Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

chương 55: cậu có thể so với em ấy sao?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bởi vì Triệu Tử Thiêm học ở tầng trên, cho nên khi Lương Đông học xong liền đứng ở dưới tầng đợi Triệu Tử Thiêm đi xuống. Lúc Triệu Tử Thiêm đi xuống nhìn thấy Lương Đông đang đứng ở đó đợi mình thì mỉm cười chạy đến bên cạnh hắn. Trùng hợp lúc này Phó Tiểu Hinh cũng từ trong lớp đi ra.

“Anh Tử Thiêm đi ăn cơm trưa không?” Phó Tiểu Hinh ở đằng sau gọi lớn

Triệu Tử Thiêm thấy có người gọi mình thì quay lại đằng sau nhìn, phát hiện ra là Phó Tiểu Hinh cho nên liền mỉm cười nói:

“Ăn cơm a? Được đi thôi!”

Lương Đông nghe thấy thế thì đứng bên cạnh đen mặt, hắn thật sự không muốn đi ăn cơm cùng Phó Tiểu Hinh đâu. Triệu Tử Thiêm phát hiện ra được đôi tay đang đặt trên vai mình khẽ siết chặt, quay sang nhìn đã thấy hai hàng lông mày của Lương Đông đang nhíu lại. Triệu Tử Thiêm giật mình, đã đồng ý với Phó Tiểu Hinh rồi bây giờ cũng không thể nói là không đi được, thế cho nên cậu liền mở miệng nói thêm:

“Đông ca cùng đi đi” Nói đến đây Triệu Tử Thiêm lại quay sang nhìn Phó Tiểu Hinh hỏi: “Có được không Tiểu Hinh?”

Phó Tiểu Hinh vốn dĩ chỉ muốn đi ăn với một mình Triệu Tử Thiêm mà thôi, bây giờ Triệu Tử Thiêm đã nói vậy cô cũng không thể từ chối được. Vì thế liền cố gắng nặn ra nụ cười thoải mái nhất:

“Tất nhiên rồi, chúng ta đi thôi!”

Khi Phó Tiểu Hinh bước xuống bậc thang, Lương Đông cố ý kéo Triệu Tử Thiêm đi chậm lại một chút, sau đó dùng gương mặt nhăn nhó nhìn cậu. Triệu Tử Thiêm buồn cười, cậu đương nhiên biết người kia đang nghĩ cái gì cho nên liền đưa tay tát nhẹ vào má Lương Đông nói khẽ:

“Làm sao vậy?”

Lương Đông vẫn không nói, Triệu Tử Thiêm lại hỏi tiếp:

“Có phải không muốn đi cùng Tiểu Hinh hay không?”

Lương Đông nghe vậy liền gật đầu, hắn còn tưởng khi hắn gật đầu Triệu Tử Thiêm sẽ trực tiếp chạy đến chỗ Phó Tiểu Hinh nói không đi nữa, thế mà sóc nhỏ nhà hắn lại xấu xa dành cho hắn một câu:

“Vậy anh về trước đi, em đi ăn cùng cô ấy”

Đúng lúc này Phó Tiểu Hinh ở phía trước thấy hai người phía sau đi quá chậm. cho nên liền lên tiếng nhắc nhở:

“Hai người đi nhanh nào, cẩn thận không căng tin hết chỗ đó!”

Triệu Tử Thiêm bỏ tay của Lương Đông trên vai mình xuống, rồi chạy lên phía trước nói với Phó Tiểu Hinh:

“Đúng vậy chúng ta đi thôi” Nói đến đây Triệu Tử Thiêm còn cố tình làm ra vẻ nói to hơn một chút: “Đông ca không muốn đi…”

Lương Đông ở phía sau bực mình thầm nghĩ, hắn thật sự không muốn đi nhưng mà hắn cũng không muốn để Triệu Tử Thiêm đi cùng với Phó Tiểu Hinh. Ai mà biết khi hắn không có ở đó cô gái kia sẽ làm gì, nếu nỡ như như sóc nhỏ nhà hắn không kìm được mà động lòng thì làm sao. Càng nghĩ Lương Đông càng cảm thấy không yên tâm, thế cho nên liền mặt dày chạy lên phía trước khoác vai Triệu Tử Thiêm:

“Anh nói không đi sao?”

Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông như vậy thì buồn cười, cậu sớm biết Lương Đông sẽ đi, chẳng qua là ai kia muốn bị ngược một chút mới chịu ngoan ngoãn nghe lời mà thôi.

Lúc Triệu Tử Thiêm nói Lương Đông không muốn đi, trong lòng Phó Tiểu Hinh vô cùng vui sướng. Cơ hội khi cô gặp Triệu Tử Thiêm rất nhiều, nhưng mà chưa khi nào cô có thể có không gian riêng ở cùng một chỗ với Triệu Tử Thiêm, dường như lúc nào Triệu Tử Thiêm xuất hiện, Lương Đông sẽ luôn có ở bên cạnh cậu ta. Sự vui sướng ấy Phó Tiểu Hinh còn chưa kịp cảm nhận, ai kia đã lập tức dập tắt nó. Nụ cười xinh đẹp vốn hiện trên gương mặt, lúc này vì lời nói kia của Lương Đông mà cứng lại.

Ba người đi đến căng tin thì bên trong đã khá đông người. Mọi người chen chúc nhau lấy thức ăn, Phó Tiểu Hinh do không để ý nên bị một nam sinh đẩy sang một bên. Khi Phó Tiểu Hinh suýt chút nữa trượt chân ngã xuống, Triệu Tử Thiêm ở bên cạnh liền đưa tay ra đỡ lấy cô. Thật ra hành động này đối với Triệu Tử Thiêm mà nói, chẳng qua chỉ là thấy người khác gặp nạn thì ra tay giúp đỡ, nhưng Phó Tiểu Hinh và Lương Đông lại có suy nghĩ khác.

Phó Tiểu Hinh thì khỏi phải nói, cô đương nhiên là vui vẻ không lời nào có thể diễn tả được. Thì ra Triệu Tử Thiêm cũng rất quan tâm đến cô, có khi nào cậu ta cũng có tình cảm với cô hay không. Phó Tiểu Hinh mấy ngày nay suy nghĩ rất nhiều, cô luôn nghĩ Triệu Tử Thiêm không có tình cảm với mình, bởi vì đã nhiều lần cô thể hiện rất rõ vậy mà cậu ta cứ làm như không biết. Hiện tại Triệu Tử Thiêm lại đỡ cô như vậy, chắc chắn là cậu ta vẫn luôn âm thầm để ý đến cô, chỉ là ngại chưa chịu nói ra mà thôi.

Phó Tiểu Hinh vui vẻ bao nhiều, thì bên này tâm trạng của Lương Đông lại càng xấu bấy nhiêu. Sóc nhỏ nhà hắn vậy mà còn dám có hành động thân thiết với một cô gái như vậy ở trước mặt hắn. Lương Đông đã nhiều lần nhìn về phía Triệu Tử Thiêm, ánh mắt lạnh lùng có, đáng thương có vậy mà ai kia có vẻ như không quản đến sự xuất hiện của hắn. Thế cho nên lúc Lương Đông vừa ngồi xuống bàn ăn liền cầm điện thoại lên nhắn tin cho Triệu Tử Thiêm.

[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Muốn được quan tâm, đằng sau còn đặc biệt thêm một hình mặt khóc

Triệu Tử Thiêm ở bên này thấy có tiếng chuông điện thoại thì bỏ ra xem. Đến khi phát hiện ra là tin nhắn của Lương Đông mới liếc sang nhìn hắn một cái, rồi nhắn tin lại.

[Không Muốn Quan Tâm]: Lại làm sao nữa?

Triệu Tử Thiêm cuối cùng cũng chịu để ý đến Lương Đông, cho nên tâm hồn vốn bị tổn thương nãy giờ của hắn cũng được an ủi đôi chút.

[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Tại sao ôm Phó Tiểu Hinh?

Phó Tiểu Hinh ngồi đối diện Triệu Tử Thiêm và Lương Đông, thấy hai người đó không chịu nói cái gì, vì thế cô đành mở miệng đánh tan bầu không khí ngượng ngùng này:

“Anh Tử Thiêm buổi chiều có tiết học hay không?”

Triệu Tử Thiêm vừa nhắn tin cho Lương Đông vừa cười nói với Phó Tiểu Hinh:

“Buổi chiều sao? Anh có tiết học!”

[Không Muốn Quan Tâm]: Tiểu Hinh bị ngã chẳng lẽ em không đỡ cô ấy sao?

Lương Đông khẽ cúi xuống nhìn tin nhắn của Triệu Tử Thiêm, tuy rằng lúc đó chỉ có mỗi Triệu Tử Thiêm đứng ở gần Phó Tiểu Hinh nhất, nhưng mà Lương Đông thấy sóc nhỏ nhà mình có hành động thân thiết với cô gái khác, hắn rất không hài lòng.

