Edit & Beta: Tiểu Tình Nhân- 小情人
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng hôm sau, Tô Hoài Cẩm biết được cuộc hẹn của Chu Chính Duyên từ miệng đứa nhỏ hắn đã thuê.
Tô Hoài Cẩm ăn một chút lót dạ, đang định cải trang, hệ thống nhắc nhở: "Đúng rồi, tối qua Chu Chính Duyên nói chuyện cậu về kinh thành cho Triệu Tuyên Diệc biết."
Tô Hoài Cẩm kinh ngạc: "What!"
Hệ thống: "Cũng không trách hắn ta được, Triệu Tuyên Diệc dùng cả nhà Chu gia uy hiếp hắn ta."
Tô Hoài Cẩm thở dài, hỏi: "Vậy tôi vẫn phải đi sao?"
Hệ thống: "Bằng không, cậu biết, không có nghĩa nguyên chủ biết."
Tô Hoài Cẩm suy nghĩ lại, cũng cảm thấy vậy: "Vậy tôi đi, y sẽ bắt tôi có phải không."
Hệ thống: "Tôi nghĩ sẽ."
Tô Hoài Cẩm bỏ hộp phấn trong tay xuống, soi gương để chỉnh sửa lại tóc tai, sau đó nhìn trái nhìn phải, cảm thấy sạch gọn, rồi vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.
Dù có vài dấu chấm, nhưng khuôn mặt đẹp, cũng không ảnh hưởng đến nhan sắc, Tô Hoài Cẩm hài lòng đứng dậy đi ra ngoài.
Hệ thống thấy hắn không cải trang, thắc mắc nói: "Sao hôm nay cậu không cải trang vậy? Không sợ bị bắt hả?"
Tô Hoài Cẩm buồn bã nói: "Dù sao cũng bị bắt, đương nhiên phải chọn mặt tốt nhất để bị bắt rồi."
Hệ thống: "..."
Tô Hoài Cẩm hẹn gặp ở tửu lâu này, lúc trước hắn còn là Tô công tử cũng từng đến đây ăn.
Đến phòng riêng, Chu Chính Duyên đã đến, đang ngồi thưởng thức trà, hắn bước tới trước mặt Chu Chính Duyên, cười nói: "Chu huynh."
Tiếng nói của hắn êm dịu như tiếng nước chảy, thong dong kéo ghế ra ngồi.
Tửu lâu này trang trí theo kiểu trang nhã là chính, trên tường treo tranh sơn thủy, lư hương trong góc khói bay lượn lờ, xung quanh nhàn nhạt mùi đàn hương dễ ngửi.
Trên giá bên cạnh, bày trí một bình hoa của tiền triều, vừa tao nhã lại yên tĩnh, nhưng trang nhã, cũng không có nghĩa là khiêm tốn, nếu không nhìn kĩ hoặc không biết nhìn, sẽ không nhìn ra mỗi cái bàn mỗi cái ghế, mỗi bức tranh trong căn phòng này đều có dòng chữ "Ta có tiền".
Chỉ khi Tô Hoài Cẩm bước vào và cởi bỏ khăn che mặt, giống như ánh sao chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
Lòng Chu Chính Duyên khẽ động, hắn ta nhìn đôi mắt long lanh tịch mịch và làn da trắng như tuyết của thanh niên, lúc đối phương mỉm cười, môi hơi cong lên, con ngươi đen nhánh trong veo dịu dàng, tựa như hoa sơn chi nở rộ.
Ánh mắt Chu Chính Duyên hơi lóe lên, rủ mắt không nhìn Tô Hoài Cẩm nữa, hỏi: "Sao không dịch dung, bộ dáng bây giờ của đệ rất nguy hiểm."
Tô Hoài Cẩm nhẹ giọng nói: "Đi gấp quá, quên mất."
Chu Chính Duyên không nhịn được quan tâm nói: "Khoảng thời gian này đệ đã chạy đi đâu, có khỏe không?"
