Edit & Beta: Tiểu Tình Nhân- 小情人
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tô Hoài Cẩm vừa không có tiền vừa sợ bị bắt nên chỉ dám ở nhà trọ bình thường.
Ăn đại một bữa cơm, Tô Hoài Cẩm kêu tiểu nhị nấu ít nước nóng rồi tắm, sau đó ngồi trước bàn, soi gương cải trang giả dạng.
Làn da trắng như tuyết bị bôi thành màu vàng đất, khuôn mặt lập tức xanh xao vàng vọt cả người gầy gò như bị đói mười ngày nửa tháng, đôi mắt lóng lánh như vì sao bị làm thành lớn chừng hạt đậu.
Sau khi cải trang, mắt ngọc mày ngài, mi mục như họa, thanh niên sáng sủa lập tức trở thành một người qua đường giáp có khuôn mặt bình thường thậm chí có phần xấu xí.
Vì an toàn, Tô Hoài Cẩm thêm một vài nếp nhăn trên mặt và khóe mắt, biến khuôn mặt đang ở tuổi đôi mươi thành mặt của một ông lão ngoài bốn mươi tuổi.
Tô Hoài Cẩm nhìn lại bộ dáng bây giờ của mình.
chắc đứng trước phụ mẫu cũng chẳng nhận ra, rồi mới đi tìm bạn chí cốt duy nhất ở thế giới này.
Đúng vậy, thế giới này.
Tô Hoài Cẩm không phải người của thế giới này, hắn ngoài ý muốn bỏ mạng ở thế giới nhỏ của mình, bị hệ thống giúp đỡ nam chính đi lên đỉnh cao nhân sinh trói buộc.
Theo lời của hệ thống, mỗi thế giới đều có một vận mệnh chi tử.
Dù vận mệnh chi tử sinh ra trong gian khổ hay cẩm y ngọc thực, sau này cũng sẽ trở thành người đứng trên đỉnh kim tự tháp, số mệnh đó không chỉ giúp nam chính đi lên đỉnh cao nhân sinh, còn giúp thế giới vận hành.
Nhưng ở một số thế giới, bởi vì những lý do không rõ, vận mệnh chi tử chết giữa đường, thế giới cũng sẽ sụp đổ theo.
Vì duy trì hòa bình thế giới, vì cứu người, Tô Hoài Cẩm không thể không nhận nhiệm vụ cao cả này, dùng bất kỳ cách nào giúp nam chính đi lên đỉnh cao nhân sinh.
Đến khi góp đủ tích phân, hắn có thể trở lại thế giới ban đầu.
Đây là thế giới đầu tiên của hắn.
Vận mệnh chi tử là Triệu Tuyên Diệc, Ngũ hoàng tử tôn quý.
Mẫu thân xuất thân thấp hèn, chỉ là một cung nhỏ nhoi, nhưng bề ngoài xinh đẹp, nên được Hoàng thượng sủng ái, không lâu sau mang thai sinh ra Triệu Tuyên Diệc.
Hoàng thượng yêu ai yêu tất cả, rất sủng ái Triệu Tuyên Diệc, khiến những phi tử khác cảm thấy sợ hãi, lo sợ Triệu Tuyên Diệc ngồi lên ngôi vị Thái tử, vì vậy liên thủ hãm hại mẫu thân hắn
Hoàng thượng nổi trận lôi đình, xử tử mẫu thân của Triệu Tuyên Diệc, cũng chán ghét vứt bỏ Triệu Tuyên Diệc.
Trong một đêm, địa vị của Triệu Tuyên Diệc xuống dốc không phanh, những hoàng tử từng hâm mộ và ghen tị y có được sự sủng ái của đương kim Hoàng thượng thừa cơ hãm hại, bắt nạt đánh chửi y.
Vốn dĩ nên theo hướng đi bình thường, Triệu Tuyên Diệc sẽ giống như nam chính trong sảng văn thăng cấp lưu vậy, thời niên thiếu lớn lên trong hoàn cảnh khó khăn, ăn không đủ mặc không đủ ấm, bị cung nữ, thái giám và anh em cùng cha khác mẹ bắt nạt.
