còn động thủ.”
Khiến Hứa Tư Văn và Vũ Khánh Cương kinh ngạc chính là thái độ của mấy người già như ba Hứa, bát gia gia, mặc dù không có tán thành, nhưng bọn họ cũng không ngăn cản!
Hứa Tư Văn len lén kề tai nói nhỏ với Vũ Khánh Cương: “Anh thấy rồi đi, nếu như người Trang gia thôn trở lại, bảo đảm bị đánh!”
Chuyện này không phải là chưa từng có, cơ mà lúc đó hai bên đều tương đối khắc chế, bây giờ Trang Sĩ Nhân đã bị Hứa Tư Văn làm cho ngồi xổm trong tù, nếu người Trang gia thôn có thể nuốt xuống cơn giận này mới lạ đó!
“Chờ bọn họ đến quậy, anh một người đánh hai người!” Ấn tượng của Vũ Khánh Cương đối với Trang Sĩ Nhân không tốt, đối với người của Trang gia thôn thì càng không có ấn tượng tốt.
Cơ mà đợi nửa tháng sau, cũng không thấy người Trang gia thôn tới.
Một cái cuối tuần nào đó bọn họ trở lại Hứa gia tập lần nữa, buổi tối ăn cơm xong, ba Hứa dẫn Hứa Gia Văn và Hứa Tư Văn đi làm việc, để lại Vũ Khánh Cương tán gẫu với mẹ Hứa.
“Cương tử à, đầu óc con linh hoạt, con giúp ta nghĩ một chút biện pháp, có thể khiến cho ba Tư Văn bỏ hút thuốc không? Cả ngày hút hút hút, hút cả người đều hôi rình.” Mẹ Hứa đối với việc ba Hứa nghiện thuốc lá đã đạt đến mức không cách nào nhịn được.
Trước đây ẩn nhẫn quen rồi, cũng không có cảm giác gì, nhưng từ khi tiếp xúc với Vũ Khánh Cương, vươn mình làm chủ, mẹ Hứa liền cảm nhận được chỗ tốt của bình đẳng, đối với một ít thói hư tật xấu của ba Hứa thực sự là càng ngày càng nhịn không được.
“Sao mẹ lại nghĩ tới việc này?” Vũ Khánh Cương rất kinh ngạc, ba vợ với mẹ vợ sấm sét, đều là hắn ở phía sau lắp súng, ba mẹ vợ ở trước mặt mọi người nã pháo.
Trước đây mẹ vợ cũng nói qua mấy lần, thế nhưng không kiên trì như lần này!
“Mấy ngày trước, thấy một ông cụ nhà thân thích, cũng hút thuốc uống rượu, bị ung thư gan qua đời, trở về trong lòng ta cứ luôn nghĩ đến, con nói xem tuy rằng ổng không uống rượu, nhưng hút thuốc lại rất thường xuyên, chúng ta đều là người bị hại, hút gián tiếp gì đó, tuyên truyền nói rất rõ ràng, nguy hại còn nghiêm trọng hơn so với hút thuốc lá! Con nói xem ổng cả ngày đi hại chúng ta làm gì chứ?” Mẹ Hứa càng nghĩ càng bực việc này.
Càng nghĩ lại càng nổi giận!
“Ba chỉ là thích cái này, cũng không phải cố ý.” Đối với việc mẹ vợ bôi nhọ ba vợ Vũ Khánh Cương cũng không dám nói theo.
Không chỉ không thể nói theo mà còn phải hỗ trợ phân biệt một chút.
“Con cứ bênh ổng đi, ta không quản, con nghĩ một biện pháp cho ta, làm cho ổng bỏ thuốc lá đi.” Mẹ Hứa quyết định ném cái bao quần áo này cho Vũ Khánh Cương, bà đã không có biện pháp với lão già rồi.
Vũ Khánh Cương gãi gãi đầu, quay đầu lại liền đi tìm Ngụy Diên.
Ngụy Diên gần như muốn quỳ gối với cái người làm ông chủ này rồi!
Một bên khác, Hứa Tư Văn còn chưa biết Vũ Khánh Cương vướng một vấn đề nan giải, ba Hứa dẫn hai người bọn họ đi xem trường cấp hai, trường tiểu học cũng xem một chút, đều rất không tồi, đối với người bỏ vốn là Hứa Tư Văn cũng khen ngợi.
“Tư Văn à, thằng nhóc Trương gia không nghĩ tới việc về nhà nhìn xem sao à?” Ba Hứa không có cảm tình gì với Trương gia, nhưng lại rất nhớ Trương Lam Hà trong bùn mà không hôi tanh mùi bùn.
“Trở về không được, anh ấy có một người cha không phân thị phi, trở lại cũng tức giận, còn không bằng buông tay, coi như cái gì mình cũng không biết.” Chuyện Trương gia lần trước, khiến Trương Lam Hà hoàn toàn thương tổn tận lòng.
Nếu Trương gia dù chỉ lo lắng đến Trương Lam Hà mảy may, thì cũng không đến nỗi hạ thủ với bọn họ ác như vậy.
