Những bột kia vỡ tung ra nhanh chóng bị những xác chết kia hấp thụ hết tất cả.
Bên Yến Quốc, hoàng đế Yến Quốc cũng đích thân xuất trận, hắn ngồi ở trên lưng ngựa cười đầy sự đắc ý.
"Hahahaha...!Các vị bằng hữu, Trẫm đến hơi muộn một chút, vậy để Trẫm tiễn các vị một đoạn đường."
Lê Trường Quân bình tĩnh nhìn hoàng đế Yến Quốc, chẳng muốn phản ứng với cái sự đắc ý này của hắn.
Điều Lê Trường Quân quan tâm hiện tại chính là Đoàn Lan Khuê, hắn thấy sắc mặt của nàng vô cùng không tốt, vội vàng chạy đến.
"Nàng sao vậy?"
Đoàn Lan Khuê nhìn hắn cố gắng kìm nén cảm giác muốn nôn ra máu tanh ngòm trong cuống họng, nói.
"Nhanh chóng lui quân, đừng để ý đến bọn chúng, bột kia của Yến Quốc chính Thi Bột, thích những xác chết của những kẻ bị vạn cổ cắn biến thành xác sống, sức công phá rất lớn.
Phải nhanh chóng lui binh, sau đó chất củi khô ở ngoài cổng thành, đốt lửa để ngăn chúng tấn công vào thành...!Chỉ có lửa mới có thể đối phó được bọn này..."
"Phụt..."
Nàng nói xong cũng không thể nhịn được thêm nữa, trực tiếp phun ra một ngụm máu lớn, ánh mắt dần mê man mà ngất đi.
"Tiểu Khuê..."
Lê Trường Quân hốt hoảng vội ôm lấy nàng, nhanh chóng cho lui quân.
Bên kia hoàng đế Đàm Quốc nhìn hoàng đế Yến Quốc, ánh mắt tràn đầy hận ý.
"Ngươi nói lời không giữ lời, đâm sau lưng ta như vậy, thật không đáng làm quân tử..."
"Binh bất yếm trá...!Huynh đệ, ngươi chẳng có lẽ không hiểu đạo lý này hay sao?"
"Bỉ ổi!"
Hoàng đế Đàm Quốc hét lên một tiếng sau đó liền rơi vào hôn mê.
Rất nhanh những xác chết thực sự đã sống dậy, bọn chúng không biết đau đớn, chém đứt tay chân vẫn có thể chiến đấu, lao vào không màng gì cả, điên cuồng cấu xé hai quân.
Lê Trường Quân híp mắt, trong ngực ôm chặt Đoàn Lan Khuê, thúc giục lui quân về phía sau.
Bên Đàm Quốc cũng nhận ra vấn đề, nhưng phản ứng của họ đã bị chậm mất một nhịp nên tiếp tục thiệt hại thêm nhiều binh lính nữa.
Lê Trường Quân chú ý đến một chiếc xe ngựa màu đen ở đằng sau hoàng đế Yến Quốc, hắn ra hiệu của Trương Đài.
"Xe ngựa màu đen kia có thể chính là vấn đề mấu chốt, mau phóng hoả tiễn đến đó cho ta."
Dưới sự yểm hộ của binh lính Lê Trường Quân thành công rút vào thành, sau đó nhanh chóng cho người chất củi khô đốt lên một vòng bao lửa hừng hực.
Những xác sống kia hoàn toàn không phân biệt được cái gì cứ như vậy mà lao thẳng vào đám lửa lớn, sau đó bị nướng cháy khét, mùi thịt cháy lan ra trong không khí khiến dạ dày của người ta nhộn nhạo không yên.
Lê Trường Quân đưa Đoàn Lan Khuê đến nơi an toàn, giao nàng cho Mộc Uyển và Bạch Trì Ý, rồi nhanh chóng đi ra bên ngoài cùng Trương Đài nhân cơ hội xác sống hỗn loạn mà đánh úp bên kia.
Lê Trường Quân với kinh công tuyệt thế tung người lên bay lên trên đỉnh đài quan sát, tay cầm hoả tiễn, nhắm thẳng vào chiếc xe ngựa đen thần bí kia mà phóng tên.
"Bùm..."
Hoả tiễn phóng ra liên tiếp, chiếc xe ngựa kia như có cảm tính vậy, nó xoay tròn tự tránh né tất cả hoả tiễn bắn đến, nhưng nó khá lớn, tránh né cồng kềnh mà Lê Trường Quân lại bắn hoả tiễn đến liên tục, cuối cùng cũng có một rồi hai, ba, bốn...!hoả tiễn bắn trúng nó.
Rất nhanh một tiếng nổ vang trời vang nên, nổ tung những thứ ở xung quanh nó.
Một bóng đen từ trong xe lao vút lên cao, là một người, nhìn qua bên ngoài vô cùng cao lớn, toàn thân đen xì xì không nhìn ra bất cứ thứ gì ngoài đôi mắt đỏ lập loè vô cùng đáng sợ.
"Cửu vương gia, lâu ngày không gặp..."
Ánh mắt Lê Trường Quân hơi tối xuống.
"Đã lâu không gặp..."
"Hahahaha...Thật đáng tiếc, hoàng thúc hôm nay gặp lại ta lại phải tiễn ngươi một đoạn đường rồi..."
Kẻ kia cười lên sằng sặc, tay phất ra một luồng kình lực vô cùng lớn.
Lê Trường Quân cũng vận lên nội lực của mình, giọng nói lãnh đạm như băng.
"Là ai tiễn ai còn chưa biết đâu."
"Bùm...!Bùm..."
Hai luồng sức mạnh va vào nhau nổ tung, hai người lảo đảo lui về đằng sau.
Khoé miệng của cả hai đều rỉ ra một chút máu tươi chói mắt.
Hai người ổn định, lại tiếp tục lao vào nhau.
Lê Trường Quân phát động toàn bộ lực lượng, một luồng kình lực màu vàng quẩn quanh từ cánh tay phải truyền đến thân kiếm.
Bảo kiếm tiếp nhận nguồn nội lực này khẽ run lên, lao ra khỏi tay của Lê Trường Quân lao thẳng đến kẻ kia.
"Hàn Vương...!Hôm nay hoàng thúc ta sẽ thanh lý môn hộ kẻ phản bội nhà ngươi..."
Hàn Vương hét lên một tiếng, vận lên luồng nội lực màu đen xung quanh thân mình.
"Hoàng thúc...!Tới, ta tiễn người một đoạn..."
Bảo kiếm của Lê Trường Quân lao vun vút, khí thế oanh liệt chấn động xuyên vào tầng mây đen nội lực kia của Hàn Vương.
Lê Trường Quân liên tục huy động nội lực của mình, trong tay phóng ra một lệnh bài nhỏ đánh lên chuôi kiếm.
"Phụp..."
"Ưm...!Khục...!Khục..."
Hàn Vương toàn lực ứng chiến, tay đánh ra đại chiêu nhưng cũng không thể ngăn cản được một kiếm này của Lê Trường Quân, hai mắt trợn ngược, cố gắng giữ lấy mình liên tiếp lui về phía sau không để Bảo Kiếm kia đâm xuyên bản thân.
Lê Trường Quân sắc mặt cũng đã chuyển thành trắng bệch, hắn cắn chặt răng, nuốt xuống một viên đan dược, tiếp tục huy động thêm nội lực gia tăng sức chiến đấu muốn lấy mạng Hàn Vương kia.
Hoàng đế Yến Quốc thấy tình hình không ổn, lập tức muốn giúp Hàn Vương một tay, nhưng Trương Đài ở bên này vẫn luôn chú ý tới hắn, hắn vừa có động tĩnh Trương Đài cũng lập tức tung người lên ngăn cản.
"Keng...!Keng..."
Trường đao hai bên va vào nhau phát ra âm thành chói tai.
Những xác sống bên kia bị lửa thiêu khét, cộng thêm việc không có Hàn Vương khống chế nên đã chết hẳn không thể nào gây ra thêm uy hiếp nào cả.
Lúc này Đàm Quốc đã thua thảm hại, hoàng đế trọng thương nên vội vàng rút lui.
Trên chiến trường chỉ còn lại hai quân Yến Quốc và Minh Quốc đối đầu với nhau.
Tại thời điểm hoàng đế Yến Quốc tự mình xuất chiêu, binh lính phía sau cũng nhận được hiệu lệnh mà xông lên.
Bên này Minh Quốc cũng sẵn sàng cung tên giáo mác nghênh chiến, lại tiếp tục một khói lửa bập bùng, máu tươi bắn cao ba thước.
Trương Đài đối đầu cùng hoàng đế Yến Quốc là ngang tài ngang sức giằng co căng thẳng.
Bên kia cuộc chiến giữ Hàn Vương và Lê Trường cũng đến thời điểm căng thẳng nhất.
"Giết..."
Lê Trường Quân hét lên một tiếng khoé miệng máu tươi liên tục chảy ra, tay bắn ra một luồng nội lực cuối cùng.
"Phụp..."
"Á...Không..."
"Bùm..."
Tiếng hét đầy tuyệt vọng và không cam lòng của Hàn Vương vang lên, ngay sau đó là toàn thân hắn bị cả Bảo Kiếm và lệnh bài của Lê Trường Quân xuyên qua cơ thể của hắn, lệnh bài xuyên qua lập tức thân thể hắn phát nổ, máu thịt tung toé khắp nơi, chỉ duy nhất cái đầu còn bảo toàn nguyên vẹn.
Hàn Vương vừa chết, Bảo kiếm và lệnh bài lập tức trở về trên tay Lê Trường Quân, hắn chống Bảo kiếm xuống nền, một tay cầm lệnh bài khụy một gối xuống, ánh mắt đỏ au, cắn chặt răng rên lên một tiếng.
Bên kia hai quân giao chiến, càng lúc càng kịch liệt.
Cuộc chiến này đánh liên tục đến năm ngày vẫn chưa có dấu hiệu phân thắng bại, Lê Trường Quân bị trọng thương nhưng vẫn cố gắng chỉ huy trận tuyến.
Hắn cho người vận chuyển pháo đến, quyết định dốc toàn lực đánh nhanh thắng nhanh.
Chiến trường tiếng pháo nổ vang trời, bụi cùng xác người lẫn lộn vào nhau, mưa tên bắn ra liên tục bất kể ngày đêm..