Editor: demcodon
Nếu có thể bình định Nam Cương thì Hoàng thượng sẽ cho ta cưới chàng làm thê tử. Thì ra là vì mình.
Khi Phương Vân Tuyên nghe đến câu đó thì trong lòng thật sự không có cảm giác gì, nói cảm động đó là nhất định. Nhưng ngoài cảm động còn có rất nhiều cảm xúc hắn cũng nói không rõ.
Phương Vân Tuyên mất thời gian thật dài mới kịp phản ứng. Hắn mờ mịt nhìn người trước mắt, sửng sốt hồi lâu mới thì thào nói: “Không nghĩ tới ta sống hai đời vẫn là một người hại người.”
Phương Vân Tuyên đột nhiên xoay người kéo cánh cửa tủ ra, lấy tất cả xiêm y bên trong bới ra. Hắn run run lấy một miếng vải làm tay nải, mang từng cái xiêm y nhét vào trong tay nải: “Ta đi... ta đi rồi, huynh cũng không cần đi Nam Cương...”
Hốc mắt hắn nóng lên, ngực cũng rất tức. Phương Vân Tuyên cắn răng cho qua, vừa mới cảm động tất cả đều bị một cơn lửa giận thay thế. Hắn dường như phát tiết bằng cách hung hăng cột chặt hai bên quai, xách lên tay, xoay người đi ra ngoài cửa.
Đỗ Ích Sơn cũng luống cuống, y biết Phương Vân Tuyên sẽ tức giận, hắn cực kỳ tức giận có lẽ còn sẽ đánh y mắng y. Nhưng trăm triệu không dự đoán được sau khi Phương Vân Tuyên tức giận lại muốn bỏ đi.
Đỗ Ích Sơn giữ chặt một cái cơn giận cũng nổi lên: “Chàng muốn chạy đến chỗ nào? Chàng đi rồi, ta đuổi tới chân trời cũng phải bắt chàng trở về! Ta một lòng vì chàng mà chàng đối xử với ta như thế hả?”
Phương Vân Tuyên thay đổi sắc mặt, hắn nhìn chằm chằm Đỗ Ích Sơn, ánh mắt giống lưỡi đao đảo qua gò má của hắn: “Vậy huynh muốn ta phải làm sao? Trơ mắt nhìn huynh đi chiến trường chịu chết?”
Nói đến hai chữ “chịu chết” Phương Vân Tuyên rốt cục nhịn không được giọng nghẹn ngào, cái từ chết kia từ trong miệng tràn ra. Phương Vân Tuyên cảm thấy đau lòng khó có thể chịu đựng được, giống như Đỗ Ích Sơn thật sự đã chết trận sa trường.
Nước mắt tràn mi chảy ra, Phương Vân Tuyên vội vàng chà lau. Hắn nắm thật chặt tay nải trong tay, muốn từ giữa tìm được một chút lực lượng kiên cường: “Huynh không cần vì ta như thế. Mạo hiểm lớn như vậy chỉ vì một chỉ hôn thư. Ta... thật sự không đáng.”
“Có đáng giá hay không cũng không phải là chàng định đoạt!” Đỗ Ích Sơn hoàn toàn nổi giận. Y cướp tay nải trong tay Phương Vân Tuyên qua ném ra cửa sổ, nắm cánh tay Phương Vân Tuyên kiên quyết kéo hắn đến bên giường, áp đảo cả người hắn ở trên giường.
Đỗ Ích Sơn nắm kéo vạt áo của Phương Vân Tuyên, mặt mũi tràn đầy hung ác, hôn giống như cắn xé lên môi hắn.
Phương Vân Tuyên run rẩy giống như lá rụng trong gió, một mặt cảm nhận lửa giận của Đỗ Ích Sơn, một mặt vươn ra đôi tay nhẹ nhàng ôm người trước mắt: “Xin lỗi...”
Tim Đỗ Ích Sơn giống như bị người gõ một cái, một tiếng kia giống như ai thán, nói hết không cam lòng, oán trách, còn có vô tận yêu say đắm trong lòng Phương Vân Tuyên; làm cho tất cả tức giận của Đỗ Ích Sơn đều hóa thành bất đắc dĩ và thương tiếc thật sâu.
Động tác tàn bạo cũng không bao giờ làm ra. Đỗ Ích Sơn chống cánh tay lên, nhẹ nhàng dùng môi cọ sát hai má Phương Vân Tuyên. Trong miệng không ngăn được tràn ra một chuỗi cười khổ: “Tại sao chàng luôn có thể làm cho ta mất đi bình tĩnh thế nhỉ?”