Bất luận y hay là Vũ Khánh Cương, đều bị quấy nhiễu không ít.
Trương Lam Hà là hoàn toàn mất đi phần cảm tình đó đối với Trương gia.
Đang nói, điện thoại di động vang lên, là một số xa lạ, Hứa Tư Văn nhận: “Xin chào, tôi là Hứa Tư Văn.”
“Anh Tư Văn, em là Trang Sĩ Nhã.” Trong điện thoại, âm thanh Trang Sĩ Nhã có chút uất ức và tối nghĩa.
Trong lúc nhất thời Hứa Tư Văn không lên tiếng.
Y không ngờ Trang Sĩ Nhã lại gọi điện thoại cho y!
“Làm sao cô có số điện thoại của tôi?” Tuy rằng Hứa Tư Văn không phải đại nhân vật gì, nhưng số điện thoại của y cũng không phải ai cũng có thể lấy được, đặc biệt là khi cuộc điện thoại này còn là dùng để trò chuyện, chứ không phải dùng vào việc công.
“Anh Tư Văn, cái này có quan trọng không? Em chỉ là muốn quan tâm anh một chút. Em mới từ nước ngoài trở về, không biết đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.” Trang Sĩ Nhã mang tính lựa chọn quên đi câu hỏi của Hứa Tư Văn, tự mình nói: “Không nghĩ tới Trang Sĩ Nhân lại hèn hạ như vậy, năm đó nếu không phải hắn ở nhà nói lung tung, bọn họ cũng sẽ không trực tiếp tìm đến Hứa gia tập, khiến anh… Alo? Này này?”
Trong điện thoại, truyền đến âm thanh “tút tút”, bên Hứa Tư Văn rõ ràng cho thấy đã cúp máy.
Hứa Tư Văn cúp điện thoại, cài đặt cuộc gọi thành danh sách đen, y không có ấn tượng xấu gì với Trang Sĩ Nhã, tuy nhiên đồng dạng, cũng không có ấn tượng tốt gì.
Trang Sĩ Nhã cho y, chẳng qua là một người qua đường giáp ất bính không thu hút trong đoạn ký ức kia mà thôi, cái xưng hô “anh Tư Văn” như thế, trong lòng Hứa Tư Văn vô cùng phản cảm.
Anh Tư Văn?
Mấy đứa em trai em gái cùng tộc bọn họ cũng không gọi y như vậy đâu.
Trang Sĩ Nhã xem là cái gì chứ!
Hứa Tư Văn không cảm thấy mình có gì không đúng, cùng ba và anh trai trở về nhà, buổi tối nằm trên giường, Vũ Khánh Cương liền thầm nói với y về yêu cầu của mẹ vợ.
“Cai thuốc lá?” Hứa Tư Văn vừa nghe liền nhức đầu không thôi: “Lúc em còn nhỏ, mẹ cũng không ít lần bảo ba em cai thuốc lá rồi, nhưng mỗi lần đều thất bại, mà sau mỗi lần thất bại, số lượng ba hút thuốc đều sẽ gia tăng.”
“Anh trở về tìm người suy nghĩ, bảo đảm khiến ba cai thuốc lá!” Vũ Khánh Cương suy nghĩ một chút, vẫn là nhiều người sức mạnh lớn, quá lắm thì mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp.
Hứa Tư Văn sờ sờ mái tóc đã có chút dài của Vũ Khánh Cương: “Ừm, ngày mai chúng ta trở về thì tiếp thu ý kiến quần chúng, với lại, ngày mai anh phải cắt tóc, có chút dài rồi, mặc dù nói trời thu mát mẻ hơn chút, nhưng vẫn còn có nắng gắt cuối thu kìa.”
“Tiếp thu ý kiến quần chúng hả? Ừm, tiếp thu ý kiến quần chúng.” Vũ Khánh Cương nghiền ngẫm từng chữ một lặp lại nhiều lần, sau đó mỹ mãn ôm vợ ngủ.
Ngày hôm sau trở lại công ty, Hứa Tư Văn tự nhiên là tập trung vào công việc, thế nhưng y cho rằng Vũ Khánh Cương chỉ là nói mà thôi, nghĩ mấy cái ý đồ xấu cho mẹ, dằn vặt giày vò ba y, chỉ như vậy thôi, dù sao thì chuyện ba Hứa cai thuốc, từ nhỏ y đã nhìn thấy nhiều, không một lần thành công.
Nhưng mà cái tên Vũ Khánh Cương này nhàn rỗi nhàm chán lại còn coi như chuyện quan trọng mà làm.
“Ông chủ, tôi nghe nói cái này là thuốc lá thơm thảo dược, hút vào sau đó lại hút thuốc sẽ miệng đầy vị đắng, khiến người hút thuốc càng ngày càng chán ghét mùi thuốc lá, dĩ nhiên là không hút.”
“Ai nha? Cái này không tồi!”
“Ông chủ, cái này gọi là ‘kẹo cai thuốc lá’, cam thảo bạc hà và mật ong chế biến thành, lúc muốn hút thuốc lá ngậm một viên, thời gian dài dưỡng thành thói quen, tự nhiên có thể cai thuốc lá.”
