Nam Xứng Lại Bị Cưỡng Đoạt

sư phó 8

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

[Xuyên Nhanh] Nam Xứng Lại Bị Cưỡng Đoạt

Tác giả: Giang Tây Tây

Edit & Beta: Ella

- ---------------------

Chương : Nghề nghiệp đầy nguy hiểm - Sư phó ()

Tô Hoài Cẩm cũng không phát hiện dị thường của Cố Ngôn Phong, hắn nghiêm túc đọc từng chữ trong sách.

Sau khi đọc hết trang thứ nhất, Tô Hoài Cẩm bảo Cố Ngôn Phong đọc một lần, định xem có chỗ nào y không nhớ thì sẽ không nhắc y, nếu vẫn không nhớ được, bảo y đánh dấu ghép vần.

Nhưng hiển nhiên những suy nghĩ này đều dư thừa, suốt một trang chữ, Cố Ngôn Phong vẫn nhớ rõ, ngay cả phát âm cũng giống hệt hắn.

Tô Hoài Cẩm ngoại trừ cảm thán y là thiên tài ra thì thật sự không có ý khác.

Chỉ trong buổi trưa ngắn ngủi, Cố Ngôn Phong đã học thuộc hơn nửa cuốn võ công tâm pháp, Tô Hoài Cẩm vốn nghỉ phải mất năm ba ngày mới có thể đọc hết, nhưng bây giờ nhìn lại, chắc khoảng tối nay có thể nhớ hết.

Ngày đầu tiên học thuộc võ công tâm pháp, ngày thứ hai Cố Ngôn Phong đã đọc làu làu cuốn võ công tâm pháp, Tô Hoài Cẩm bắt đầu dạy y cách vận dụng võ công tâm pháp để luyện nội công.

Cố Ngôn Phong làm một chút đã thông, không bao lâu thì tiến vào trạng thái, Tô Hoài Cẩm cảm thấy mất mát vì mình không có bao nhiêu thành tựu của một người làm sư phó, vui nhất chính là chiếc giường băng trong phòng có thể tặng cho Cố Ngôn Phong.

Tối hôm đó, Tô Hoài Cẩm chỉ huy Cố Ngôn Phong dọn chiếc giường băng trong phòng của hắn.

Đây không phải lần đầu Cố Ngôn Phong vào phòng của Tô Hoài Cẩm, nhưng mỗi lần vào, tim của Cố Ngôn Phong cũng đập nhanh hơn, đặc biệt là trải qua giấc mơ tối mấy hôm trước, lòng bàn tay Cố Ngôn Phong ướt đẫm.

Nhưng khi tay của y vừa chạm vào giường băng, lập tức bị hơi lạnh trên giường truyền tới làm rùng mình, khiến y chợt rụt tay về.

Tô Hoài Cẩm nói sơ qua về tác dụng của chiếc giường này cho y: "Đây là hàn ngọc ở nơi khổ hàn từ cực bắc, được đào lên từ dưới mấy ngàn lớp băng cứng, ngủ trên đó luyện công, trong vòng một năm có thể khiến người bình thường có được nội công năm."

Ánh mắt Cố Ngôn Phong sáng lên.

Tô Hoài Cẩm lạnh giọng nói: "Chiếc giường này được dời đến phòng của con, bắt đầu từ tối hôm nay, con sẽ luyện công trên chiếc giường này."

Cố Ngôn Phong kích động trong lòng, nếu chiếc giường này thật sự có công hiệu như vậy, có phải chứng minh, chỉ cần vài năm nữa, y có thể là thiên hạ đệ nhất võ công, thậm chí còn vượt qua người nam nhân trước mặt này.

Nếu có thể vượt qua người nam nhân trước mắt, Cố Ngôn Phong chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hơi thở không khỏi nặng nề.

Tô Hoài Cẩm dĩ nhiên nhận ra sự khác thường của y, nhưng cũng chỉ cho rằng y kích động vì có thể luyện công bằng chiếc giường băng này.

Hắn bảo Cố Ngôn Phong dùng võ công tâm pháp và chống cự dời chiếc giường đi.

Từ ngày có được chiếc giường băng, ngày thường Cố Ngôn Phong ngoại trừ thời gian ăn cơm ra, đều dành toàn bộ thời gian tu luyện trên chiếc giường băng, thật sự còn điên cuồng hơn nguyên chủ thích luyện công.

Tuy rằng người cha già Tô Hoài Cẩm rất muốn nói đừng luyện công nhiều như vậy, nghỉ ngơi chút đi, nhưng nhớ đến nhân thiết của nguyên chủ, chỉ có thể im lặng.

( )

Trái lại là Tô Linh Nhi, lúc đi tìm Cố Ngôn Phong, vốn định nói chuyện phiếm với y hoặc rủ y ra ngoài chơi, nhưng Cố Ngôn Phong vẫn ngồi bất động trên giường băng nhắm mắt tu luyện, Tô Linh Nhi sợ giọng nói của mình vô tình làm Cố Ngôn Phong tẩu hỏa nhập ma, nên chỉ đành ngồi xem y.

Một lần Cố Ngôn Phong tu luyện là cả ngày, Tô Linh Nhi không dám mở miệng nói một câu với Cố Ngôn Phong, dần dà, Tô Linh Nhi cũng không đến tìm Cố Ngôn Phong nữa.

Sau khi Cố Ngôn Phong tu luyện hơn mười ngày, trong cơ thể luyện được nội công, Tô Hoài Cẩm bắt đầu dạy chiêu thức võ công cho Cố Ngôn Phong.

Phái Thanh Thành thân là đệ nhất môn phái trong giang hồ, ngoại trừ võ công tâm pháp đỉnh cấp mà mỗi đời chưởng môn luyện ra, thì Tàng Thư Các cũng có rất nhiều tâm pháp và công pháp khác.

Những chiêu thức võ công này, tất cả đều là các lão tổ tông môn của phái Thanh Thành từng chút tích góp lại, thậm chí còn phong phú và quý giá hơn phái Thiếu năm mấy trăm năm kia.

Tô Hoài Cẩm lấy thanh kiếm mình tìm cho Cố Ngôn Phong giao cho y, đầu tiên dạy y ba động tác đâm chém đơn giản.

Mặc dù chỉ là ba chiêu đơn giản, nhưng nếu tập thông thạo, kết hợp với nội công và tốc độ, ba chiêu đơn giản này cũng có thể đánh bại một cao thủ trong nháy mắt.

Tô Hoài Cẩm không giải thích nhiều cho Cố Ngôn Phong nghe, Cố Ngôn Phong cũng không hỏi, Tô Hoài Cẩm bảo y làm gì thì y làm đó, sự tin cậy và ngoan ngoãn đó, làm Tô Hoài Cẩm cảm động đến suýt nữa rơi hai hàng lệ, cùng lúc đó, hơi lo lắng sau này đứa nhỏ có thể dễ dàng tin người mà bị bán, thật sự khiến hắn lo lắng.

( )

Tô Hoài Cẩm vừa lo lại vừa chán, sau khi xem Cố Ngôn Phong luyện kiếm một ngày thì không xuất hiện lại, trốn trong phòng ngồi xem phim điện ảnh, một hồi sau kêu hệ thống chiếu cảnh Cố Ngôn Phong luyện kiếm sau núi cho hắn xem.

Hắn thấy Cố Ngôn Phong kỹ lưỡng luyện tập ba chiêu này, lúc đầu không quen đến giờ đã thành thạo, cuối cùng tốc độ của mỗi chiêu đều cực nhanh, chỉ thấy dư ảnh không nói, mỗi chiêu cũng sắc bén vô cùng.

Hắn không kiềm được thở dài: "Cuối cùng tôi đã cảm nhận được niềm vui nuôi con trai, cũng cảm nhận được nỗi mất mát sau khi đứa con lớn lên có thể độc lập tự chủ."

Hệ thống: "...!Hình như cậu nuôi y chưa đến nửa tháng mà nhỉ."

Tô Hoài Cẩm có lý chẳng sợ: "Một ngày làm thầy cả đời làm cha, vì thế nuôi một ngày cũng là nuôi, nói chi nửa tháng."

Hệ thống: "..."

Tô Hoài Cẩm than thở: "Bây giờ thì độc lập rồi, sợ rằng qua vài năm nữa, con trai tôi sẽ bỏ rơi người cha già này, ở chung với những người phụ nữ khác."

Hệ thống: "..." Thiểu năng.

Tô Hoài Cẩm bị hệ thống chửi vẫn tiếp tục nhìn hình ảnh trong màn hình.bg-ssp-{height:px}

Khi Cố Ngôn Phong luyện ba chiêu này, Tô Linh Nhi đang chống cằm ngồi xem bên cạnh, nàng nhìn Cố Ngôn Phong cứ luyện đi luyện lại ba chiêu đơn giản này, cảm thấy vô cùng nhàm chán, bất mãn bĩu môi nói: "Sư đệ, sao đệ cứ luyện ba chiêu này thôi vậy, thật nhàm chán."

Cố Ngôn Phong không một lời thu kiếm, đáp: "Không nhàm chán."

Tô Linh Nhi không còn gì để nói: "Sao mà không nhàm chán được, tỷ thật sự không hiểu tại sao sư bá chỉ dạy ba chiêu cho đệ, môn phái chúng ta có rất nhiều chiêu thức võ công như vậy, cũng không dạy cho đệ."

Tô Hoài Cẩm thầm nghĩ: Con gái, con thật sự không hiểu được tấm lòng của người cha già này, ba làm vậy vì muốn tốt cho nam chính, xây nhà phải cần móng nhà tốt, huống chi là tập võ.

Cố Ngôn Phong trầm mặc lau mồ hôi trên trán, rồi tiếp tục luyện tập.

Mặc dù bây giờ là buổi sáng, nhưng thời tiết mùa hè oi bức, dù mới sáng sớm, chưa tới giờ Thìn(), nhiệt độ cũng cao đến đốt người.

() Giờ Thìn: là khoảng thời gian từ h đến h sáng.

Cố Ngôn Phong mặc y phục màu trắng trăng lưỡi liềm với những điền viền màu vàng, dù chất liệu vải mỏng, nhưng chốc lát cũng ướt đẫm mồ hôi.

Quần áo dính sát vào người, phác họa dáng người thon dài của thiếu niên, xuyên qua lớp vải mỏng dính nước, có thể nhìn thấy rõ cơ thể khỏe mạnh cường tráng và chút cơ bụng được luyện ra mà Cố Ngôn Phong rèn luyện mấy hôm nay.

Tô Linh Nhi hiếm khi cùng luyện kiếm với những nam đệ tử đồng môn khác, cũng chưa từng thấy qua những thứ này, lập tức đỏ mặt, luống cuống quay mặt qua chỗ khác, nhất thời quên mất mình muốn nói gì.

Tô Hoài Cẩm ở trong phòng nhìn thấy cảnh này chậc chậc vài tiếng, vui mừng nói: "Con gái của ba cũng trưởng thành rồi."

Hệ thống lười để ý Tô Hoài Cẩm.

Tô Hoài Cẩm sờ cằm, sâu xa nói: "Cố Ngôn Phong đúng là lựa chọn tốt, nếu Tô Linh Nhi đi theo y, cuộc sống sau này nhất định sẽ rất tốt, dù sao vận mệnh chi tử cũng không có nữ chính cụ thể."

Hệ thống nghĩ, nếu thật sự vận mệnh chi tử và Tô Linh Nhi đến với nhau, cũng sẽ không bị Tô Hoài Cẩm không tiết tháo() bẻ cong làm gay.

() Tiết tháo: Chí khí cương trực và trong sạch.

Nghĩ vậy, hệ thống lập tức đồng ý: "Được đó."

Tô Hoài Cẩm ý vị sâu xa hỏi: "Sao mi dễ dàng đồng ý vậy?"

Hệ thống lạnh lùng đáp lại: "Thế cậu muốn sao?"

Tô Hoài Cẩm đau lòng muốn chết: "Lúc trước mi đâu có đối xử với tôi như vậy."

Hệ thống nói ngay: "Ai bảo cậu là nam."

Tô Hoài Cẩm im lặng một hồi, nói: "Không ngờ có một ngày, thân là nam giới, cũng bị phân biệt đối xử."

Hệ thống: "Nếu cậu đồng ý chuyển giới, tôi cũng không cản cậu đi dụ dỗ đàn ông."

Tô Hoài Cẩm tưởng tượng dáng vẻ khi biến thành phụ nữ của mình, không khỏi rùng mình, lập tức lắc đầu biểu thị, mơ đi, hắn là một người vô cùng có nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không vì lái xe, mà vi phạm nguyên tắc của mình.

Hệ thống hờ hờ hai tiếng, thầm nghĩ, cậu mà có nguyên tắc gì.

Tô Hoài Cẩm không nói chuyện với hệ thống nữa, đang nghĩ cách tác hợp Cố Ngôn Phong và Tô Linh Nhi đến với nhau, xem tình hình hiện nay, Tô Linh Nhi đơn phương quấn lấy Cố Ngôn Phong, còn Cố Ngôn Phong, thật giống như một lòng chỉ có tập võ??

Nhưng nghĩ lại, đứa nhỏ đều còn nhỏ, không cần gấp gáp như vậy, chờ đến lúc thật sự tình đậu sơ khai song song nảy sinh tình cảm, không cần hắn cũng có thể nước chảy thành sông.

Nghĩ thế, Tô Hoài Cẩm yên tâm tiếp tục nhìn màn hình.

Sau khi Tô Linh Nhi trải qua sự ngại ngùng lúc đầu, trong chốc lát thì khôi phục bình thường, nhưng nàng cũng không tiếp tục nhìn người Cố Ngôn Phong, mà nhìn phong cảnh nơi xa xa, nói: "Hay bây giờ chúng ta tìm sư bá, để sư bá đổi kiếm pháp khác cho đệ luyện."

Cố Ngôn Phong luyện xong chiêu thứ ba thì thu kiếm, luôn yên lặng mặc kệ Tô Linh Nhi đang ríu ra ríu rít bên tai y, rốt cuộc cũng chậm rãi mở miệng, chậm rì rì nói với Tô Linh Nhi: "Sư tỷ, sư phó bảo đệ tập ba chiêu này là muốn tốt cho đệ, mặc dù ba chiêu này đơn giản, nhưng nếu luyện rành thì tốc độ biến nhanh, vẫn có thể giết người."

"Hơn nữa mọi kiếm pháp đều do ba chiêu này khai thác ra, nếu đệ khắc chúng vào xương, đến khi luyện tập những kiếm pháp khác trong tương lai, còn có thể tự mình phát triển ra nhiều chiêu thức khác."

Tựa như để chứng minh lời y nói, Cố Ngôn Phong đột nhiên nhảy lên, kiếm trong tay được y biến thành nhiều chiêu khác nhau, mỗi chiêu đều đầy sát khí, khí thế uy nghiêm.

Mặc dù những chiêu kiếm này đơn giản, nhưng lại huyền diệu, nếu nhìn kỹ, chiêu kiếm vẫn là ba chiêu đơn giản kia, không có bất kỳ thay đổi.

Tô Linh Nhi trợn mắt há mồm, giống Tô Hoài Cẩm đang nhìn màn hình cũng ngây người.

Tô Hoài Cẩm: "Y lợi hại quá."

Hệ thống phụ họa: "Đương nhiên, y là vận mệnh chi tử mà."

Tô Hoài Cẩm: "Tôi còn tính chờ mấy hôm nữa mới nói những thứ đó cho y, không ngờ y đã lĩnh ngộ ra."

Hệ thống: "Y là vận mệnh chi tử."

Tô Hoài Cẩm cạn lời: "Mi không thể nói gì khác à."

Hệ thống: "Nói cậu cùi hả?"

Tô Hoài Cẩm: "...!Mi có thể đừng công kích tôi được không, thế giới này tôi vẫn luôn rất an phận."

Hệ thống: "Ồ, vậy cậu phải luôn an phận đó nhá."

Tô Hoài Cẩm nhớ đến nguyên chủ chỉ thích ở yên trong môn phái tu luyện võ công, không thích xuống núi, lập tức bật khóc.

Nếu có thể xuống núi, hắn còn có thể thừa dịp tìm một người thích hợp xuống tay, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, hệ thống lại thông minh đến thế, tìm một nhân thiết như vậy cho hắn, đúng là xấu xa.

Hệ thống thấy hắn khóc thảm vậy, không nhịn được muốn cười, nói: "Thôi, đừng buồn nữa, chúng mình làm hòa nha."

Tô Hoài Cẩm thều thào: "Mi có lòng tốt vậy à?"

Hệ thống thầm nghĩ, dù sao cậu cũng không thể làm gay: "Dĩ nhiên."

Tô Hoài Cẩm nói lên yêu cầu của mình: "Thế giới sau tôi muốn một cơ thể thích nam.".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio