Editor: demcodon
Có thể vì Thực Cẩm lâu minh oan nên tất cả mọi người đều vui vẻ. Phương Vân Tuyên tự nhiên không cần phải nói, trong lòng cảm kích lập tức nói lời cám ơn với đám người Hạ Song Khôi.
“Đều là huynh đệ nhà mình, cảm ơn cái gì? Chờ Thực Cẩm lâu của đệ khai trương lần nữa ta còn chờ ăn món đệ làm đấy!”
Đám người Vi Trọng Ngạn sôi nổi phụ họa, có thể rửa sạch oan ức cho Phương Vân Tuyên từ nay không cần cõng điều xấu “ăn vào hại người” thật sự là không có gì làm cho người vui mừng bằng điều này.
Bắt được hung thủ, tiệc nghênh xuân cũng tan. Bởi vì liên quan đến Trần Hưng nên Chu Hám Hải chủ động nhận thua. Cuối cùng cuộc tỷ thí mấy vị bình phẩm nhất trí Phương Vân Tuyên thắng.
Tiễn đám người Mã Thành An đi, các dân chúng cũng liên tục tan. Vi Trọng Ngạn dẫn người thu dọn tàn cuộc, Phương Vân Tuyên thì đi theo Đỗ Ích Sơn về hậu trạch.
Hai người đi thật chậm, trên đường đi qua một mảnh rừng trúc Phương Vân Tuyên mới mở miệng cám ơn tất cả Đỗ Ích Sơn đã làm vì hắn hôm nay.
Làm tiệc nghênh xuân, ở trước mặt ngàn vạn dân chúng rửa sạch oan ức cho hắn, mời Mã Thành An minh oan cho Thực Cẩm lâu. Tình ý sâu nặng như thế thật sự làm cho Phương Vân Tuyên cảm thấy không có gì báo đáp.
Ánh trăng dưới nước, ánh hoa chiếu nghiêng xuống, bóng trúc lay động phát ra tiếng vang sàn sạt nhỏ. Bóng người trên mặt đất đứng đối xứng, Phương Vân Tuyên cúi đầu nhìn bóng dáng Đỗ Ích Sơn. Trong lòng nhảy lên vô số lời cảm kích, lời nói đến bên miệng vẫn chỉ có nói ra miệng một câu “Cám ơn”.
Phương Vân Tuyên thật sự không phải là người giỏi về biểu đạt tình cảm. Có lẽ chỉ là bởi vì hắn luôn thích giấu tình cảm ở trong lòng mà chỉ dùng hành động để biểu hiện yêu say đắm. Hắn ngẫu nhiên lộ ra một chút cảm động và yêu thích mới làm cho Đỗ Ích Sơn cảm thấy đặc biệt trân quý.
Đỗ Ích Sơn lại nổi lên tâm tư trêu đùa, kéo tay Phương Vân Tuyên vào rừng trúc hỏi hắn: “Chàng muốn cảm ơn ta như thế nào? Chẳng lẽ cũng chỉ một câu nói kia à?”
Phương Vân Tuyên sửng sốt, một câu nói lời cảm ơn chính xác hơi khô cằn. Hắn vội vàng giải thích: “Trong lòng ta rất cảm kích, thật sự cảm kích. Huynh muốn ta cảm ơn huynh như thế nào? Chỉ cần huynh nói cái gì ta cũng chịu làm.”
Đỗ Ích Sơn đang chờ những lời này của Phương Vân Tuyên. Y nhẹ nhàng mỉm cười, sắc mặt gian xảo ở trong mắt Đỗ Ích Sơn chợt lóe qua. Y cố ý giả bộ dáng vẻ đáng thương nhìn Phương Vân Tuyên thở dài: “Chàng nói không có gì báo đáp, chẳng lẽ không nên lấy thân báo đáp à?”