Tô Hoài Cẩm đau lòng nói: "Đi Mạn Bắc."
Chu Chính Duyên thở dài: "Ta thật không hiểu đệ, Hoàng thượng tốt với đệ như vậy, đệ lại phản bội người, bây giờ bị cả triều đình truy nã, đệ không nên trở về mới phải."
Tô Hoài Cẩm hơi rủ mi, che đi thần sắc chán nản, khẽ cắn môi, nói: "Đừng nói chuyện này, đệ muốn biết, trên cáo thị là thật sao? Hoàng thượng thật sự muốn xử trảm cửu tộc Tô gia đệ sao?"
Chu Chính Duyên im lặng không nói, bầu không khí trong phòng bỗng ngưng trọng lại.
Một hồi lâu sau, hắn ta mới thấp giọng, nặng nề nói: "Đệ thật sự không nên trở về."
Tô Hoài Cẩm chợt siết tay, kích động nói: "Tại sao người phải đối với đệ như vậy, đệ không có phản quốc, đệ chỉ quy phục Tam hoàng tử mà thôi, đệ cũng chẳng làm chuyện thương thiên hại lý gì!"
Chu Chính Duyên bất đắc dĩ nhắc nhở: "Nhưng người là Hoàng thượng."
Sắc mặt Tô Hoài Cẩm hơi trắng nhợt, mím môi, nhưng trong con ngươi đen nhánh có chút mong đợi, đưa mắt nhìn Chu Chính Duyên: "Chu huynh, huynh có thể giúp đệ không?"
Chu Chính Duyên dừng lại một hồi, mơ hồ nói: "Chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn."
Tô Hoài Cẩm kích động cười với hắn ta: "Cảm ơn huynh."
Thanh niên vốn đã rất xinh đẹp, lúc cong môi nở nụ cười, mắt hạnh đen nhánh rạo rực tựa như nước suối, sóng gợn lăn tăn.
Chu Chính Duyên chợt lắc đầu, đau lòng nói: "Ăn cơm chưa? Trông đệ gầy đi rất nhiều, hôm nay huynh mời."
Tô Hoài Cẩm rất nhớ thức ăn ở tửu lâu này, trước khi tới chỉ ăn lót dạ, dĩ nhiên rất muốn ăn.
Nhưng bây giờ hắn là người có thế mất đi người thân bất cứ lúc nào, nên đành lắc đầu từ chối, Chu Chính Duyên khuyên năn vài câu, Tô Hoài Cẩm mới miễn cưỡng đồng ý.
Chu Chính Duyên ra khỏi phòng gọi tiểu nhị vào.
Tô Hoài Cẩm đang muốn mở miệng gọi món, cửa phòng đột nhiên bị mở ra lần nữa.
Đột nhiên từ sau lưng truyền tới một giọng nói trầm thấp như tiếng đàn Cello: "Tô Hoài Cẩm, không ngờ ngươi dám xuất hiện ở đây."
Tay Tô Hoài Cẩm run lên, xém nữa làm rớt chén trà trong tay.
Hắn cứng cổ quay đầu nhìn về cánh cửa căn phòng, lập tức nhìn thấy một nam nhân đang đứng ở đó.
Nam nhân không mặc long bào, vẫn giống như lúc còn làm hoàng tử, toàn bộ một bộ trường bào màu đen, có thêu vài hoa văn đơn giản bằng chỉ vàng sẫm ở chỗ ống tay áo, nếu không nhìn kỹ, sẽ không nhìn ra.
Vóc dáng nam nhân cao ngất, phong thái hiên ngang, cười như không cười nhìn hắn, từng bước đi về phía bọn họ, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, cả phòng sáng ngời.
Nhưng khi nam nhân đi vào, cái bóng của y phủ lên mặt đất, đôi mắt đen láy không chút độ ấm, tựa như một tấm lưới, trói chặt hắn lại trong đó.
Tay của Tô Hoài Cẩm đang cầm tách trà hơi run rẩy, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, hắn chợt quay đầu nhìn Chu Chính Duyên, thấp giọng lẩm bẩm không tin: "Huynh nói cho y..."
Chu Chính Duyên áy náy, rủ mắt tránh đi ánh mắt của Tô Hoài Cẩm, không dám nhìn Tô Hoài Cẩm: "Huynh xin lỗi."
Ánh mắt Triệu Tuyên Diệc lạnh lùng, giọng nói có phần giễu cợt: "Bây giờ nói xin lỗi, còn có ích gì nữa? Suy cho cùng, A Cẩm, ngươi ở trong lòng hắn ta, không quan trọng bằng người nhà của hắn ta."
Triệu Tuyên Diệc vừa nói vừa đi đến trước mặt hắn, cơ thể cao lớn của nam nhân hoàn toàn bao phủ hắn vào trong bóng tối, từ trên cao nhìn xuống nhìn hắn, đôi mắt phượng u ám kia đầy sắc bén: "Tại sao không nói."
Tô Hoài Cẩm mím môi nhìn Triệu Tuyên Diệc, lòng đầy tức giận nói với hệ thống: "Tại sao y có thể cao hơn tôi chứ!"
Hệ thống: "??"
Tô Hoài Cẩm tiếp tục nói: "Cao hơn tôi nửa cái đầu."
Hệ thống im lặng một hồi, hỏi: "Cậu đang suy nghĩ chuyện này sao?"
Tô Hoài Cẩm không thôi nói: "Nếu không thì sao, đúng rồi, thế giới sao có thể tìm một thân thể cao lớn cho tôi không, nhất định phải cao hơn mệnh vận chi tử."
Hệ thống: "..." Túc chủ của tui là thiểu năng hả??
Trong lúc Tô Hoài Cẩm đang trả giá với hệ thống, Triệu Tuyên Diệc từ trên cao nhìn xuống đánh giá hắn, hàng lông mi dài của thanh niên khẽ run, một bóng hình quạt mờ mờ dưới mí mắt trắng nõn, lộ ra vài phần yếu ớt xinh đẹp.
Lúc con ngươi đen nhánh nhìn về phía hắn, như thể hắn là cả thế giới của y, cần cổ thon dài trắng như tuyết do ngửa đầu mà tạo thành độ cong, tựa như trích tiên, yếu ớt lại hấp dẫn.
bg-ssp-{height:px}
Ánh mắt Triệu Tuyên Diệc tối sầm, trong lòng sinh ra một cổ ám hỏa, nhưng đồng thời vì hành động làm lơ của hắn với mình mà nổi giận đùng đùng.
Y đột nhiên nổi giận, giễu cợt nói: "Tại sao không nói, không sợ gặp trẫm? Nhưng ngươi cũng sợ đi, dù sao đã phản bội trẫm, hôm nay bị trẫm bắt, ngươi nói trẫm nên trừng phạt ngươi như thế nào đây..."
Tô Hoài Cẩm cắn môi, cánh môi hồng nhạt bị hắn cắn đến đỏ bừng, hơi quay mặt đi, đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, giống như xuất thần, nhưng giọng nói vô cùng bình tĩnh, ung dung khó nói: "Thần không hề phản quốc, người vu oan thần."
Triệu Tuyên Diệc cong môi, dường như đang cười sự ngây thơ của hắn: "Nếu quy phục Tam hoàng tử, thì chính là người của đảng Tam hoàng tử, ngươi nghĩ trẫm sẽ để người của Tam hoàng tử ở trong triều sao?"
Tô Hoài Cẩm im lặng không nói.
Triệu Tuyên Diệc nói không sai, trong lịch sử, bất kỳ vị hoàng đế nào, cũng sẽ động thủ với những huynh đệ từng giành giang sơn cùng mình, chớ nói những người theo phe đối lập, hành vi này rất bình thường.
Tô Hoài Cẩm chợt đứng dậy, nhanh chóng chạy đến cửa sổ, muốn xoay người nhảy xuống, nhưng vừa mở cửa sổ, đã nhìn thấy thị vệ đứng đầy dưới đó, giương cung hướng về phía cửa sổ căn phòng này, chỉ cần hắn dám nhảy xuống, những thị vệ kia chắc chắn sẽ bắn tên về phía hắn.
Hắn quay đầu, Triệu Tuyên Diệc yên ổn ngồi đó, không hề có ý đuổi theo, dường như đã biết trước hắn sẽ nhảy cửa sổ chạy trốn, cho nên đã bố trí trước thiên la địa võng.
Y gõ nhẹ vào bàn, ánh mắt liếc đến trên người hắn, từ tốn nói: "Ngồi xuống cùng nhau ăn bữa cơm."
Tô Hoài Cẩm nói: "Mi nói đây là phải bữa cơm trước khi chém đầu không?"
Hệ thống nhắc nhở: "Cậu còn phải thế giới này thêm tháng ngày nữa."
Tô Hoài Cẩm: "Y yêu tôi như vậy, tôi có thể dựa vào thân thể mà sống sót không hệ thống?"
Hệ thống: "..." Cút đi.
Tô Hoài Cẩm đứng yên ở cửa sổ.
Triệu Tuyên Diệc cũng chẳng hối thúc, cứ lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt chậm rãi lướt qua gương mặt người nọ, cổ, eo, đến khi Tô Hoài Cẩm nổi da gà da vịt hết cả lên, y mới nhàn nhạt nói: "Ngồi ở đây ăn cơm hoắc nhảy xuống bị đâm thành con nhím, ngươi muốn chọn con đường thứ hai? Đúng rồi, nếu ngươi xuống hoàng tuyền, trẫm sẽ đưa vị mẫu thân tốt của ngươi đi xuống hoàng tuyền theo ngươi."
Tô Hoài Cẩm tức giận trợn mắt nhìn y, trong con ngươi đen nhánh trầm tĩnh tựa như có một ngọn lửa, sáng ngời và rực rỡ, giống như ngôi sao trên bầu trời đêm.
Trong lòng Triệu Tuyên Diệc ngứa ngáy, rất muốn đi tới nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt xinh đẹp đó, nhưng y chịu đựng, ngồi yên không nhích nhúc.
Sắc mặt Tô Hoài Cẩm phờ phạc, từ từ đi đến bàn.
Sau khi ngồi xuống, Triệu Tuyên Diệc ý bảo Tô Hoài Cẩm gọi thức ăn, gọi xong những món mình thích, tiểu nhị nhìn Triệu Tuyên Diệc, Triệu Tuyên Diệc tùy ý nói: "Hai bình rượu gạo."
Đến khi tiểu nhị rời đi, Triệu Tuyên Diệc lạnh nhạt nói: "Thời gian dài như vậy, cũng nhớ rõ sở thích của Chu Chính Duyên, quan hệ giữa hai ngươi thật tốt nhỉ, nhưng hắn ta phản bội ngươi, giống như ngươi phản bội trẫm vậy."
Tô Hoài Cẩm: "??"
Sở thích của Chu Chính Duyên??
Hắn gọi là mấy món mình thích ăn, nhưng suy nghĩ lại, hắn chợt nhớ ra lý do quan hệ của hắn và Chu Chính Duyên sẽ tốt như vậy, không phải bởi vì hai người có cùng khẩu vị, nên mới thân thiết với nhau.
Nhưng sao mà nghe đầy mùi dấm chua thế nhở??
Tô Hoài Cẩm không quan tâm lời nói của Triệu Tuyên Diệc, tưởng rằng y sẽ tức giận, không ngờ Triệu Tuyên Diệc chỉ im lặng, Chu Chính Duyên ngồi bên cạnh luôn không nói gì, bầu không khí xung quanh như ngưng đọng lại, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của ba người.