[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Anh có thể đỡ cô ấy.

Phó Tiểu Hinh đưa cho Triệu Tử Thiêm và Lương Đông mỗi người một cốc nước, dịu dàng quay sang nhìn Triệu Tử Thiêm hỏi:

“Anh Tử Thiêm buổi chiều học môn gì thế?”

Triệu Tử Thiêm mắt vẫn chăm chú nhìn xuống điện thoại, đôi tay thoăn thoắt di chuyển trên bàn phím:

“Anh buổi chiều học môn nghệ thuật biểu diễn!”

[Không Muốn Quan Tâm]: Ai đỡ mà chẳng như nhau?

Lương Đông bực bội.

[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Đương nhiên không giống, Phó Tiểu Hinh đó làm bộ đấy, cô ấy nhất định là cố tình ngã vào người em!

Phó Tiểu Hinh nhìn hai người đối diện nãy giờ không chịu ăn uống gì cả mà chỉ chăm chú vào điện thoại, thế cho nên cô cũng cảm thấy khó hiểu chẳng biết bọn họ xem cái gì ở trong đó:

“Hai người xem cái gì vậy?”

Lương Đông ngồi bên cạnh hơi ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt trả lời: “Không có gì, anh đang nhắn tin!” Nói xong Lương Đông nhìn xuống phía dưới, thấy tin nhắn của Triệu Tử Thiêm đã được gửi tới.

[Không Muốn Quan Tâm]: Ăn cơm đi!

Nói rồi Lương Đông và Triệu Tử Thiêm cùng lúc bỏ điện thoại xuống bàn, Phó Tiểu Hinh thấy sự đồng nhất kia cũng có đôi chút bất ngờ:

“Anh Lương Đông đã có bạn gái hay chưa?”

Thật ra thì đây là câu hỏi Phó Tiểu Hinh luôn rất quan tâm, bởi vì mỗi lần cô thấy Triệu Tử Thiêm là y như rằng lần đó có Lương Đông xuất hiện. Hai người này là bạn thân cô biết, nhưng mà ngày nào cũng dính với nhau như hình với bóng thế này, đến cô cũng cảm thấy khó chịu, nếu như Lương Đông có bạn gái hẳn là bạn gái của hắn ta cũng sẽ không thích đâu.

Triệu Tử Thiêm thấy Phó Tiểu Hinh hỏi như vậy trong lòng liền giật thót, đôi chân ở phía dưới bàn bất giác đá vào chân Lương Đông một cái. Triệu Tử Thiêm luôn nghĩ Phó Tiểu Hinh hỏi như vậy là có ý với Lương Đông, vậy mà hắn ta vừa rồi còn khó khăn với cậu.

Lương Đông đột nhiên bị Triệu Tử Thiêm đá một cái vào chân, quay sang nhìn đã thấy gương mặt của ai kia nhăn nhó khó chịu. Bộ dạng này không phải là đang ghen đó chứ, thế cho nên Lương Đông rất muốn trêu chọc Triệu Tử Thiêm một chút, vì vậy liền quay sang nhìn Phó Tiểu Hinh mỉm cười:

“Anh sao? Vẫn còn chưa!”

Phó Tiểu Hinh nghe Lương Đông nói vậy cũng có chút thất vọng. Nghĩ lại cũng đúng, nếu như Lương Đông thật sự có bạn gái rồi, còn có thể có nhiều thời gian ở bên cạnh Triệu Tử Thiêm như vậy sao. Nhưng mà không sao, cô có thể giới thiệu bạn gái cho Lương Đông, để cho Lương Đông không còn bám lấy Triệu Tử Thiêm nữa:

“Có muốn em giới thiệu cho anh vài người hay không? Em có mấy người bạn vô cùng xinh đẹp đó!”

Lương Đông lơ đãng hỏi lại: “Thế sao…” Nói đến đây hắn còn cố tình quay sang nhìn Triệu Tử Thiêm một cái, thấy sóc nhỏ nhà hắn hai đôi lông mày nhíu lại, khóe miệng nhỏ nhắn còn hơi xụ xuống dưới, giống như là tức giận lắm rồi, cho nên Lương Đông liền quay sang Phó Tiểu Hinh từ chối: “Không cần đâu!”

