Khói lửa mịt mùng, mùi máu tươi vấy đẫm lên những người sống sót, Lê Trường Quân gần như kiệt sức, bên kia Đoàn Lan Khuê vẫn đang trong tình trạng hôn mê được Bạch Trì Ý và Mộc Uyển thay nhau chăm sóc.
Bọn họ cũng đã nhiều ngày không ngủ bởi vì vừa phải chăm sóc Đoàn Lan Khuê, còn phải chăm sóc cho những binh sĩ bị thương.
Cuộc chiến cam go, hai bên giằng co đến hơn tháng trời dài đằng đẵng...
Cuối cùng hai bên tổn hại nguyên khí, quyết định ký hiệp nghị đình chiến rút quân.
Lê Trường Quân cả người nhếch nhác, ôm lấy Đoàn Lan Khuê thì thào bên tai nàng.
"Ổn rồi, Tiểu Khuê chúng ta về nhà thôi..."
Hai tháng sau Lê Trường Quân mang người trở về đến kinh thành, vì trên đường còn phải chăm sóc cho Đoàn Lan Khuê nên việc di chuyển cũng bị chậm trễ hơn rất nhiều.
Lê Trường Quân trở về gần kinh thành lại nhận được tin Lê Tùng Dương lúc trước tháo chạy, khi nhận được tin Lê Trường Quân đã đánh cho Đàm Quốc và Yến Quốc toàn quân bị diệt thì hắn lập tức trở về, lấy thân phận là hoàng tử duy nhất của hoàng đế Minh Quốc còn sống nghiễm nhiên muốn lên ngồi hoàng đế.
Nhưng đời không như là mơ, toàn bộ văn võ bá quan, bá tánh trong thiên hạ đều không ủng hộ hắn.
Không một ai chấp nhận một vị hoàng đế mà trong lúc nguy cấp bỏ lại triều thần, con dân bá tánh của mình để chạy cả, quá hèn nhát.
Thậm chí khi Lê Tùng Dương mang theo gia quyến của hắn muốn vào trong cung, cũng bị cấm quân bảo vệ hoàng cung ngăn lại.
"Chưa có lệnh của Cửu Vương Gia, bất cứ ai cũng không thể tự nhiên xâm phạm hoàng cung..."
Lê Tùng Dương bị bọn họ chọc tức đến nghẹn cả thở.
"Ta là hoàng tử của tiên đế, người kế thừa đại thống của Minh Quốc, các ngươi lại dám ngăn cản không cho Trẫm vào trong hay sao...!Cút cho ta..."
Hắn còn muốn tút gươm ra để đe doạ cấm quân nhưng bị bọn họ cứng rắn ngăn lại.
"Một hoàng đế giết cha, diệt huynh, đạp đệ như ngươi lên ngôi cửu ngũ trời đất đã không dung thứ được.
Chưa nói đến, cố sống cố chết, làm mọi điều ác để lên ngôi hoàng đế, nhưng khi có quân địch đến lại chỉ biết bỏ chạy, bỏ lại triều thần và con dân.
Loại người như ngươi ấy à! Liệt tổ liệt tông Lê gia cũng không dám nhận ngươi đâu, biến đi."
Cấm quân chỉ tay vào mặt hắn mà mắng, sau đó đạp hắn ngã sõng xoài xuống đất, chật vật vô cùng, còn đâu dáng vẻ cao cao tại thượng của một hoàng tử nữa cơ chứ.
Mẫu phi của hắn tiến đến đỡ nhi tử, hung hăng đứng lên chỉ tay vào cấm quân mà chửi bới như một nữ tử chanh chua hàng tôm hàng cá ngoài chợ vậy.
"Các ngươi dám đối xử với hoàng đế như vậy, có tin ta sẽ chu di cửu tộc nhà các ngươi hay không."
Cấm quân cười lạnh nhìn nàng ta.
"Còn oai như vậy, muốn chu di cửu tộc chúng ta hay sao, vậy thì cứ thử xem, để chúng ta được mở mang tầm mắt xem xem các người làm sao chu di chúng ta."
Bị cấm quân nhạo báng như vậy mẫu tử Lê Tùng Dương tức đến muốn ngất đi.
Cuối cùng cũng chẳng thể làm được cái gì cho ra hồn, chỉ có thể cắn răng mà rời đi.
Ngày hôm nay Lê Trường Quân sau khi đánh lui quân địch mang quân trở về, văn võ bá quan, bá tánh trong thành hân hoan giăng đèn kết hoa đón toàn quân khải hoàn.
Lê Trường Quân lần trở về này không cưỡi ngựa, mà là ngồi xe ngựa cùng Đoàn Lan Khuê để thuận tiện chăm sóc cho nàng.
Hắn vẫn luôn ôm nàng như vậy suốt chặng đường, bảo vệ nàng sợ đường xa xóc nảy, lo lắng nàng mệt mỏi.
Đoàn Lan Khuê kể từ lần cố tình kích phát sức mạnh của cổ mẫu, sau khi chiến thắng vạn cổ trùng, cả nàng và cổ mẫu vẫn luôn ngủ đông như vậy.
Cũng may vẫn luôn có Bạch Trì Ý và Mộc Uyển toàn tâm toàn ý mà chăm sóc cho nàng, hiện tại trông nàng hoàn toàn chỉ là đang ngủ say mà thôi.
Ở cổng thành Lê Tùng Dương nhìn mãi vẫn không thấy Lê Trường Quân ở đâu, trong lòng nóng như lửa đốt, khi nhìn thấy xe ngựa đi ở giữa đoàn, hai bên là Trương Đài và Lưu Xương hộ tống, hắn vội vàng xông ra.
"Hoàng tổ thúc..."
Tiếng hét của hắn vô cùng lớn, nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.
Bị Lê Tùng Dương chặn đường đoàn quân phải dừng lại.
"Có chuyện gì?"
Lê Trường Quân mệt mỏi vén rèm xe lên, đứng ở trên cao nhìn xuống Lê Tùng Dương.
Lê Tùng Dương nhìn Lê Trường Quân, nhìn nam nhân trước mặt, bên ngoài ngũ quan vẫn sắc nét, đẹp lạnh lùng như trước nhưng làn da đã sạm đen, quầng thâm hai bên mắt vô cùng rõ ràng, trong mắt đầy những tia máu mệt mỏi, giọng nói trầm khàn.
Lê Tùng Dương hít vào một hơi, giọng có chút run run.
"Hoàng tổ thúc, người đã về rồi, chất nhi vẫn luôn mong ngóng người..."
Lê Trường Quân không có tâm trạng nói nhiều với hắn, chỉ lạnh lùng buông một câu.
"Cút..."
Nói rồi lại trở vào trong xe ngựa, có mấy binh lính nhanh chóng đi tới kéo Lê Tùng Dương ra ngoài.
"Hoàng tổ thúc...!Hoàng tổ thúc...!Người làm vậy là có ý gì chứ...!Con là tân đế mà..."
Nhưng tiếng hét của hắn chỉ có thể đổi về những ánh mắt khinh bỉ của những người xung quanh.
Lê Trường Quân dưới sự ủng hộ của triều thần và bá tánh trong thiên hạ thuận lợi đăng cơ.
Ngay sau khi đăng cơ hắn lập tức sát nhập Mã Quốc vào lãnh thổ Minh Quốc, lúc này đây Mã Quốc chính thức chỉ còn tồn tại trong sử sách.
Do hoàng đế trước đó là hàng cháu của Lê Trường Quân nên việc truy phong có hơi bất cập, nên hắn quyết định lập thành một triều đại khác, Minh Quốc Hậu Triều, lấy niên hiệu Lê Cửu Đế.
Minh Quốc Tiền Triều và Minh Quốc Hậu Triều tuy hai mà một, tất cả nghi lễ, hay quy định tổ chế vẫn áp dụng bình thường.
Lê Trường Quân ngay khi đăng cơ, lập tức cho ra liên tiếp các quyết sách.
Miễn thuế cho bá tánh trong ba năm liên tiếp, ban hành nhiều chính sách thúc đẩy phát triển nông nghiệp và giao thương với bên ngoài.
Lưu Xương là đại công thần được phong làm Trung Dũng Hầu, giữ chức Đại Tướng Quân, Tả thừa tướng, quản lý Binh Bộ và Cấm Vệ.
Trương Đài không muốn làm quan nhưng vẫn được phong làm Bá Anh Hầu.
Rất nhiều cận thần theo Lê Trường Quân chinh phạt Mã Quốc, đánh đuổi Đàm Quốc và Yến Quốc đều được phong thưởng chức tước.
Những binh sĩ tử trận, người nhà của họ đều nhận được một ngàn lượng bạc, truy danh anh hùng, cha mẹ già yếu, thê tử để tang không tái giá, nhi nữ dưới tuổi về sau đều nhận được trợ cấp hàng tháng.
Những binh sĩ bị thương, mất sức khoẻ, tàn tật, đều nhận được năm trăm lượng bạc, về sau sẽ nhận bổng lộc hàng tháng ngang hàng với quan tứ phẩm.
Những chính sách đại ngộ của tân đế khiến cho triều thần, bá tánh vô cùng hoan hỉ, hứa hẹn ra một thời đại thịnh thế mới.
Hai vị thái hậu cùng các phi tử khác của hoàng đế Minh Quốc Tiền Triều vẫn được ở trong cung, nhưng nếu bọn họ muốn rời đi thì cũng được trợ cấp một số ngân lượng để làm vốn.
Nhưng phần lớn những nữ nhân này, bọn họ đều cảm thấy ở trong cung có người hầu hạ, không lo ăn mặc đã quen nên không muốn rời đi.
Số ít người rời đi đều là những nữ nhân bị ép vào cung, hiện tại được tự do bọn họ là cầu mà không được...
Do Lê Trường Quân mới đăng cơ, hậu vị còn bỏ trống nên Luân Hoà thái hậu được hắn nhờ cậy trong nom chuyện hậu viện, vẫn là sắp xếp cai quản mấy nữ nhân của cháu trai hắn để lại.
Những nữ nhân này có quá nhiều người còn trẻ, thậm chí còn có người vẫn còn trong trắng chưa từng bị thị tẩm qua, bọn họ nhìn Lê Trường Quân tuổi còn trẻ, muốn ôm mộng bò lên long sàng của hắn..