“U? Như vậy rất thuận tiện nha!”
“Ông chủ….” Trương Triêu Dương xách tới vài xấp thuốc cao da chó đen thùi lùi.
“Tui muốn cai thuốc lá, cậu lấy thuốc cao làm gì?” Vũ Khánh Cương vẻ mặt ghét bỏ.
“Ông chủ, anh nghe tôi nói đã! Cái này gọi là thuốc cao cai thuốc lá, đun nóng sau đó dán lên trên rốn, dược hiệu theo rốn tiến vào thân thể, bài trừ vật chất tai hại trong cơ thể….” Đem mấy lời người ta nói lúc chào hàng, quang quác quang quác học lại một lần với ông chủ.
“Thần như thế hả?” Vũ Khánh Cương bán tín bán nghi.
“Đây chính là có người chứng thực qua đó!” Lúc Trương Triêu Dương đi mua, người chào hàng chính là nói với hắn như thế, vì vậy hắn cũng bảo đảm với Vũ Khánh Cương như thế.
Vì vậy Vũ Khánh Cương nhận.
Đợi lúc phải về Hứa gia tập, Hứa Tư Văn liền thấy Vũ Khánh Cương xách bao lớn bao nhỏ lên trên xe, trước đây lúc đi cũng từng có hành động như vậy, theo lý mà nói hẳn là Hứa Tư Văn sẽ không giật mình mới phải, nhưng làm Hứa Tư Văn giật mình là, những thứ này nhìn thế nào cũng thấy lộ vẻ quái lạ!
Thuốc lá không có nhãn hiệu xác thực, không phải xuất phẩm của xưởng thuốc lá, ngược lại là cái gì mà công ty sản phẩm bảo vệ sức khỏe? Còn có kẹo kia, nhớ tới việc Nữu Nữu phải thay răng, chị dâu không muốn ai cho nó ăn kẹo hết, ngay cả anh trai cũng kiên trì trông coi hàm răng con gái!
Còn có một ít thứ ly kỳ cổ quái, cái tẩu không giống cái tẩu, còn có thuốc cao!
Là loại cao có bộ dạng tương đối cổ xưa màu nâu đen, mùi vị ngược lại rất dễ ngửi, hình như là mùi bạc hà….
“Mấy thứ này là gì vậy?” Hứa Tư Văn hiếu kỳ!
“Đều là đồ cho ba đó.” Ông chủ Vũ vẻ mặt ý cười không vui!
Hắn cảm thấy lần này nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ mẹ vợ giao cho mình, phải biết, phàm là thứ cai thuốc lá có thể nhìn thấy trên thị trường, chỗ này của hắn không nói là có hết, nhưng tám chín phần cũng tuyệt đối là vơ vét đến.
“Cho ba?” Hứa Tư Văn nhìn nhìn Vũ Khánh Cương, lại nhìn nhìn đống đồ vật kia, có chút gian nan nuốt một ngụm nước bọt: “Ba thích đều là mấy thứ như tranh chữ linh tinh, thuốc lá thì cũng thích, nhưng kẹo thì coi như xong đi? Ông, ông ấy đại khái không quá thích ăn kẹo đâu.”
Đâu chỉ là không thích, ba Hứa đã bao nhiêu tuổi rồi? Nếu như còn thích ăn kẹo, vậy thật đúng là phản lão hoàn đồng, hoặc nói là lão ngoan đồng?
“Yên tâm đi, ông ấy khẳng định thích ăn!” Ông chủ Vũ tự tin tràn đầy, nhân tiện còn giúp chị dâu Trình Mỹ Lệ mang theo một chuyến hàng.
Hứa Tư Văn không biết tại sao Vũ Khánh Cương có tự tin như thế, thôi, tùy hắn đi, cho nên y căn bản là không có nghĩ đến, Vũ Khánh Cương còn nhớ cái chuyện giúp ông cụ cai thuốc lá!
Vì vậy, bi kịch đã xảy ra!
Giống thường ngày, hai chồng chồng về tới Hứa gia tập, ba Hứa mấy ngày nay vừa vặn đã thu hoạch xong lúa nước, đất ruộng cũng dọn dẹp ra, chờ tới lúc gieo lúa mì vụ đông.
Hai người trở về nhà, Hứa Tư Văn mang theo đồ đạc đi tìm anh hai Hứa Gia Văn thương nghị một chút về sự nghiệp công ích bước kế tiếp, nguồn rau dưa xanh hóa của Hứa gia tập trong bách hóa Đông Bắc Hổ đã đủ, chỉ thiếu một vài thứ.
Vũ Khánh Cương không đi quan tâm mấy cái này, tự có người xử lý, hắn cầm thuốc lá thơm mang tới, đi tìm ba Hứa.
“Ba, con mang cho ba một chút đồ tốt!” Vũ Khánh Cương vẻ mặt đắc ý tranh công đòi thưởng với ba Hứa.
“Nhặt được vàng hả?”
“Không…!” Mặt Vũ Khánh Cương đen lại, sao ông già này lại muốn chiếm tiện nghi vậy?
Hết chương