Nhưng đó chỉ là chướng ngại vật dẫn đến thành công của y, ngày sau y không chỉ dẹp sạch những người bắt nạt y lúc nhỏ, sẽ còn giành được một vị trí trong triều đình, cuối cùng đánh bại tất cả hoàng tử, ngồi lên long ỷ, trở thành thiên tử trên vạn người.
Nhưng hoàn cảnh cửa tử nhất sinh[] xảy ra vấn đề, Triệu Tuyên Diệc khi bị bắt nạt ở thuở nhỏ xảy ra biến cố, Tam hoàng tử được Hoàng thượng hết mực sủng ái sai khiến thái giám đánh y đến nội thương, gãy tay chân, cuối cùng chết đói trong lãnh cung.
[] Chín phần chết một phần sống.
Tỉ dụ ở vào cảnh ngộ cực kì nguy hiểm
Sau khi y chết, thế giới này sụp đổ.
Tô Hoài Cẩm xuyên tới đây, thân phận là trưởng tử phủ thượng thư, mặc dù là trưởng tử, nhưng phụ thân không hề yêu thương.
Tô phụ yêu thương con trai thứ do một di nương sinh, cũng may thế lực nhà mẹ của Tô mẫu lớn, Tô phụ không dám sủng thiếp diệt thê.
.
ngôn tình ngược
Chỉ là vị di nương mà Tô phụ yêu thương kia, lúc Hoàng thượng chọn thư đồng cho các vị hoàng tử có động chút tay chân, làm nguyên chủ trở thành thư đồng của Triệu Tuyên Diệc.
Đúng lúc mẫu thân của Triệu Tuyên Diệc bị ban chết, Triệu Tuyên Diệc đang trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng, những nhi tử của các gia tộc khác đương nhiên không muốn làm thư đồng của Triệu Tuyên Diệc.
bg-ssp-{height:px}
Nguyên chủ không chịu nỗi uất ức nên chết, Tô Hoài Cẩm tiếp nhận cơ thể nguyên chủ, lấy thân phận thư đồng, quan tâm chăm sóc y, lúc nào cũng bảo vệ y, dạy đế vương chi thuật cho y, chuẩn bị tương lai đoạt đích của y.
Vậy mà sau khi Triệu Tuyên Diệc bình an lớn lên, không vào triều đình âm thầm thu mua lòng người theo kịch bản, cũng không ra chiến trường nắm lấy binh quyền, càng không có đấu đá tranh giành với các hoàng tử khác.
Suốt ngày cứ như cá mặn, còn muốn nắm tay hắn cùng nhau phiêu bạt giang hồ.
Tô Hoài Cẩm biết được ý nghĩ này của y xém nữa rớt nước mắt, mặc dù rất muốn sống hạnh phúc với Triệu Tuyên Diệc, nhưng vì duy trì hòa bình thế giới, vì cứu loài người, Tô Hoài Cẩm quyết định hy sinh bản thân, hoàn thành đại nghiệp.
Nhiều lần ám chỉ y đoạt quyền, hoặc dấy lên thù hận trong y, nhưng đều vô dụng.
Rốt cuộc, Tô Hoài Cẩm mệt mỏi.
Sau khi bàn bạc với hệ thống, Tô Hoài Cẩm quyết định phản bội Triệu Tuyên Diệc, gia nhập vào phe Tam hoàng tử, lợi dụng sự tín nhiệm của Triệu Tuyên Diệc để tổn thương y, làm Triệu Tuyên Diệc vì trả thù mà bước lên đỉnh cao nhân sinh.
Không ngờ chiêu này có tác dụng, chỉ là khổ cho hắn, sau khi Triệu Tuyên Diệc trở thành Hoàng thượng, hắn còn phải ở thế giới này thêm hai tháng, đảm bảo thế giới này không có vấn đề gì nữa mới được rời đi.
Khi đó Triệu Tuyên Diệc đày Tam hoàng tử tạo phản đến hoàng lăng cả đời, hắn là người của Tam hoàng tử cũng bị truy nã vì tội cấu kết với giặc và phản nước.
Tuy rằng hắn bị oan, nhưng người ta là Hoàng thượng, nhân chứng vật chứng đều chuẩn bị sẵn, căn bản không cách nào chứng minh bản thân trong sạch.
Vì mạng chóa, sống hết hai tháng, Tô Hoài Cẩm bỏ chạy.
Hiện giờ Triệu Tuyên Diệc dùng tất cả tính mạng của mọi người trên dưới Tô phủ uy hiếp hắn xuất hiện, dù biết đây là cố ý để hắn tự chui đầu vào lưới, vì duy trì nhân thiết, Tô Hoài Cẩm phải trở về.
[] Nhân thiết: thiết lập tính cách nhân vật.
Dù không vì nhân thiết, hắn sống chung với Tô mẫu lâu như vậy, cũng có cảm tình, sao có thể trơ mắt nhìn người bị chém đầu.
Tô Hoài Cẩm đến phủ của bạn chí cốt Chu Chính Duyên, tìm cớ muốn vào, nhưng bị hạ nhân đứng canh cửa ngăn lại, phất tay áo như đuổi ruồi muỗi làm hắn nhanh chóng cút đi.
Không có tiền để nhờ hạ nhân canh cửa đi vào thông báo, Tô Hoài Cẩm chủ đành đứng ở chỗ nào đó gần cửa há miệng chờ sung rụng, hy vọng gặp Chu Chính Duyên đang trở về hoặc ra phủ.
Đợi mấy canh giờ vẫn chưa gặp được người, Tô Hoài Cẩm không dám đứng ở đây quá lâu, sợ bị bắt, suy nghĩ một hồi, tìm mấy đứa nhỏ đang chơi đùa gần đây, dặn dò mấy câu, rồi đưa vài đồng tiền cuối cùng trên người cho nó làm thù lao, mới rời đi.
Đêm khuya.
Bầu trời đầy sao, trăng khuyết như lưỡi liềm, bên ngoài Ngự Thư Phòng yên tĩnh không có một tiếng động.
Triệu Tuyên Diệc lẳng lặng đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh vật bên ngoài.
Trong sân đã đốt đèn lồng, bên ngoài Ngự Thư Phòng sáng như ban ngày, ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân, Triệu công công đứng trong góc như người gỗ nhanh chóng đi ra ngoài, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng, Chu công tử cầu kiến."
Triệu Tuyên Diệc mặt đầy bình tĩnh, chỉ có con ngươi u ám dâng lên gợn sóng: "Tuyên."
Triệu công công đi ra ngoài dẫn người vào.
Chu Chính Duyên cung kính hành lễ: "Thảo dân khấu kiến Hoàng thượng."
Triệu Tuyên Diệc từ trên cao nhìn xuống Chu Chính Duyên, ánh mắt lạnh lùng, không để cho đối phương đứng dậy: "Nói!"
Chu Chính Duyễn cũng không ngẩng đầu, thấp giọng đáp: "Hoài Cẩm liên lạc với thảo dân." Sau đó, dưới khí thế đầy áp bức của Triệu Tuyên Diệc, từ tốn nói ra thời gian gặp mặt và địa điểm.
Vẻ mặt nhàn nhạt của Triệu Tuyên Diệc không chút thay đổi, phất tay, giọng điệu không chút vui buồn: "Lui xuống."
Chu Chính Duyên không ngẩng đầu đứng lên đi ra ngoài.
Đi được mấy bước, hắn ta chợt dừng chân, quay đầu nhìn Triệu Tuyên Diệc, cung kính nói: "Hoàng thượng, dẫu sao lúc trước hắn thật sự không..."
"Đi xuống." Triệu Tuyên Diệc lạnh lùng nhìn về phía hắn ta, giọng nói có chút lạnh lẽo.
Trên lưng Chu Chính Duyên đổ một tầng mồ hôi, há miệng, nhưng rốt cuộc lại không dám nói tiếp cho Tô Hoài Cẩm, cuối cùng lòng đầy áy náy xoay người rời đi.
Lần này, bóng lưng Chu Chính Duyên càng tiều tụy và suy sụp hơn trước.
Đến khi Chu Chính Duyên rời đi, Triệu công công không nhịn được hỏi: "Hoàng thượng, có cần phái người đi bắt không?"
"Không cần." Để hắn tận hưởng sự tự do cuối cùng.
~Hết chương ~.