Sau khi thức ăn được mang lên, còn có rượu gạo, Tô Hoài Cẩm không thích uống rượu, vừa cay vừa đắng, nhưng Triệu Tuyên Diệc đưa cho hắn một ly.
"Uống hết." Triệu Tuyên Diệc đưa ly cho hắn.
Tô Hoài Cẩm có thể từ chối sao? Đương nhiên là không, trầm mặc nhận lấy ly rượu, ngửa đầu uống sạch.
Uống xong, Tô Hoài Cẩm lập tức gắp thức ăn đưa vào trong miệng để bỏ đi mùi rượu, Triệu Tuyên Diệc liên tục rót rượu cho hắn.
Tô Hoài Cẩm nhịn không được nói: "Tôi thấy y không có ý tốt với tôi, kiểm tra giúp tôi coi trong rượu có hạ độc không."
Hệ thống lười biếng nói: "Không có hạ được, nhưng bên trong có thuốc mê."
Tô Hoài Cẩm sợ muốn bay màu, xem nữa phun luôn hớp rượu trong miệng ra ngoài: "Sao mi không nói sớm."
Hệ thống lạnh lùng nói: "Nói rồi cậu không uống nữa sao?"
Tô Hoài Cẩm cảm thấy thật sự cũng không thể không uống, vì thế trong bữa ăn, hai bình rượu đã bị Tô Hoài Cẩm uống cạn, tửu lượng hắn lại kém, hơn nữa làn da trắng nõn, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, giúp làn da trắng nõn càng thêm sáng ngời như ngọc.
Hắn cảm thấy mình uống quá nhiều, vô tình nhìn vào mắt Triệu Tuyên Diệc, đôi mắt đối phương đang nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt nóng bỏng, bên trong con ngươi tràn đầy tình yêu.
Tô Hoài Cẩm sửng sốt, đang nghĩ bản thân có phải nhìn lầm hay không, nóng bỏng tình yêu trong đôi mắt kia đã bị thay thế bởi lạnh lùng.
Tô Hoài Cẩm lắc đầu, nghĩ bản thân chắc chắn uống nhiều nên hoa mắt.
Triệu Tuyên Diệc nói: "Say?"
Ánh mắt Tô Hoài Cẩm tan rã nhìn y, bên trong chứa lớp nước, khiến người ta muốn nếm thử, mút lớp nước kia.
Triệu Tuyên Diệc rủ mắt, hàng lông mi dài nhọn che đi chiếm hữu dục cùng □□ làm người sợ hãi.
"Trẫm vẫn luôn tìm ngươi." Triệu Tuyên Diệc thấp giọng nói.
Tô Hoài Cẩm đầu óc choáng váng, không nghe rõ, hắn cố gắng tỉnh táo, nhưng vẫn nằm gục xuống bàn.
"Tìm ta làm gì?" Tô Hoài Cẩm mơ hồ nói.
"Trẫm suy nghĩ." Triệu Tuyên Diệc đang ngồi đối diện bỗng đứng dậy, đi tới trước mặt hắn, ánh mắt trầm trầm, giống như dã thú phá lồng há miệng cắn cổ con mồi.
Tô Hoài Cẩm nhanh chóng nhận ra có gì không đúng, hắn cố gắng mở mắt muốn nói chuyện, nhưng cơ thể gần như mất hết sức lục, cả ngón tay cũng không nhúc nhích nổi, không thể mở miệng nổi.
Triệu Tuyên Diệc chậm rãi cúi người, một tay chống ghế dựa phía sau hắn, một còn lại nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen tuyền của hắn, trên năm ngón tay trắng nõn thon dãi những sợi tóc từ từ tuột xuống, động tác của y vừa dịu dàng vừa thân mật, nhưng giọng điệu bình thản khiến người khác có cảm giác rợn cả tóc gáy.
"Trẫm suy nghĩ, nếu bắt được ngươi, nên giam lại hay là..."
Tô Hoài Cẩm hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.
~Hết chương ~.