Lời này nửa là vui đùa, nửa khác cũng là suy nghĩ thật lòng của Đỗ Ích Sơn. Y nhìn chằm chằm Phương Vân Tuyên, ánh mắt dần dần từ trêu tức chuyển sang nghiêm túc. Y nắm tay Phương Vân Tuyên nhẹ nhàng vuốt ve, cảm xúc mập mờ kia quấn quanh giữa hai người. Phương Vân Tuyên không khỏi bắt đầu khẩn trương, hơi lui một bước muốn kéo khoảng cách với Đỗ Ích Sơn.
Đỗ Ích Sơn làm sao buông tay. Y kéo chặt Phương Vân Tuyên, ngón tay nhẹ nhàng hoạt động, rất nhiều tình cảm tương tư giống như muốn thông qua tay hai người giao nhau giao truyền qua.
Ngón tay khớp xương của Phương Vân Tuyên thon dài, bàn tay bởi vì thường xuyên cầm dao cắt gọt đã nổi lên vết chai sần.
Đỗ Ích Sơn hoạt động ở giữa bàn tay Phương Vân Tuyên với cử chỉ mềm nhẹ. Trước tiên vòng hai vòng ở trên vết chai sần kia. Tiếp theo đưa ngón tay cắm vào trong khe hở ngón tay của Phương Vân Tuyên, mười ngón tay đan vào nhau. Y dùng ngón cái cọ xát trên mu bàn tay của Phương Vân Tuyên. Mắt y nhìn thấy hai gò má của Phương Vân Tuyên đỏ, ngay cả bên tai cũng đỏ bừng lên. Một mặt chỉ cảm thấy đáng yêu, một mặt tiến đến bên tai Phương Vân Tuyên đưa vành tai dày mềm mại của hắn vào trong miệng.
Bên tai truyền đến tiếng hít thở của Đỗ Ích Sơn, tiếng hít thở kia càng khuyếch càng lớn, hơi thở nóng rực phả vào trên mặt làm cho cả người Phương Vân Tuyên rùng mình, nửa người đã tê rần. Cảm giác tê dại kia từ thắt lưng vẫn luôn ăn mòn đến toàn thân làm cho hắn không khỏi muốn chạy trốn. Hắn nắm chặt bả vai Đỗ Ích Sơn không ngăn được tiếng rên rỉ tràn ra hai tiếng.
Người trong ngực rất ấm áp, vòng eo của Phương Vân Tuyên mềm dẻo. Trên lưng có cơ bắp hơi mỏng, từ cổ đi xuống đường cong kia mượt mà rắn chắc làm cho Đỗ Ích Sơn yêu thích không buông tay.
Cả người Phương Vân Tuyên dựa vào trong ngực Đỗ Ích Sơn, hai người hít thở đan xen, tình cảm cũng giống như tự tương thông.
Vành tai và tóc mai chạm vào nhau hai người đều cảm thấy thỏa mãn. Phương Vân Tuyên chỉ cảm thán tương lai đều có thể như thế thì hắn không còn cầu gì.
Qua ngày khác, Mã Thành An đã sai người đưa tới một tấm bảng hiệu, trên đó viết năm chữ to “Đệ Nhất Trù Quảng Ninh”. Mặt khác còn sai hai người đến xé toàn bộ giấy niêm phong trên cửa lớn và cửa sổ Thực Cẩm lâu.
Mọi người tất nhiên là vui mừng nghênh đón bảng hiệu, bắt đầu ra tay thu xếp chuyện khai trương Thực Cẩm lâu lần nữa.
Trải qua chuyện này cũng coi như làm quảng cáo cho Thực Cẩm lâu. Cuộc tỷ thí hôm qua càng làm cho thanh danh của Phương Vân Tuyên vang dội, không chỉ là trong phủ Quảng Ninh mà ngay cả mấy quận huyện lân cận đều có nghe thấy. Khách thương lui tới Quảng Ninh cũng đều sẽ nghe tiếng hâm mộ mà đến, muốn chính miệng nếm thử tay nghề của Phương Vân Tuyên.
Đỗ Ích Sơn cũng không lại bởi vì chuyện của Thực Cẩm lâu mà giận dỗi với Phương Vân Tuyên. Đoạn thời gian trước nhìn ý chí tinh thần của Phương Vân Tuyên sa sút, cả người cũng bị mất thần thái. Phương Vân Tuyên làm người săn sóc, sợ Đỗ Ích Sơn lo lắng nên luôn lên tinh thần mạnh mẽ. Ở trước mặt y làm dáng vẻ như một người không có việc gì, nhưng việc đau lòng không lừa được người. Mấy lần Đỗ Ích Sơn đến phòng Phương Vân Tuyên đều thấy hắn ngồi một mình ngơ ngác ở dưới đèn, trong mắt một mảnh trống rỗng mờ mịt.
Đỗ Ích Sơn đau lòng khó chịu cũng nghĩ thông suốt, chỉ cần Phương Vân Tuyên cảm thấy vui sướng y cần gì phải nhất định nhốt người ở trong sơn trang chứ.
Phương Vân Tuyên rất nhiệt tình, lại lấy ra sức mạnh khi mới vừa gây dựng sự nghiệp chuẩn bị chiêng trống khai trương lại. Trang trí từ cửa hàng đến toàn bộ món ăn, giống nhau chuẩn bị một cái mới. Tiểu nhị lúc trước nghe nói Thực Cẩm lâu mở lại có thể trở về thì tất cả đều về. Vương Minh Viễn là người đầu tiên đến, khi thấy Phương Vân Tuyên thì hai sư đồ (thầy trò) không khỏi vui đến mức khóc.
Bận rộn nửa tháng, Thực Cẩm lâu khai trương lần nữa.
Ngày khai trương có không ít người đến ủng hộ. Đỗ Ích Sơn và Hạ Song Khôi dĩ nhiên không cần phải nói. Lý Đại Sơn cảm thấy thẹn trong lòng, không cần người mời ngày hôm đó cũng tự mình tới cửa chúc mừng. Mã Thành An không có tự mình đến, chỉ sai người đưa tới một phần quà. Đám người Triệu viên ngoại bởi vì lần trước ăn món Phương Vân Tuyên làm ở tiệc nghênh xuân nên mỗi người đều gợi lên sâu tham ăn, nghe nói Thực Cẩm lâu khai trương lần nữa tất cả đều chạy tới kêu Phương Vân Tuyên mời khách.
Trong lâu rất náo nhiệt, Phương Vân Tuyên đón các vị quan khác vào cửa xong nói vô số lời cảm kích, lại xin các vị sau này giúp đỡ nhiều hơn. Trò chuyện ít câu, nếu đến tửu lâu chủ tiệm nói một vạn câu cũng không bằng mang lên một bàn thức ăn ngon thật sự.
Phương Vân Tuyên nói tiếng “khai tiệc”, từng món tươi mới bưng lên bàn. Chỉ thấy một mảnh cảnh xuân tươi đẹp, bên này lên một món ăn, Vương Minh Viễn ngay ở bên kia báo tên của một món ăn.
Mọi người sôi nổi động đũa, nhất thời buôn đầu dùng bữa, ăn uống thỏa thích.
Có lẽ là vui quá hóa buồn, Thực Cẩm lâu khai trương lần nữa mọi người đều vui mừng khác thường. Phương Vân Tuyên rất bận rộn, trước vào phòng bếp giúp một phần lại đi ra mời chào khách hàng, thỉnh thoảng nói vài câu với mọi người và đa tạ các vị khách quan nể mặt đến.
Hôm nay buôn bán vô cùng tốt, không chỉ có đám người Lý Đại Sơn đến chúc mừng. Ngay cả dân chúng trong thành nghe nói Thực Cẩm lâu mở lại cũng đều chạy tới giúp vui. Lầu trên lầu dưới đầy ấp người ăn cơm, xem náo nhiệt và múa diễn làm xiếc chen đến cả đường chật như nêm cối.
Ngoài phố đột nhiên truyền đến một trận tiếng vó ngựa vang, tiếng vó ngựa vừa nhanh vừa gấp, trong nháy mắt chạy đến ngã tư đường cái. Một đội quân cưỡi ngựa chạy nhanh tiến đến, đầu lĩnh hô một tiếng vung roi trong tay quát lớn: “Tránh ra!”
Dân chúng không biết chuyện gì, sợ bị ngựa đạp sôi nổi nhường ra con đường, lui đến đầu phố trong ngõ hẻm.
Đội nhân mã giống như bị một cơn gió cuốn đến trước cửa Thực Cẩm lâu. Mấy người xoay người xuống ngựa, cao giọng hét vào trong lâu: “Vĩnh Định Hầu - Đỗ Ích Sơn tiếp chỉ!”
Trong lòng Đỗ Ích Sơn nhảy dựng lên, nụ cười trên mặt cũng bị khí thế lạnh lẽo sát khí cả người thay thế. Y không khỏi lắc đầu cười khổ: nên đến thì vẫn đến, không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.
Đỗ Ích Sơn đứng dậy đến trước cửa: “Đỗ Ích Sơn tiếp chỉ.”
“Phong Đỗ Ích Sơn làm Bình Nam tướng quân, lãnh binh năm mươi vạn, mười ngày sau bình định Nam Cương!”
Đỗ Ích Sơn cảm tạ ân và nhận thánh chỉ từ tay sứ thần. Sứ thần kia mặt mũi tràn đầy vui vẻ nói: “Chúc mừng Tướng quân! Hoàng thượng sợ Tướng quân thiếu tay chân cố ý cắt cử Đại nội tổng quản Lý Trung làm Giám quân, để y đi với ngài đến Nam Cương.”
Đỗ Ích Sơn cảm tạ sứ thần xong nhờ Vi Trọng Ngạn dẫn sứ thần đi xuống nghỉ ngơi.
Phương Vân Tuyên có chút mơ màng, Đỗ Ích Sơn đã cởi giáp làm ruộng tại sao đang êm đẹp Hoàng thượng lại muốn phái y đến Nam Cương?
Trong lòng hắn rất hoảng loạn, chuyện đánh giặc vô cùng nguy hiểm. Thời đại vũ khí lạnh càng là như thế, đây chính là đao thật kiếm thật giết, thực sự là dùng vô số sinh mạng sống và xương trắng chồng chất để đổi lấy non sông gấm vóc.
Đỗ Ích Sơn nếu thật sự đi chiến trường, vạn nhất...
Phương Vân Tuyên không suy nghĩ được gì bỏ mặc mọi người xông lên giữ chặt Đỗ Ích Sơn hỏi: “Tại sao vậy?”
Đỗ Ích Sơn vuốt ve mu bàn tay của Phương Vân Tuyên nhẹ nhàng mỉm cười, chỉ chỉ quan khách trong Thực Cẩm lâu: “Về sơn trang lại nói. Hôm nay là Thực Cẩm lâu khai trương lần nữa, đừng bởi vì việc này làm mọi người mất hứng.”
Phương Vân Tuyên làm gì còn tâm tư quan tâm Thực Cẩm lâu chứ. Đỗ Ích Sơn phải đi Nam Cương, hắn mặc dù không biết đó là nơi nào. Nhưng chỉ cần là chiến trường thì khẳng định không phải là chỗ gì tốt. Người yêu của mình phải ra chiến trường, trong lòng hắn làm gì còn có thể chỗ chứa việc khác chứ.
Phương Vân Tuyên giao mọi chuyện tửu lâu cho Vương Minh Viễn thì kéo Đỗ Ích Sơn đi.
Về sơn trang, Phương Vân Tuyên vẫn là nghĩ trăm lần cũng không ra. Hắn cũng từng hỏi Đỗ Ích Sơn về nguyên nhân về quê, cũng đại khái biết đương kim thánh thượng đa nghi thành tính, không phải dễ đối phó. Một người thượng vị như vậy có thể trốn gã thật xa là tốt nhất. Nhưng bây giờ gã đột nhiên hạ chỉ kêu Đỗ Ích Sơn đi Nam Cương bình định làm trong lòng Phương Vân Tuyên bất an. Dọc theo đường đi mặt ủ mày chau, sợ trong đó có âm mưu quỷ kế gì sẽ bất lợi với Đỗ Ích Sơn.
Đỗ Ích Sơn yên lặng đi theo sau Phương Vân Tuyên, dáng vẻ lo lắng của hắn như vậy làm cho Đỗ Ích Sơn rất động lòng. Phương Vân Tuyên vẫn luôn ôn hòa, một chút hỉ nộ cũng không hiện ra. Ngoài trừ lần trước ở trong đại lao thì chưa từng thấy qua dáng vẻ hoang mang lo sợ của hắn như vậy.
Đỗ Ích Sơn biết hắn lo lắng sốt ruột vì mình rất cảm động, đi theo Phương Vân Tuyên về phòng ngủ. Trong lòng y hơi chột dạ lúng túng, tính toán phải nói chân tướng của mọi việc cho hắn biết như thế nào.
“Có thể kháng chỉ hay không? Cứ nói huynh sinh bệnh hiểm nghèo, không thể lại lãnh binh?” Phương Vân Tuyên đau khổ nghĩ đối sách, không ngừng đi tới lui ở trong phòng.
“Địa thế Nam Cương như thế nào? Tiêu Quan Thành có bao nhiêu binh, am hiểu nào loại đấu pháp nào? Nếu như viện cớ từ chối huynh có nắm chắc mười phần không?”
Phương Vân Tuyên lắc lắc đầu chê cười bản thân. Tại sao tình thế khẩn cấp nhất thời lại nói ra lời ngốc nghếch như vậy. Chuyện đánh giặc làm sao có thể nắm chắc. Cho dù là Nhạc Phi sống lại cũng không có đạo lý bách chiến bách thắng.
(Nhạc Phi sinh năm – mất : là nhà quân sự nổi tiếng trong lịch sử TQ, danh tướng chống quân Kim thời Nam Tống. Trước sau tổng cộng quân của ông đã có trận chiến với quân Kim và toàn thắng. Ông là một trong những vị tướng nổi tiếng nhất trong lịch sử TQ, chức tước của ông trước khi bị sát hại là Đại nguyên soái. Người Trung Hoa luôn lấy Nhạc Phi làm gương, xem ông là anh hùng dân tộc, một bậc sĩ phu dũng liệt trung thần.)
Đỗ Ích Sơn nhìn thấy Phương Vân Tuyên ngày càng hoảng loạn, không còn bình tĩnh như ngày thường, lời nói đến bên miệng càng khó có thể mở miệng. Y không khỏi thở dài kêu Phương Vân Tuyên ngồi xuống trước.
Trong lòng Phương Vân Tuyên giống như lửa đốt, làm sao ngồi yên. Đỗ Ích Sơn dùng sức ấn hắn ngồi xuống, ấp úng hồi lâu mới mở miệng nói: “Lần bình định này là ta chủ động xin chỉ Hoàng thượng.”
Phương Vân Tuyên chấn động trừng mắt nhìn Đỗ Ích Sơn: “Huynh? Tại sao? Đang tốt tại sao lại muốn cầm đao xông pha?”
“Nếu có thể bình định Nam Cương thì Hoàng thượng sẽ làm chủ hôn cho ta và chàng, cho ta cưới chàng làm thê tử.”