Hệ thống: "Mơ đi cưng."
Tô Hoài Cẩm: Con thuyền tình bạn nói lật là lật!
Chờ sau khi Cố Ngôn Phong luyện thành thạo ba chiêu kia, Tô Hoài Cẩm bắt đầu dạy kiếm pháp cho Cố Ngôn Phong, bộ kiếm pháp mà hắn dạy chỉ có chương môn mỗi thế hệ phái Thanh Thành mới có thể luyện.
Ngoài ra, Tô Hoài Cẩm cũng không dừng dạy tứ thư ngũ kinh cho y, tuy rằng vận mệnh chi tử thế giới này chỉ cần đạt được thành tựu về mặt võ công, nhưng cũng không thể trở thành người mù chữ.
Chỉ có võ công mà không đầu óc, thì đó là mãng phu, cho dù thật sự có ngày trở thành đệ nhất võ công thiên hạ, cũng dễ dàng bị tính kế hoặc trở thành vũ khí trong tay người khác.
Cố Ngôn Phong rất nghiêm túc học tập, dường như muốn bù lại quãng thời gian mười bốn năm trước vậy, ngày nào trời chưa sáng đã ra sau núi luyện kiếm, sau khi ăn sáng thì đến thư phòng đọc sách, ăn cơm trưa xong, lại ra sau núi luyện kiếm lần nữa, thường sắp đến giờ Tý ( đêm giờ đến giờ sáng) mới về phòng ngủ.
( )
Dù vậy, Cố Ngôn Phong cũng không quên một ngày ba bữa vào bếp nấu cơm.
Mặc dù Tô Hoài Cẩm vui mừng vì Cố Ngôn Phong chăm chỉ cố gắng luyện võ, nhưng cũng đau lòng y quá cố gắng vậy, khuyên mấy lần rằng không cần thức khuya dậy sớm như thế.
Lần nào Cố Ngôn Phong cũng đồng ý không vậy nữa, nhưng sau đó vẫn tiếp tục như thế, Tô Hoài Cẩm khuyên không được, chỉ đành bảo nhà bếp nấu vài món bồi bổ cho y.
Cố Ngôn Phong học mọi thứ rất nhanh, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, kiếm pháp mà Tô Hoài Cẩm dạy có thể một suy ra ba, sau khi Tô Hoài Cẩm dẫn Cố Ngôn Phong đến Tàng Thư Các, bảo y có thể đọc bất cứ cuốn sách nào, nhưng tuyệt đối không được mang những cuốn sách này ra ngoài, cũng không thể nói cho những người khác biết.
Từ lúc được phép ra vào Tàng Thư Các, Cố Ngôn Phong dành phần lớn thời gian ban ngày vào Tàng Thư Các, nghiêm túc như thể muốn đọc hết từng cuốn sách trong Tàng Thư Các.
Lúc đầu Tô Linh Nhi còn đi theo sau Cố Ngôn Phong, tìm y nói chuyện phiếm, nhưng Cố Ngôn Phong ít khi để ý đến nàng, lúc nào cũng đang nghiêm túc đọc sách hoặc luyện kiếm, dần dần, Tô Linh Nhi cảm thấy nhàm chán, không quấy rầy Cố Ngôn Phong nữa.
Bên trong phái Thanh Thành chẳng có gì chơi, Tô Linh Nhi lại không muốn luyện kiếm tập võ cả ngày như Cố Ngôn Phong, ầm ĩ một hai đòi xuống núi chơi.
Tô Hoài Cẩm không ngăn được nàng, chỉ đành gọi nhóm đệ tử trong môn phái đi theo Tô Linh Nhi, Tô Linh Nhi được xuống núi như chú chim xinh đẹp trong lồng được thả ra ngoài.
Vui sướng tự do ngao du trên giang hồ suốt một năm trời, trong một năm, cứ cách hai hôm Tô Linh Nhi sẽ gửi về một phong thư, viết những trải nghiệm của mình lên giấy nói cho Tô Hoài Cẩm, thật ra là báo bình an với Tô Hoài Cẩm.
Mỗi lần đọc thư của Tô Linh Nhi, Tô Hoài Cẩm đều phải buồn rầu một thời gian.
Hắn đứng bên cửa sổ nhìn cái sân trống không, không kiềm được than thở: "Không có con gái, cảm giác môn phái cũng trở nên hiu quạnh."
Hệ thống: "Cậu còn có con trai."
Tô Hoài Cẩm: "Con trai có gì để ngắm, không đọc sách thì luyện kiếm, trách chi Linh Nhi nhà tôi muốn xuống núi."
Hệ thống bình tĩnh đáp lại: "Ừm."
Tô Hoài Cẩm cuối cùng nói ra mục đích của mình: "Tôi cũng muốn xuống núi."
Hệ thống: "Vậy cậu đi đi."
Tô Hoài Cẩm nói: "Tôi vừa bước ra cửa môn phái, có thể OOC bị bắn ra thế giới này không."
Hệ thống: "Đoán xem."
Tô Hoài Cẩm lập tức ỉu xìu, nếu không có chuyện gì lớn thì nguyên chủ sẽ không bao giờ xuống núi, đương nhiên không có chuyện không có việc gì mà xuống núi.
Tô Hoài Cẩm trầm tư.
Đến lúc gần ăn Tết, Tô Linh Nhi mới cầm bao lớn bao nhỏ trở lại phái Thanh Thành.
Suốt một năm không thấy, Tô Hoài Cẩm cảm thấy Tô Linh Nhi có hơi thay đổi, thật giống như càng xinh đẹp hơn.
( )
Tô Linh Nhi vừa thấy Tô Hoài Cẩm, lập tức nhào vào lòng hắn, giọng nói vừa mềm vừa ngọt: "Sư bá ơi, con rất nhớ người."
Tô Hoài Cẩm không tin: "Cả một năm không về, mà cũng nói nhớ?"
Tô Linh Nhi nhìn ra vẻ mặt buồn rầu của Tô Hoài Cẩm, vẻ mặt đầy áy náy le lưỡi, kéo cánh tay hắn, đầu tựa vào trên người hắn, ngọt ngào nói: "Đương nhiên là nhớ, ngày nào cũng nhớ, đáng tiếc sư bá không chịu xuống núi chơi chung với con."
Tô Hoài Cẩm vừa nghe đã biết tiểu nha đầu này đang nói sang chuyện khác, nhưng mà nhìn vẻ nũng nịu chu môi của Tô Linh Nhi, Tô Hoài Cẩm dịu dàng xoa đầu nàng: "Lần này chơi đã rồi, ở nhà một quãng thời gian, đừng chạy ra ngoài chơi nữa."
Hai mắt Tô Linh Nhi đảo một vòng, rõ ràng không muốn ở lại môn phái, nhưng cũng không nói thẳng ra.
Tô Hoài Cẩm vờ như không thấy, nhìn bao lớn bao nhỏ mà nàng mang về nói: "Con mang gì về vậy?"
Tô Linh Nhi lập tức chạy tới đó, mở rương ra, hăng hái nói: "Đây là đặc sản từng nơi mà con mua khi đến đó, đặc biệt mua cho sư bá và tiểu sư đệ."
Nói đến đây, Tô Linh Nhi bỗng nhiên dừng lại, hỏi: "Đúng rồi, sư bá, tiểu sư đệ đâu?"
Tô Hoài Cẩm bất đắc dĩ nói: "Đang luyện kiếm sau núi."
Tô Linh Nhi cạn lời: "Cả năm không gặp, y vẫn luyện kiếm sau núi, cũng không thấy chán à."
Tô Hoài Cẩm nhàn nhạt liếc nàng, nói: "Chẳng lẽ giống như con vậy, cả ngày chỉ biết chơi bời?"
Tô Linh Nhi cười hì hì chạy đến chỗ hắn, cọ vào vai hắn làm nũng: "Con còn có sư bá nữa mà."
Tô Hoài Cẩm lắc đầu, hết cách nói: "Lỡ như ngày nào đó, sư bá không có ở đây, không che chở con thì sao?"
Tô Linh Nhi hơi sửng sốt, dường như không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy trong tương lai, nhưng sao có thể không xảy ra.
Tô Hoài Cẩm lớn tuổi hơn nàng, mặc dù trông hắn như thanh niên hai mươi vì cả ngày say mê võ công và tu luyện võ công tâm pháp, nhưng cuối cùng vẫn không giống nhau.
Tô Linh Nhi hơi mờ mịt, chợt dùng sức lắc đầu, nói: "Sẽ không đâu, sư bá sẽ vĩnh viễn ở bên con đúng không?"bg-ssp-{height:px}
Tô Hoài Cẩm chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nhìn tiểu cô nương bị dọa đến tái mặt, hai mắt đẫm lệ, chợt cảm thấy đau lòng, vội vàng trấn an nói: "Đương nhiên, sư bá sẽ vĩnh viễn ở bên con."
Tuy chỉ là lời nói, nhưng không biết có phải dọa Tô Linh Nhi rồi hay không, Tô Linh Nhi vốn định ra sau núi tìm Cố Ngôn Phong, cuối cùng cả buổi trưa đều đi theo sau Tô Hoài Cẩm không rời, làm Tô Hoài Cẩm bật cười trong lòng.
( )
Sắp đến giờ ăn cơm, Cố Ngôn Phong từ sau núi trở lại, lúc nhìn thấy Tô Linh Nhi có hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh: "Sư tỷ, tỷ trở lại rồi."
Tô Linh Nhi thấy Cố Ngôn Phong cao hơn nàng hai cái đầu, giật mình nói: "Sao đệ cao lên dữ vậy."
Tô Hoài Cẩm có hơi ghen tị nhìn Cố Ngôn Phong, mới trôi qua một năm, Cố Ngôn Phong vốn còn thấp hơn hắn hai cái đầu, mà bây giờ đã sắp cao bằng hắn, mới mười lăm tuổi, qua một năm nữa, có phải sẽ cao hơn hắn.
Giống như ăn kích thích tố vậy.
Nhưng trong nửa năm qua Cố Ngôn Phong cứ cao lên, Tô Hoài Cẩm vẫn luôn tự an ủi mình, không sao, còn nửa cái đầu nữa mới cao hơn hắn, lỡ như Cố Ngôn Phong không may mắn, mười lăm tuổi không cao thêm nữa.
Không ngờ giây tiếp theo, Tô Linh Nhi nói ra một câu rất đau lòng: "Mới một năm chỉ thấp hơn sư bá nửa cái đầu, vậy chắc chưa tới hai năm, có thể còn cao hơn cả sư bá."
Cố Ngôn Phong nghiêng đầu nhìn Tô Hoài Cẩm, thật giống như đang so sánh chiều cao của hai người, một bé trai có dáng người cao làm động tác này, rất đáng yêu.
Nhưng Tô Hoài Cẩm lại có chút oán hận, trẻ con gì chứ, lớn lên còn cao hơn người cha già này, quả thật khiến người ta không chịu đựng nổi.
( )
Đây là con sóng sau đánh chết con sóng trước trên bờ biển.
Mặc dù Tô Hoài Cẩm khóc hu hu trong lòng, nhưng trên mặt không có biểu cảm gì, thế mà Cố Ngôn Phong trông như nhìn như điều gì, trong mắt lộ ra ý cười.
Sau đó, Tô Linh Nhi chia những món quà mình mang về cho Tô Hoài Cẩm và Cố Ngôn Phong, còn thừa vài món thì đưa cho các chưởng môn và các đệ tử thân quen trong môn phái, đến khi chia xong, những đặc sản mà Tô Linh Nhi mang về chẳng còn bao nhiêu.
Tô Linh Nhi vừa về mấy ngày, đã ăn Tết.
Đệ tử của phái Thanh Thành rất nhiều, có nhiều người trong thế gia chạy đến đây bái sư học nghệ, đến khi ăn Tết, những đệ tử đó sẽ trở về gia tộc của mình ăn Tết.
Còn một số cô nhi được nhặt về, những người này sau khi lớn lên có thể trở thành tạp dịch bên trong môn phái, hoặc trở thành đệ tử ngoại môn trong môn phái, nếu có thiên phú, thông qua vô số cuộc tuyển chọn, cuối cùng trở thành đệ tử nội môn, lợi hại hơn nữa, sẽ trở thành đệ tử của một vị trưởng lão nào đó.
Tuy những người này không cha không mẹ không người thân, nhưng ở độ tuổi nhất định sẽ lấy vợ sinh con có gia đình riêng, vì vậy khi đến lúc ăn Tết, cũng sẽ trở về cùng với vợ con của mình.
Còn dư lại mấy người độc thân, sẽ tụm lại, cùng ăn cơm đêm giao thừa, sau đó tụ tập thành từng nhóm nhỏ uống rượu, hoặc sau khi đón giao thừa, sẽ đi dạo trong trấn nhỏ dưới chân núi.
Tô Hoài Cẩm làm chưởng môn, đương nhiên cũng phải tham giao vào yến tiệc đêm giao thừa trong môn phái.
Hắn ngồi ở chủ vị, hai bên là các trưởng lão trong môn phái, tiếp đó lần lượt xuống dưới là hai vị đệ tử của Tô Hoài Cẩm, Tô Linh Nhi và Cố Ngôn Phong, sau đó là đệ tử của các trưởng lão khác, rồi mới đến đệ tử nội môn, đệ tử ngoại môn và vân vân.
Bởi vì đón năm mới, lúc ăn cơm không khỏi uống chút rượu, nhưng mà Tô Hoài Cẩm làm chưởng môn, ngày thường tính cách lạnh lùng, chỉ là lúc ăn uống, những người khác mới dám ồn ào uống rượu.
Trái lại là vị đệ tử Cố Ngôn Phong mà chưởng môn coi trọng, trong vòng một năm thay đổi rất nhiều, khiến ai cũng phải ghen tị.
( )
Trước kia ngại thân phận của y, không ai dám tiếp cận, bây giờ lợi dụng tiệc năm mới, một đám huynh đệ mượn cớ, không ngừng rót rượu Cố Ngôn Phong.
Cố Ngon Phong không phải không biết mục đích thực sự của đám người này, nhưng cũng chỉ là việc nhỏ nhặt, mặc dù y trầm mặc không trả lời, nhưng cũng uống rượu mà bọn họ mời.
Dưới đài vô cùng náo nhiệt, trên đài vắng ngắt, Tô Hoài Cẩm vừa ăn, vừa nhìn đám người ồn ào dưới đó, khóc hu hu nói với hệ thống: "Tôi thật cô đơn, tôi hiu quạnh quá."
Hệ thống: "Dưới đài có nhiều nam nhiều nữ như vậy, cậu cô đơn gì chứ."
Tô Hoài Cẩm tủi thân nói: "Bọn họ không phải kiểu tôi muốn."
Hệ thống lãnh khốc vô tình nói: "Không, bọn họ phải."
Tô Hoài Cẩm khóc hu hu: "Mi nhìn tôi nè, mi nhìn tôi nè, từ ngày tôi đến đây, ngày nào cũng chỉ ở trong môn phái ăn chay, tôi muốn ăn thịt, tôi muốn ăn mặn!!!"
Hệ thống: "Vận mệnh chi tử nấu đủ món cay cho cậu mỗi ngày mà."
Tô Hoài Cẩm oán hận nói: "Mi biến xấu, mi biết tôi không phải nói cái đó."
Hệ thống trầm mặc một hồi, hỏi: "Muốn dm đng đó hả?"
Tô Hoài Cẩm: "Mi nói xem."
Hệ thống: "Hay thế giới sau cho cậu một cơ hội, cậu thật sự có thể dm đng, tôi cũng không quản lý cậu."
Tô Hoài Cẩm rùng mình, có dự cảm không lành, hắn run giọng nói: "Thôi khỏi ha, tôi đột nhiên cảm nhận được sự tốt đẹp của cuộc sống độc thân."
Hệ thống lạnh giọng: "Thế giới tiếp theo cho cậu xuyên thành con cún, cún bị thiến đó, chắc chắn sau này cậu cũng sẽ không còn dm đng được nữa."
Tô Hoài Cẩm sợ đến suýt ngã khỏi ghế: "Thống Nhi..."
Hệ thống ôn nhu hỏi: "Bảo bối, cưng có thích không?"
Tô Hoài Cẩm: "..."
Hệ thống: "Husky, chó lông vàng, chó bướm, chó Bắc Kinh hay Teddy?".