Lương Đông nói không cần, Phó Tiểu Hinh cũng có chút mất hứng nhưng lúc này cô liền quay sang nhìn Triệu Tử Thiêm cười hỏi:

“Còn anh Tử Thiêm, anh đã có bạn gái hay chưa?”

Triệu Tử Thiêm bởi vì vẫn còn đang tức giận cho nên cũng không suy nghĩ nhiều mà trả lời luôn:

“Anh chưa có!”

Phó Tiểu Hinh vui vẻ, thật may Triệu Tử Thiêm vẫn còn chưa có bạn gái vậy là cô có cơ hội rồi:

“Vậy anh thích mẫu bạn gái thế nào?”

Triệu Tử Thiêm ngẩng đầu khó hiểu hỏi lại Phó Tiểu Hinh:

“Hả?”

Lương Đông ngồi bên cạnh làm sao mà không nhận ra được ý đồ của Phó Tiểu Hinh, nhưng mà sóc nhỏ nhà hắn có vẻ còn chưa chịu hiểu ra thì phải.

Phó Tiểu Hinh thấy Triệu Tử Thiêm nhìn mình thì ngượng ngùng cúi đầu xuống phía dưới:

“Em chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, anh đừng để ý!”

Triệu Tử Thiêm tiếp tục ngồi ăn, cũng không suy nghĩ nhiều đến câu hỏi kia:

“Vậy sao?”

___

Buổi chiều hôm đó, sau khi Triệu Tử Thiêm tan học Lương Đông liền nhắn tin cho cậu.

[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Có muốn đi đến phòng tập cùng anh không?

Triệu Tử Thiêm đang đi trên đường, điện thoại trong túi đột nhiên reo lên, bỏ điện thoại ra xem thì phát hiện ra đó là tin nhắn của Lương Đông gửi đến. Vừa nhìn thấy tin nhắn của ai kia, khóe miệng Triệu Tử Thiêm liền nhếch lên cao.

[Không Muốn Quan Tâm]: Không đi

Lương Đông biết sóc nhỏ nhà hắn ngoài miệng nói một kiểu nhưng trong lòng lại nghĩ kiểu khác, cho nên liền kiên nhẫn nhắn tin lại hỏi.

[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Thật không muốn đi sao?

Triệu Tử Thiêm vừa nhìn thấy tin nhắn kia của Lương Đông, trong lòng âm thâm tức giận, cậu chẳng qua là nói đùa một câu thôi, thế mà Lương Đông lại không thèm năn nỉ thêm một lời nào, thật đúng là không có lòng mà.

[Không Muốn Quan Tâm]: Thật!

Lương Đông ở bên này có thể tưởng tượng ra bộ mặt cau có của Triệu Tử Thiêm, vì thế hắn lại nổi ý muốn trêu chọc một chút.

[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Vậy được.

Triệu Tử Thiêm tức đến muốn hộc máu, bỏ điện thoại vào trong túi quần tiếp tục đi về phía ký túc xá. Đột nhiên lúc này điện thoại của cậu lại rung lên lần nữa. Triệu Tử Thiêm lại bỏ điện thoại ra, phát hiện vẫn là tin nhắn Lương Đông gửi đến.

[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Hai mươi phút nữa anh đến đón em

Triệu Tử Thiêm vừa thấy tin nhắn kia thì mỉm cười, trong lòng vô cùng vui sướng nhưng vẫn cố chấp nhắn tin từ chối Lương Đông.

[Không Muốn Quan Tâm]: Đã nói không đi!

[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Muốn anh lên tận phòng ôm em xuống sao?

[Không Muốn Quan Tâm]:.

Lương Đông bật cười, hắn phát hiện ra một điều, nếu như lần nào Triệu Tử Thiêm nhắn tin cho hắn chỉ có duy nhất một dấu chấm tức là lần đó cậu ta một là rất tức giận, hai là rất sung sướng. Dấu chấm kia chính là thay cho từ ‘không muốn quan tâm’, nhưng có phải Triệu Tử Thiêm thật sự không muốn quan tâm hay không, cái này đương nhiên Lương Đông biết rất rõ. Bởi vì sóc nhỏ nhà hắn là người trong lòng nghĩ một đằng, ngoài miệng sẽ nói thành kiểu khác.

Điện thoại của Lương Đông vừa đặt xuống bàn, lại bắt đầu rung lên bần bật, nhìn xuống thì thấy là Khương Chí phong gọi tới. Lương Đông hơi nhíu mày lại một chút, cuối cùng mới nhấn xuống nút trả lời:

“Sao vậy?... Có… Vây hai mươi phút nữa ra ngoài cổng trường… Được!”