Phương Vân Tuyên ôm chặt Đỗ Ích Sơn, dùng sức hít thở mùi hương của y, làm cho hơi thở của người này tràn ngập vào toàn bộ thân thể của mình.
Y nói mất đi bình tĩnh, nhưng bản thân mình không phải cũng như vậy sao. Yêu y yêu đến mức không biết làm sao cho phải. Một động tác của Đỗ Ích Sơn đều sẽ làm cho Phương Vân Tuyên mất đi bình tĩnh. Y có phải tức giận hay không, có phải khó chịu hay không, có phải không thích mình nữa hay không. Càng yêu say đắm lại càng để ý, càng để ý lại càng khó có thể bình tĩnh. Phương Vân Tuyên cũng không biết thì ra yêu một người là một chuyện có thể làm cả người đều bốc cháy lên.
“Ta đi Nam Cương với huynh.”
Đây là câu trả lời cuối cùng của Phương Vân Tuyên. Mặc kệ Đỗ Ích Sơn phản đối như thế nào Phương Vân Tuyên cũng nhất định phải theo Đỗ Ích Sơn đi Nam Cương bình định.
Đỗ Ích Sơn không muốn cách nào, trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt. Hai bên bắt đầu chém giết sẽ không chia ra một chút tinh thần chăm sóc Phương Vân Tuyên. Đao thương không có mắt, có khi một mũi tên bắn lén đến thì ngươi cũng không biết là ai bắn, cũng không biết lấy mạng ai. Nơi nguy hiểm như thế y sao có thể để cho Phương Vân Tuyên đi theo.
Phương Vân Tuyên cũng không nghe. Nếu Đỗ Ích Sơn có thể vì một giấy hôn thư mà đi Nam Cương bình định. Nếu hắn vẫn ở lại Quảng Ninh mỗi ngày an hưởng thái bình, canh giữ trong nhà chờ y trở về thì bản thân Phương Vân Tuyên cũng sẽ xem thường chính mình. Không cần người khác nói cái gì, hắn cũng hiểu được bản thân căn bản không xứng ở bên Đỗ Ích Sơn.
Muốn sống thì cùng sống, muốn chết thì cùng chết.
Phương Vân Tuyên đưa ra quyết định lập tức bắt đầu dàn xếp công việc trong nhà. Không có băn khoăn hắn mới có thể yên lòng và an tâm theo Đỗ Ích Sơn đi Nam Cương.
Chuyện đầu tiên chính là Nam ca nhi. Đứa nhỏ năm nay tám tuổi vẫn cần người chăm sóc. Bé và Phương Vân Tuyên tình cảm sâu đậm, lần này chia tay ngày sau còn không biết có thể gặp lại nhau hay không. Phương Vân Tuyên thật sự không biết mở miệng giải thích với đứa nhỏ như thế nào.
Nam ca nhi còn phải đến học đường, chỗ chiến trường cũng không phải là nơi có thể mang theo con đi. Phương Vân Tuyên suy nghĩ mấy ngày rốt cục vẫn quyết định đưa Nam ca nhi đến nhà bá phụ Đỗ Ích Sơn. Thứ nhất Đỗ Lâm làm người trung hậu, lại uyên bác chi sĩ, giao đứa nhỏ cho ông chăm sóc ông nhất định sẽ không bạc đãi Nam ca nhi. Ngoài ra nhân khẩu trong nhà Đỗ Lâm đơn giản, cũng không có những nội đấu thượng vàng hạ cám trạch môn. Trong phủ ông chỉ có một vị thê tử kết tóc, hai đứa con trai trưởng sống hòa thuận, một nhà lớn nhỏ vô cùng tốt đẹp. Ngoài ra quan trọng nhất là trong nhà Đỗ Lâm có một cháu nội trai cỡ Nam ca nhi. Hai đứa nhỏ cùng đọc sách và lễ tiết, có thể làm bạn với nhau, ít nhiều cũng có thể giảm bớt một chút Nam ca nhi đau buồn chợt chia xa với mình.
Phương Vân Tuyên kéo mấy ngày mới nói tình hình thực tế với Nam ca nhi.
Tâm trí của Nam ca nhi đã mở, đọc sách hai năm đã biết không ít đạo lý. Bé lẳng lặng nghe Phương Vân Tuyên nói xong trong mắt vẫn chứa đầy nước mắt, cố nén không khóc ra, chỉ nhào vào trong ngực Phương Vân Tuyên kêu lên: “Chờ phụ thân từ Nam Cương trở về nhất định nhớ tới đón Nam ca nhi nha!”
Mũi Phương Vân Tuyên lên men, ôm con liên tục gật đầu: “Phụ thân nhất định tới đón con.”
Nếu như có thể còn sống trở về thì Phương Vân Tuyên nhất định sẽ đi đón Nam ca nhi. Mấy năm này hắn đã sớm xem Nam ca nhi như con ruột của mình. Nam ca nhi trời sinh tính đơn thuần lương thiện, lại hiếu học hiểu lễ. Con ngoan như vậy nếu không phải vạn bất đắc dĩ Phương Vân Tuyên một khắc cũng không chịu bỏ ra.
“Phu tử nói, quốc gia hưng vong, thất phu phải có trách nhiệm. Phụ thân phải đi Nam Cương giết địch bình định, vì để dân chúng Nam Cương không gặp chiến hỏa độc hại nữa, là đi làm chuyện lớn. Nam ca nhi nhất định đọc sách nghiêm túc, ở nhà Đỗ gia gia chờ phụ thân trở về.”
Phương Vân Tuyên không buông đưa Nam ca nhi đi, trong lòng hắn rất khó chịu. Hai phụ tử ngồi ở trong thuyền nhỏ đi đến nhà Đỗ Lâm. Phương Vân Tuyên ôm con, một khắc cũng không chịu buông ra.
Đến nhà Đỗ Lâm, Phương Vân Tuyên dặn dò nhiều lần: dạy dỗ Nam ca nhi phải cẩn thận mọi chuyện, không được đến chỗ cao cẩn thận ngã. Khi đi bờ sông nhất định phải có người lớn đi theo để ngừa rơi xuống nước; đủ loại dặn dò. Đỗ Lâm nhịn không được oán trách: “Phu thê chúng ta đã một bó tuổi, nuôi lớn mấy đứa con trai cháu trai, chẳng lẽ mấy việc nhỏ này cũng không biết sao? Còn phải cần ngươi dặn dò từng chút à?”
Phương Vân Tuyên cũng thấy đuối lý, vội vàng nói lời cảm ơn Đỗ Lâm, lại cùng Đỗ Ích Sơn dập đầu hành lễ với Đỗ Lâm, kêu ông nhất định sống lâu trăm tuổi chờ bọn họ từ chiến trường trở về.
Dàn xếp Nam ca nhi xong, kế tiếp chính là chuyện Thực Cẩm lâu.
Lão bản đi rồi tửu lâu phải duy trì như thế nào? Phương Vân Tuyên vốn định đóng cửa nhưng Đỗ Ích Sơn là người đầu tiên phản đối, thật vất vả mới rửa sạch oan uổng cho Phương Vân Tuyên. Thực Cẩm lâu khai trương lần nữa bất quá nửa tháng đã muốn đóng cửa, vậy bảng hiệu này còn không đạp hoàn toàn sao?
Phương Vân Tuyên cũng luyến tiếc, đó là tâm huyết hắn mới phấn đấu mấy năm nay, nhiều lần trắc trở rốt cục lại thấy ánh mặt trời, hắn sao có thể dễ dàng buông xuống. Suy nghĩ trước sau đột nhiên nhớ tới một người vừa lúc có thể trông nom Thực Cẩm lâu thay mình.
Phương Vân Tuyên nghĩ đến không phải ai khác chính là Chu Hám Hải thi đấu nấu nướng với hắn ở bữa tiệc nghênh xuân không phân thắng thua.
Trần Hưng bị phán lưu đày, mặt đóng chữ vàng, lưu đày hai ngàn dặm. Tụ Tiên Cư thất bại đóng cửa, Chu Hám Hải đang không có chỗ để đi muốn đi xa tha hương.
Phương Vân Tuyên tự mình đi mời Chu Hám Hải. Chu Hám Hải biết được ý đồ đến của Phương Vân Tuyên do dự một hồi mới gật đầu đồng ý.
Gã hỏi Phương Vân Tuyên: “Ngươi và ta đối địch nhau, Phương lão bản chẳng lẽ không sợ ta âm thầm phá rối hại Thực Cẩm lâu nữa sao?”
Phương Vân Tuyên nghe vậy mỉm cười: “Ta nói lời này Chu sư huynh đừng buồn.”
“Có chuyện gì mời nói.”
Phương Vân Tuyên chỉ chỉ hai tay Chu Hám Hải: “Tâm tư của huynh đều đặt trên đôi tay, mỗi ngày nghiên cứu món ăn, nghĩ làm sao để phát triển tay nghề còn không có thời gian lo việc khác, làm gì còn tâm tư hại người chứ?”
Mặt sinh từ tâm, thông qua tướng mạo một người có thể đại khái đoán được một người là tâm địa lương thiện hay là không thể sống chung. Nấu ăn cũng giống vậy, đồ ăn Chu Hám Hải làm hương vị thuần hậu, dùng nguyên liệu cẩn thận. Từ cát gọt đến vào nồi, mỗi một bước đều có thể nhìn ra thành ý và dụng tâm của gã. Một người dồn hết tâm huyết vào nấu ăn như vậy làm sao có ý xấu gì đi hại người chứ.
Chu Hám Hải cũng mỉm cười, trong lòng tiêu tan, sảng khoái đồng ý. Ngày đó lập tức đi với Phương Vân Tuyên về Thực Cẩm lâu.
Sau bếp có Chu Hám Hải nhìn chằm chằm, phía trước có Vương Minh Viễn trông coi. Trong Thực Cẩm lâu tất cả đều có thể giống như lúc Phương Vân Tuyên còn ở đây, vận hành ngay ngắn trật tự.
Tất cả đều dàn xếp xong, thời hạn mười ngày cũng rất nhanh đến. Phương Vân Tuyên và Đỗ Ích Sơn chuẩn bị xong hành trang. Ngày hôm đó chọn giờ lành rời khỏi Quảng Ninh, một đường xuất phát về phía nam.
Mới ra cửa thành Quảng Ninh thì phía có một đội nhân mã đuổi theo ra ngoài thành.
Đám người Phương Vân Tuyên nhìn lại thì ra là Hạ Song Khôi dẫn huynh đệ bang Hạc Minh đuổi theo.
Phương Vân Tuyên ghìm ngựa quay đầu lại, chờ Hạ Song Khôi đi đến trước ngựa mới cười nói: “Hạ đại ca tại sao đưa đến chỗ này? Đưa quân ngàn dặm cũng phải từ biệt, đại ca dừng bước đi.”
Hạ Song Khôi siết chặt dây cương, ở trên ngựa gãi đầu: “Ta, không phải...”
Gã ậm ừ một câu mới chắp tay ôm quyền về phía Đỗ Ích Sơn: “Đỗ tướng quân, huynh đệ chúng tôi làm lưu manh lăn lộn đã lâu, muốn đi theo ngài đến trong quân lăn lộn, không biết ngài có chịu nhận huynh đệ chúng tôi hay không?”
Đỗ Ích Sơn nhìn về phía sau gã thấy Hạ Song Khôi mang đến hơn hai trăm người, không khỏi mỉm cười: “Được! Nếu các huynh đệ đồng ý đi theo Đỗ Ích Sơn ta thì ta đều nhận!”
Hạ Song Khôi vui mừng ra mặt, kêu một tiếng cùng hành lễ với Đỗ Ích Sơn.
Cả đám người quỳ xuống đồng thanh hô: “Mặc cho Tướng quân sai bảo!”
Đỗ Ích Sơn kêu mọi người đứng lên, giọng điệu lạnh lùng trịnh trọng nói: “Trong quân không thể so với nơi phố phường, hành động ngồi nằm đều phải theo quân quy làm việc. Ta mặc kệ lúc trước các ngươi tính tình vô lại như thế nào, nhưng vào trong quân đội tất cả đều phải sửa lại cho ta. Tất cả nghe lệnh làm việc, không được một mình rời doanh trại, không cho ức hiếp dân chúng, không cho giết lung tung vô tội, người vi phạm giết không tha!”
Giọng Đỗ Ích Sơn lạnh lẽo truyền vào trong lỗ tai mỗi người. Ngay cả Hạ Song Khôi cũng ngăn không được nghiêm nghị lên, thẳng sống lưng lớn tiếng đáp: “Thuộc hạ nghe lệnh!”
Đỗ Ích Sơn lúc này mới gật đầu, đám người Hạ Song Khôi không có quy tắc, vạn nhất lên trên chiến trường không làm theo lệnh cũng không phải là chuyện của một hai người. Trên chiến trường rút giây động rừng, có một người không nghe hiệu lệnh thì có khả năng ảnh hưởng toàn bộ chiến cuộc thành bại, không thừa dịp lúc này cảnh cáo bọn họ đến lúc đó mới trông coi cũng đã trễ.