Khương Chí Phong nói muốn đi đến phòng tập, hỏi hắn có muốn đi không. Nhân tiện có xe ở đây nên Lương Đông liền cho Khương Chí Phong đi cùng, trong lòng mặc dù chỉ muốn đi riêng với Triệu Tử Thiêm, nhưng dù sao hắn và Khương Chí Phong cũng cùng tập chung một phòng tập. Bây giờ mà nói không đi, lát nữa Khương Chí Phong đến đó bắt gặp hắn ở đấy thì cũng không biết phải giải thích ra sao, thế cho nên Lương Đông buộc phải đồng ý chở thêm Khương Chí Phong nữa.

___

Hai mươi phút sau.

Một chiếc Porsche bốn chỗ màu đen bóng được đỗ ở trước cổng trường đại học S. Nữ sinh vừa nhìn thấy chiếc xe này liền trợn mắt há mồm, hận không thể được ngồi vào trong đó. Nam sinh lúc đi ra ngoài trường thấy vậy thì trong lòng âm thầm ghen tị, đương nhiên Khương Chí Phong cũng không khác với mấy nam sinh kia là mấy.

Lương Đông ngồi trong xe thấy Khương Chí Phong đi đến liền bíp còi khiến cho cậu ta giật nảy cả mình, Khương Chí Phong quay lại đằng sau đã thấy cửa kính xe dần được hạ xuống. Lương Đông ngồi bên trong nói lớn ra:

“Lên xe đi!”

Khương Chí Phong ngây ngốc trong ba giây, sau cùng thì hớn hở mở cửa đằng trước. Nhưng mà đằng trước dường như đã bị khóa lại, cho nên cậu ta có chút khó hiểu hỏi:

“Đông ca, bị khóa rồi?”

Lương Đông nhìn Khương Chí Phong một lượt cuối cùng phun ra một câu:

“Ngồi phía sau đi!”

Khương Chí Phong vốn muốn ngồi ở phía trước tận hưởng cảm giác một chút, nhưng mà khi nghe Lương Đông nói vậy cũng chẳng còn cách nào khác là phải đi xuống phía dưới. Bởi vì Khương Chí Phong không biết còn có Triệu Tử Thiêm đi cùng, cho nên khi cậu ta vừa ngồi vào xe một cái liền lên tiếng nói:

“Đi thôi Đông ca!”

Lương Đông mắt vẫn chăm chú nhìn xuống điện thoại, giống như là nhắn tin cho ai đó, nghe Khương Chí Phong nói vậy cũng chỉ hơi ngẩng đầu lên một chút trả lời:

“Còn một người nữa”

Khương Chí Phong hai mắt mở lớn ngắm nhìn không gian trong xe, ghế xe được bọc da màu đỏ bóng loáng, sờ vào liền biết không phải da thường, nhìn đến hệ thống điều hòa trên xe, rồi hai ghế phía trước mặt cuối cùng hỏi Lương Đông một câu:

“Xe này anh mới mua à?”

Lương Đông gật đầu không nói, xe này hắn được ba mình tặng cho hôm nay. Bởi vì ba của Lương Đông muốn con trai thường xuyên về nhà một chút, mà mỗi lần luôn phải bắt taxi về rất bất tiện, thế cho nên ông liền mua cho Lương Đông chiếc xe này. Thật ra lúc đầu Lương Đông không chịu nhận, hắn vốn định lấy xe cũ của ba mình, nhưng mà ba của hắn đã nhờ người trực tiếp lái xe đến tận quán lẩu. Thế cho nên không còn cách nào khác đành phải nghe theo, dù gì xe cũng đã đăng ký tên của hắn.

“Này, em thử ngồi ở phía trên có được hay không?” Nói đến đây Khương Chí Phong còn định trèo lên phía trước.

Lương Đông thông qua kính chiếu hậu, bắn ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Khương Chí Phong. Ghế trước này không phải ai cũng có thể ngồi, huống chi xe mới mua Lương Đông đương nhiên là muốn để cho ai kia là người đầu tiên ngồi bên cạnh hắn. Để cho Khương Chí Phong là người đầu tiên vào trong xe đã là nể mặt cậu ta lắm rồi. Vì vậy Lương Đông liền mở miệng:

“Cậu ngồi im ở đó đi!”

Ở bên này Triệu Tử Thiêm vừa mới đi ra ngoài cổng trường nhìn một lượt, cũng chẳng phát hiện ra bóng dáng của Lương Đông đâu. Trong lòng Triệu Tử Thiêm thầm nghĩ, chắc không phải là vừa rồi cậu nói không đi hắn tin thật chứ. Triệu Tử Thiêm đang định xoay người bước vào bên trong, thì đằng sau liền có người gọi cậu lại.

“Đại Thiêm” Lương Đông đã mở sẵn cửa xe ở phía trước, nhoài người ra khỏi xe gọi Triệu Tử Thiêm.

Lần trước đến siêu thị Lương Đông cũng dùng xe đưa Triệu Tử Thiêm đi, nhưng mà chiếc xe đó không phải là chiếc này. Vừa nhìn đến xe ô tô không rõ hiệu gì một màu đen bóng loáng dừng trước cổng trường, trong lòng Triệu Tử Thiêm liền âm thầm mắng chửi trong lòng: đồ khoe khoang. Mua xe đắt tiền như vậy làm cái gì, mới là sinh viên thôi có ô tô đã là xa xỉ lắm rồi, vậy mà Lương Đông còn có một chiếc xe xịn như thế, đây không phải là muốn người khác ghen tị đến chết hay sao.

Triệu Tử Thiêm ngồi vào trong xe mới phát hiện ra Khương Chí Phong cũng ngồi ở phía sau, cho nên gật đầu chào hỏi một tiếng. Khương Chí Phong cũng không ngờ người tới là Triệu Tử Thiêm, trong đầu cậu luôn nghĩ lần trước giữa Lương Đông và Triệu Tử Thiêm xảy ra xích mích, thế mà hôm nay hai người đó lại có thể đi chung cùng với nhau được. Hơn nữa Lương Đông còn để cho Triệu Tử Thiêm ngồi ghế trước, vừa rồi cậu nói muốn ngồi còn bị Lương Đông làm mặt lạnh.

Khương Chí Phong cười gật đầu với Triệu Tử Thiêm một cái coi như chào hỏi, sau đó quay sang hỏi Lương Đông:

“Đông ca, anh cũng thật là thiên vị đó. Em nói muốn ngồi ghế trước anh không cho, vậy mà anh Tử Thiêm vừa tới anh liền mở sẵn cửa để cho anh ấy vào ngồi!”

Lương Đông quay lại đằng sau nhìn Khương Chí Phong một lúc, cuối cùng không nặng không nhẹ để lại một câu:

“Cậu có thể so với em ấy sao?”

Câu nói kia của Lương Đông làm cho cả Triệu Tử Thiêm lẫn Khương Chí Phong cũng phải giật mình. Khương Chí Phong vốn không thể ngờ rằng Lương Đông lại có thể nói ra câu đó. Nói như vậy không phải là coi cậu không bằng Triệu Tử Thiêm sao, dù gì cậu cũng quen Lương Đông trước, hơn nữa còn ở cùng phòng. Vậy mà Lương Đông lại có thể nói rằng cậu sao có thể so với Triệu Tử Thiêm.

Triệu Tử Thiêm thì khỏi phải nói, Lương Đông vừa nói ra câu kia liền khiến cậu vừa lo lắng vừa vui sướng. Triệu Tử Thiêm lo lắng bởi vì sợ Khương Chí Phong sẽ nhìn ra được chuyện gì đó, nhưng khi nhìn thấy bộ mặt ngây ngốc kia của Khương Chí Phong, Triệu Tử Thiêm liền an tâm đôi chút. Còn về phần trong lòng vui sướng là điều hiển nhiên, bởi vì Lương Đông có thể không ngại mọi người nghĩ mình ra sao, mà ở trước mặt bọn họ nói rõ ràng như vậy.

Không khí trong xe rơi vào trầm mặc, Triệu Tử Thiêm thấy vậy thì lên tiếng giải thích qua loa với Khương Chí Phong:

“Nói ra sợ cậu chê cười chứ tôi có một tật xấu là đi xe rất dễ bị say xe, chính vì thế mà phải ngồi ghế trên”

Khương Chí Phong nghe Triệu Tử Thiêm nói vậy cũng giống như hiểu ra điều gì đó, nhưng trong lòng cậu ta vẫn còn có chút khó chịu, chỉ mỉm cười đáp lại Triệu Tử Thiêm:

“À, ra là vậy!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio