Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

chương 56: sóc nhỏ nhà hắn là để yêu thương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khương Chí Phong ngồi ở đằng sau luôn có cảm giác mình giống như là người thừa ở chỗ này, tuy rằng ba người không ai nói với nhau câu nào, nhưng Khương Chí Phong để ý được Lương Đông và Triệu Tử Thiêm ngồi ở phía trước thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía đối phương rồi mỉm cười.

Lương Đông và Triệu Tử Thiêm không nói chuyện là bởi vì ở phía sau còn một người nữa, cho nên bọn họ cũng không thể không để ý cái gì mà nói ra mấy lời chỉ hai người có thể biết. Khương Chí Phong vốn dĩ không nghĩ hai người họ có điều gì mờ ám, thấy không khí bên trong có vẻ im lặng đến đáng sợ, cho nên cố tìm chuyện để nói:

“À phải rồi, sắp đến kỳ thi hai người đã ôn cái gì hay chưa?”

Lương Đông thông qua kính chiếu hậu, dùng ánh mắt khinh bỉ bắn về phía Khương Chí Phong. Sở dĩ Lương Đông làm như vậy là vì Khương Chí Phong ở phòng hắn vốn chẳng quan tâm gì đến việc học hành, cậu ta chỉ giỏi hai thứ một là tán tỉnh các cô gái, một nữa là chơi trò chơi điện tử. Hôm nay không hiểu sao còn làm ra vẻ quan tâm đến việc học hành lắm, khiến cho sóc nhỏ nhà hắn đang định dùng ánh mắt âu yếm nhìn hắn, thì bị lời nói kia của cậu ta dọa cho hoảng sợ rồi.

Khương Chí Phong đột nhiên mở miệng khiến cho Triệu Tử Thiêm lập tức ngồi thẳng người, cậu cứ nghĩ Khương Chí Phong đã nhìn ra điều gì đó, cho nên mới có chút xấu hổ không dám nhìn lung tung.

Hai người không ai có ý định trả lời, làm cho Khương Chí Phong càng rơi vào trạng thái ngượng ngùng hơn:

“Tại sao không ai nói gì vậy?”

Triệu Tử Thiêm đến quay lại đằng sau nhìn Khương Chí Phong một cái cũng không dám, chỉ cố gắng bình tĩnh đáp lời:

“Tôi vẫn chưa ôn cái gì cả, có mấy môn khó quá vừa nhìn là muốn ngủ rồi!”

Khương Chí Phong thấy Triệu Tử Thiêm rất giống mình liền vui vẻ nói:

“Á vậy sao? Anh giống em đó, vừa nhìn đến sách vở là không thể tỉnh táo nổi!”

Lương Đông không để ý đến mấy lời kia của Khương Chí Phong, hắn nghe Triệu Tử Thiêm nói vậy thì quay sang hỏi:

“Em có môn nào khó?”

Có điều Khương Chí Phong lại cứ tưởng Lương Đông hỏi mình, cho nên mới vội vàng đáp lời:

“Em sao, trời ơi có rất nhiều môn…”

Nhưng mà Khương Chí Phong còn chưa kịp nói hết câu, Lương Đông đã nhanh chóng cắt ngang lời cậu:

“Tôi đang hỏi Đại Thiêm!”

“Hả?” Khương Chí Phong cũng không hiểu tại sao mình hết lần này đến lần khác bị Lương Đông tỏ thái độ khó chịu. Không phải cậu chỉ nói muốn ngồi ở phía trên thôi sao, nhưng mà khi Lương Đông không đồng ý cậu cũng không đề cập đến vấn đề đó nữa mà.

Triệu Tử Thiêm mỉm cười, bắt đầu nói ra một loạt tất cả các môn học:

“Em sao, nhiều lắm nhưng mà cảm thấy khó nhất là môn triết học và lịch sử phương đông”

Lương Đông mắt vẫn chăm chú tập trung ở trên đường, nghe Triệu Tử Thiêm nói thế thì đáp lại:

“Anh sẽ giúp em ôn tập!”

Thật ra thì Lương Đông chỉ kiếm cớ để có thời gian ở bên cạnh Triệu Tử Thiêm, bọn họ nếu có thời gian còn có thể quan tâm đến sách vở hay sao, chỉ sợ khi ở cạnh nhau mấy chuyện đó đã sớm gạt qua một bên rồi.

Triệu Tử Thiêm làm sao mà không hiểu ý của Lương Đông, cậu chỉ cần liếc nhìn qua một cái là đã sớm nhận ra ý đồ đen tối của ai kia, cho nên mới mở miệng từ chối: “Thôi khỏi cần đi, mấy môn đó là môn học thuộc, đến lúc đó ấy gắng ngồi học được câu nào hay câu đó…” Nói đến đây, Triệu Tử Thiêm giống như là nhớ ra điều gì, đột nhiên quay sang bên cạnh dùng vẻ mặt lấy lòng Lương Đông: “Hay là anh thi giúp em đi”

Lương Đông quay sang thì bắt gặp cảnh Triệu Tử Thiêm hai mắt mở lớn, hai tay đặt trên vô lăng suýt chút nữa là chật khỏi đường quốc lộ đâm vào cột mốc. Đôi mắt của Triệu Tử Thiêm thật sự rất lớn, rất đẹp, cái gì gọi là long lanh như đáy hồ nước mùa thu, hay là sâu thẳm như bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, tất cả đều không thể dùng để miêu tả đôi mắt của Triệu Tử Thiêm. Bởi vì, đối với Lương Đông người có đôi mắt đẹp phải là người làm cho hắn thất thần khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân ở trong đó. Đáy hồ mùa thu, bầu trời đầy sao gì đó so với đôi mắt kia của Triệu Tử Thiêm thật sự không cùng đẳng cấp.

Lúc này Lương Đông chợt nghĩ đến tin nhắn ngày hôm qua, Triệu Tử Thiêm nói muốn hôm nay hắn bôi thuốc giúp cho cậu ấy. Nếu như mà Triệu Tử Thiêm dùng đôi mắt này nhìn hắn mỉm cười nói hắn bôi thuốc giúp, chắc chắn Lương Đông sẽ không quản cái gì cả, cho dù máu mũi có chảy hết cũng phải bôi thuốc cho Triệu Tử Thiêm. Nhưng mà thật không ngờ chỉ vài tiếng sau thôi, ước muốn này của Lương Đông quả thực được như ý, Triệu Tử Thiêm thế mà dùng đôi mắt đó nói như vậy với hắn.

Lương Đông vốn dĩ đang suy nghĩ đến chuyện kia, cho nên khi Triệu Tử Thiêm gọi hắn một tiếng, hắn liền máy móc nói rằng:

“Anh giúp em bôi thuốc!”

Triệu Tử Thiêm đang nói đến chuyện thi hộ, Lương Đông đột nhiên lại nói giúp cậu bôi thuốc, khiến cho Triệu Tử Thiêm trong nhất thời chẳng hiểu gì cả:

“Sao?”

Khương Chí Phong ngồi ở phía sau nghịch ngợm mọi thứ, lúc đưa tay xuống muốn ngả ghế ra đằng sau một chút, chẳng biết chạm phải vật gì sắc nhọn liền thu tay lại suýt xoa một tiếng. Đúng lúc đó Lương Đông lại nói ‘anh giúp em bôi thuốc’, vì vậy Khương Chí Phong cứ tưởng là Lương Đông nói với mình, cho nên vội cười cười xua tay:

“Không sao, không sao, vết thương nhỏ làm sao cần bôi thuốc”

Lương Đông nghe Khương Chí Phong nói thế thì nhíu mày, chẳng lẽ cậu ta đã sớm biết chuyện giữa hắn và Triệu Tử Thiêm hay sao:

“Làm sao cậu biết là vết thương nhỏ?”

Khương Chí Phong thấy Lương Đông quan tâm mình như thế thì vui vẻ từ chối:

“Có chảy máu đâu, anh yên tâm đi, không sao mà!”

Lương Đông trong lòng thầm nghĩ, quả thật vết thương ở ngực của Triệu Tử Thiêm không chảy máu, nhưng mà nó cũng bị tím, làm sao lại nói không cần bôi thuốc cho được. Đột nhiên trong đầu của Lương Đông giống như có một tiếng nổ lớn, không lẽ Khương Chí Phong lại làm điều đó, cho nên Lương Đông vội hét lên:

“Cậu dám nhìn ngực em ấy sao?”

Tiếng hét của Lương Đông rất lớn, hơn nữa lúc này xe đã được tấp vào một bên lề đường. Xe phanh gấp khiến cho cả ba người đều chúi về phía trước. Lương Đông dùng bộ mặt như muốn giết người quay lại đằng sau hỏi Khương Chí Phong một lần nữa:

“Làm sao cậu dám nhìn ngực em ấy?”

“Hả?” Khương Chí phong vốn chẳng hiểu cái gì, chỉ là nói vết thương ở tay không có gì đáng lo thế mà Lương Đông lại nói cậu nhìn ngực ai đó. Khương Chí Phong vừa ngẩng đầu đã thấy gương mặt lạnh như băng của Lương Đông liền hoảng sợ, một chữ cũng không thốt lên lời.

Triệu Tử Thiêm lúc này cũng hiểu ra Lương Đông đang nói đến chuyện gì, cho nên trước khi mọi chuyện đi quá xa Triệu Tử Thiêm liền mau chóng lên tiếng nhắc nhở:

“Đông ca…”

Nhưng mà Triệu Tử Thiêm còn chưa nói xong, Lương Đông đã cắt ngang lời cậu. Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm hướng về phía Khương Chí Phong:

“Nói cho cậu biết…”

Lương Đông nói đến đây Triệu Tử Thiêm vội vàng dùng một tay bịt miệng hắn lại, rồi nói cho Lương Đông hiểu:

“Tay của Chí Phong bị đau, cậu ấy nói không cần bôi thuốc!”

Lương Đông gỡ tay Triệu Tử Thiêm xuống, xoay người lại đằng sau lạnh giọng hỏi:

“Là như vậy sao?”

Khương Chí Phong máy móc gật đầu, một câu nguyên chỉnh cũng không thể nói ra:

“Đúng… đúng vậy!”

Lương Đông không nói gì nữa tiếp tục lái xe hướng về phía phòng tập. Triệu Tử Thiêm ngồi trên xe âm thầm nghĩ, giây phút vừa rồi suýt chút nữa dọa chết cậu rồi, Lương Đông không hiểu phát điên cái gì tự nhiên nghĩ đến chuyện đó, còn nóng nảy tức giận với Khương Chí Phong. Nếu như cậu không kịp thời ngăn Lương Đông lại, chỉ sợ hắn ta sẽ nói ra mọi chuyện mất.

Khương Chí Phong từ lúc lên xe đến giờ luôn bị Lương Đông phân biệt đối xử. Không cho ngồi ghế trước thì thôi đi, cậu vốn chỉ sờ soạng vài chỗ trên xe của Lương Đông, vậy mà hắn ta đột nhiên gán cho cậu tội danh đi nhìn ngực của ai đó. Không phải Lương Đông có vấn đề đến mức coi xe của mình là một cô gái chứ. Cả một đường đi này, Khương Chí Phong chỉ còn biết im lặng ngồi ngoan ngoãn ở phía sau. Lựng dựa vào thành ghế, dây an toàn thắt qua người có chỗ không thoải mái cũng không dám động đậy, hai tay nghiêm chỉnh đặt trên đùi, mắt nhìn thẳng, thở nhẹ một chút cũng phải chọn lúc Lương Đông không để ý.

Sau khi xe dừng lại ở trước cửa phòng tập, Khương Chí Phong liền vội vã nhảy xuống xe, vừa đi vừa nói:

“Em muốn vào nhà vệ sinh, đi trước đây”

Trong xe chỉ còn lại Lương Đông và Triệu Tử Thiêm. Lúc này Triệu Thiêm mới quay sang hỏi Lương Đông:

“Anh vừa nghĩ cái gì vậy hả?”

Lương Đông nhìn thấy gương mặt có chút tức giận kia của Triệu Tử Thiêm thì thành thật trả lời:

“Anh vừa nghĩ đến em!”

Triệu Tử Thiêm không nói gì chỉ liếc nhìn hắn một cái, rồi lại khoanh tay ở trước ngực nhất quyết không chịu xuống xe. Lương Đông hiện tại cũng không thể nói là mình vừa rồi có suy nghĩ xấu xa được, nhưng mà bộ dạng kia của Triệu Tử Thiêm hẳn là tức giận rồi:

“Được rồi, xuống xe thôi”

Triệu Tử Thiêm lạnh mặt:

“Anh vừa rồi dọa chết em đó!”

Lương Đông đưa một tay xoa đầu Triệu Tử Thiêm, cười trừ không nói. Triệu Tử Thiêm thấy vậy liền bực bội mở miệng:

“Anh nghĩ cái gì tự nhiên lại nói giúp em bôi thuốc, còn nghĩ Chí Phong nhìn ngực em nữa?”

Lương Đông cũng không hiểu mình nghĩ cái gì lại tự nhiên có hành động ngu ngốc như vậy, quay sang thấy Triệu Tử thiêm vẫn là bộ dạng tức giận liền nhẹ nhàng nói:

“Là tại em cả, ai nói tối hôm qua nhắn tin cho anh”

Triệu Tự Thiêm tự nhiên vô duyên vô cớ bị Lương Đông đổ oan, cho nên trong lòng liền không phục:

“Còn nói tại em?”

Lương Đông dùng vẻ mặt đáng thương khẽ gật đầu:

“Hôm qua em nói muốn anh bôi thuốc giúp, anh là lo cho vết thương của em nên mới không yên tâm, cả ngày chỉ suy nghĩ đến nó!”

Triệu Tử Thiêm dùng vẻ mặt âm trầm nhìn Lương Đông, trong lòng thầm nghĩ, người này cũng thật là không biết xấu hổ mà, còn dám nhắc đến chuyện này nữa. Thế cho nên nhân lúc Lương Đông còn đang ngồi thất thần ở một chỗ, Triệu Tử Thiêm liền đưa tay lên tát nhẹ vào má của hắn:

“Em cho anh một cái tát cho tỉnh!”

Khi Lương Đông và Triệu Tử Thiêm bước xuống xe, trùng hợp chiếc xe bên cạnh cũng có hai người bước xuống. Không nhìn thì không sao, vừa nhìn liền khiến cho Triệu Tử Thiêm giật cả mình. Bởi vì, người kia chính là người đàn ông lần trước cậu gặp ở siêu thị, cũng là người lừa cậu uống rượu ở quán bar.

Lương Đông cũng nhận ra hai người đàn ông kia, đặc biệt là người đi bên phải. Ngay từ lần đầu tiên Lương Đông gặp anh ta, hắn đã không có cảm tình gì rồi. Người đàn ông đó chắc chắc chắn luôn nhớ nhung đến sóc nhỏ nhà hắn. Chính vì thế mà cả Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đều không muốn có quan hệ gì với người đàn ông đó, cho nên liền làm như không thấy lướt nhanh qua. Nhưng mà, người ở phía sau tưởng chừng là không hiểu ý còn cố tình gọi hai người bọn họ lại:

“Này!”

Đương nhiên thì người ta đã gọi, Lương Đông và Triệu Tử Thiêm cũng không thể vờ như không thấy được nữa. Phó Thiếu Dương từ lúc gặp Triệu Tử Thiêm liền không thể quên được hình bóng của cậu, đến ngay cả buổi tối hôm đó cũng mơ thấy Triệu Tử Thiêm. Thật không ngờ là hôm nay lại có cơ hội gặp lại, đây không phải là hai người bọn họ rất có duyên với nhau hay sao.

Phó Thiếu Dương bước nhanh tới chỗ Lương Đông và Triệu Tử Thiêm vui vẻ chào hỏi:

“Lại gặp hai người nữa, tôi là Phó Thiếu Dương!”

Triệu Tử Thiêm khó xử, bây giờ có muốn tránh cũng không thể tránh được nữa rồi cho nên khẽ cười gật đầu:

“Tôi là Triệu Tử Thiêm!”

Lương Đông lạnh lùng đánh giá người đàn ông trước mặt một lượt, cuối cùng phun ra hai chữ:

“Lương Đông!”

Phó Thiếu Dương vừa nhìn qua là biết Lương Đông và Triệu Tử Thiêm có quan hệ gì, hơn nữa anh ta còn biết Lương Đông luôn không có cảm tình với mình. Dù sao thì Lương Đông có tỏ thái độ thế nào, Phó Thiếu Dương cũng chẳng bận tâm đến hắn, người mà Phó Thiếu Dương luôn để ý đến chính là Triệu Tử Thiêm. Đúng lúc này, nam sinh đi cùng Phó Thiếu Dương liền bước đến kéo tay của anh ta hỏi:

“Dương, là ai vậy?”

Phó Thiếu Dương kín đáo gạt tay người bên cạnh xuống, mỉm cười giới thiệu một lượt:

“Là hai người gặp ở siêu thị hôm qua, người này tên Lương Đông, người này là Tử Thiêm” Nói đến đây Phó Thiếu Dương quay sang người bên cạnh mình nói: “Còn cậu ấy là Chung Dịch Tuấn!”

Chung Dịch Tuấn đối với hai người trước mặt ngay từ đầu đã không có nhiều cảm tình cho lắm, bởi vì lần trước gặp hai người họ ở siêu thị, Phó Thiếu Dương luôn không để ý đến cậu. Hiện tại gặp lại một lần nữa, Phó Thiếu Dương vẫn là duy trì biểu hiện như vậy.

Chung Dịch Tuấn và Phó Thiếu Dương quen nhau mới được hai tháng, trước Phó Thiếu Dương, Chung Dịch Tuấn cũng đã từng thử quen với nhiều người khác nhau, nam có nữ cũng có. Nhưng mà đến khi gặp được Phó Thiếu Dương, cậu liền cảm thấy người này rất hợp với cậu. Dù cho trước khi hai người quyết định quen nhau, Phó Thiếu Dương đã nói rõ khi nào một trong hai người không còn tình cảm nữa có thể chia tay không gượng ép. Với cái tình hình hiện tại, chỉ sợ ngày đó không còn xa nữa. Bởi vì cậu thấy, ánh mắt của Phó Thiếu Dương khi nhìn Triệu Tử Thiêm rất khác, đó là ánh mắt si mê mà cậu chưa bao giờ thấy.

Chung Dịch Tuấn khẽ gật đầu với hai người đối diện. Lương Đông ở bên cạnh liền nhanh chóng khoác lấy vai của Triệu Tử Thiêm lạnh giọng nói:

“Không có việc gì, vậy chúng tôi đi trước!”

Phó Thiếu Dương dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn về phía bóng lưng của hai người trước mặt, mới chỉ gặp lại mà thôi vẫn còn chưa kịp ngắm kỹ đã bị kéo đi rồi

___

Đến lúc bước vào trong phòng tập rồi Lương Đông vẫn còn chưa chịu bỏ tay ra khỏi vai của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm có ý định gạt tay hắn xuống, Lương Đông thấy vậy liền mở miệng khẽ nói ở bên tai Triệu Tử Thiêm:

“Nói thật cho anh biết, người đàn ông đó rốt cuộc có quan hệ gì với em vậy?”

Triệu Tử Thiêm trong lòng giật thót, Lương Đông đột nhiên lại hỏi đến vấn đề này, cậu đương nhiên sẽ không kể cho hắn nghe sự việc đáng xấu hổ lần ấy. Lấy tính cách của Lương Đông, khi hắn biết chuyện đó, hắn không trêu chọc cậu mới là lạ:

“Thật sự em không biết anh ta là ai cả. Anh còn không thấy sao, đến hôm nay em mới biết tên của anh ta, hơn nữa anh ta đến hôm nay cũng mới biết tên em mà!”

Lương Đông không tin lời nói kia của Triệu Tử Thiêm, không thể nào mới chỉ gặp nhau lần đầu mà Phó Thiếu Dương đã dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía sóc nhỏ nhà hắn như vậy được:

“Em vẫn không chịu nói thật?”

Đúng lúc này có một người ở phía sau lên tiếng:

“Lương Đông, lâu rồi mới thấy đến!”

Hai người cùng lúc xoay người lại, Triệu Tử Thiêm thấy người đối diện thân cao khoảng một mét chín, dáng người vô cùng đẹp. Bởi vì người này mặc áo phông bó sát người, cùng quần đùi chuyên dụng cho việc tập thể hình, cho nên Triệu Tử Thiêm vừa nhìn liền phát hiện ngay rằng người này là huấn luyện viên của phòng tập.

Lương Đông thấy Hoắc Hoằng thì mỉm cười khẽ gật đầu:

“Em mấy ngày nay bận chút chuyện”

Hoắc Hoằng đi đến vỗ vai Lương Đông một cái:

“Nghe nói cậu mới mở quán ăn phải không?” Nói đến đây Hoắc Hoằng liền quay sang nhìn Triệu Tử Thiêm một lượt, rồi quay lại hỏi Lương Đông: “Người này là ai đây?”

Lương Đông vui vẻ mở miệng giới thiệu sóc nhỏ nhà mình, bộ dạng của Lương Đông hiện tại phải nói là như kiểu hãnh diện rằng mình có một bảo bối vậy:

“Em ấy là Đại Thiêm!”

Hoắc Hoằng cười cười, đưa tay đến trước mặt Triệu Tử Thiêm:

“Anh là Hoắc Hoằng!”

Triệu Tử Thiêm có ấn tượng rất tốt với Hoắc Hoằng, cho nên cũng mỉm cười bắt tay anh ta:

“Tôi là Triệu Tử Thiêm, gọi là Tử Thiêm được rồi!”

Hoắc Hoằng vỗ vỗ vai Triệu Tử Thiêm:

“Tử Thiêm!”

Bởi vì Hoắc Hoằng là huấn luyện viên của phòng tập, cho nên sức lực của anh ta rất lớn, Triệu Tử Thiêm vừa bị đôi tay kia đập xuống vai liền cảm giác giống như bị búa tạ giáng phải, chân cũng suýt chút nữa là khụy xuống. Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm suýt ngã thì vội vàng đỡ lấy cậu, nhăn mặt quay sang nói với Hoắc Hoằng:

“Anh dùng sức nhiều như vậy làm cái gì?”

Hoắc Hoằng cười xòa, định đưa tay ra vỗ vai Triệu Tử Thiêm lần nữa: “Tôi không cố ý!” nhưng đã bị Lương Đông mau chóng chặn lại. Hoắc Hoằng kia chân tay thô kệch, Lương Đông vừa nhìn thấy cảnh Triệu Tử Thiêm vừa rồi liền cảm thấy xót xa, sóc nhỏ nhà hắn là để yêu thương, làm sao có thể để cho mấy người không hiểu phong tình chạm vào.

Triệu Tử Thiêm chạy trên máy tập chạy được mười phút thì cảm thấy mệt ngồi xuống nghỉ một chút. Lương Đông ở bên kia vẫn còn chăm chỉ luyện nâng tạ. Triệu Tử Thiêm vừa nhìn thấy cảnh đó, yết hầu cũng không tự giác mà chuyển động, trong lòng âm thâm cảm thán: thì ra dáng người Đông ca nhà cậu cũng không tồi đâu!

Triệu Tử Thiêm thất thần ngồi một chỗ, Hoắc Hoằng không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh Triệu Tử Thiêm lên tiếng nói:

“Sao, cậu thấy thế nào?”

Triệu Tử Thiêm giật mình hỏi lại:

“Hả?”

Hoắc Hoằng mắt nhìn về phía Lương Đông, bắt đầu thao thao bất tuyệt:

“Kể cho cậu nghe một bí mật, nhưng mà không được nói với Lương Đông biết, có được không?”

Triệu Tử Thiêm đến hiện tại cũng chưa nắm được bí mật nào của Lương Đông cả. Hôm nay tự nhiên có người nói, cậu đương nhiên là muốn nghe rồi:

“Được được, anh nói đi!”

Hoắc Hoằng quay sang nhìn Triệu Tử Thiêm một lúc rồi đi đến chỗ cậu nhỏ giọng kể lể:

“Lương Đông có thời kỳ nặng trên một trăm ki lô gam đó, cậu có biết hay không?”

Triệu Tử Thiêm bất ngờ mở lớn hai mắt:

“Vậy sao?”

Hoắc Hoằng che miệng cố nhịn cười, quay sang nhìn Lương Đông một chút, thấy hắn ta không để ý đến chỗ này mới dám nói tiếp:

“Đúng đúng, cậu ta ấy à chính là người chỉ cần ăn một cái bánh bao thôi cũng lên cân. Còn nhớ lần đó, mọi người trong phòng tập còn dùng bánh bao ra dụ cậu ta, ha ha…”

Triệu Tử Thiêm hứng thú, hai mắt mở lớn quay sang nhìn Lương Đông một cái:

“Sau đó thì sao?”

Hoắc Hoằng tiếp lời:

“Sau đó sao? Đương nhiên cậu ta liền ăn, rồi tiếp tục tập luyện nhiều hơn để bù lại cái bánh bao đó!”

Triệu Tử Thiêm vừa buồn cười vừa đau lòng, không ngờ Lương Đông lại là người dễ tăng cân như vậy, muốn ăn cũng phải kiềm chế.

Lúc này Triệu Tử Thiêm đột nhiên thấy mọi người đang đứng quanh chỗ Lương Đông liền có chút khó hiểu hỏi Hoắc Hoằng:

“Bọn họ làm cái gì thế kia?”

Hoắc Hoằng nhìn một lúc mới trả lời:

“Nhất định là Lương Đông lại khoe khoang nữa rồi”

“Khoe khoang?” Không lẽ Lương Đông cởi đồ khoe dáng người, Triệu Tử Thiêm vừa nghĩ đến đây liền cảm thấy tức giận vô cùng, bước chân cũng không tự giác đi về phía đó. Vừa đi đến nơi đã thấy Lương Đông cả người không mặc áo đứng cùng với mấy người đàn ông bên cạnh, cũng trong tình trạng không mảnh vải che thân trên như vậy. Triệu Tử Thiêm suýt chút nữa tức đến hộc máu, đang định đi đến phía trước kéo Lương Đông ra, nhưng lúc này mới để ý được thì ra là Lương Đông đang thi chuyển động cơ ngực với mấy người ở đó.

Hoắc Hoằng cũng đi đến đến bên cạnh Triệu Tử Thiêm, nhỏ giọng nói:

“Cậu ta mỗi lần đến đây đều luôn thách đố bọn họ thi chuyển động cơ ngực. Kết quả vẫn chưa có ai làm nhiều hơn cậu ta cả?”

Triệu Tử Thiêm đột nhiên giống như nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt lóe lên tia tinh nghịch quay sang nói với Hoắc Hoằng:

“Anh có biết chuyển động cơ ngực không?”

Hoắc Hoằng nghe thấy Triệu Tử Thiêm nói thế thì tỏ vẻ hãnh diện vô cùng:

“Đương nhiên, trò đó là tôi dạy cho cậu ta mà!”

Triệu Tử Thiêm liếc nhìn Hoắc Hoằng một cái:

“Vậy mà anh không làm được nhiều hơn anh ấy sao?”

Hoắc Hoằng đưa tay gãi đầu, xấu hổ cười ha ha:

“Cái này gọi là trò giỏi hơn thầy”

Triệu Tử Thiêm hỏi tiếp:

“Anh có muốn thắng anh ấy một lần không?”

Lương Đông có lẽ luôn ghi hận vụ Hoắc Hoằng mang đồ ăn ra dụ hắn, cho nên mỗi lần đến đây luôn thách đố Hoắc Hoằng thi chuyển động cơ ngực với mình, kết quả mười lần như một anh ta vẫn là người thua cuộc. Đường đường là huấn luyện viên của phòng tập này, lại thua một người đến tập, để tránh mất mặt cho nên mỗi lần Lương Đông thách đố, Hoắc Hoằng sẽ luôn tìm cách từ chối. Bây giờ Triệu Tử Thiêm lại hỏi như vậy, Hoắc Hoằng đương nhiên là có chút sốt sắng, nhưng vẫn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn người bên cạnh:

“Đương nhiên là muốn, cậu có cách gì sao?”

Triệu Tử Thiêm gật đầu: “Cách thì có, nhưng mà…” Nói đến đây Triệu Tử Thiêm còn cố làm ra vẻ kéo dài giọng một chút, để cho Hoắc Hoằng nói tiếp.

Hoắc Hoằng thấy Triệu Tử Thiêm như vậy liền hào phóng đưa ra ưu đãi:

“Nếu cậu có cách cho tôi thắng Lương Đông, tôi sẽ tặng cho cậu một vé đến phòng tập miễn phí ba tháng, thế nào?”

Triệu Tử Thiêm vốn là muốn có cái vé miễn phí tập luyện, bây giờ Hoắc Hoằng đã nói như vậy rồi cậu đương nhiên là vui sướng nhận lời ngay:

“Được!”

Đúng lúc này, Lương Đông từ trong đám đông lớn tiếng gọi Hoắc Hoằng:

“Hoắc Hoằng, anh có muốn thử một ván hay không?”

Lương Đông vừa lên tiếng liền làm cho Hoắc Hoằng giật mình, anh ta vốn định từ chối thì Triệu Tử Thiêm ở bên cạnh đã khẽ đẩy anh ta lên phía trước, dành cho anh ta một ánh mắt yên tâm. Hoắc Hoằng thấy vậy cũng được an ủi phần nào, cho nên liền liều lĩnh gật đầu ứng chiến.

Hoắc Hoằng không từ chối, Lương Đông cũng cảm thấy có chút bất ngờ. Nhìn trong đám đông phát hiện ra Triệu Tử Thiêm cũng đứng trong đó, Lương Đông đột nhiên càng muốn thể hiện bản thân một chút, cho nên liền hướng ánh mắt cưng chiều nhìn về phía Triệu Tử Thiêm, ý bảo cậu ta đến đây nhìn cho kỹ.

Triệu Tử Thiêm đi đến chỗ Lương Đông, vừa nhìn thấy hai khuôn ngực rắn chắc đang chuyển động thì cũng phải giật mình. Cậu lần đầu tiên nhìn thấy người có thể chuyển động cơ ngực qua trái qua phải lưu loát đến như vậy. Triệu Tử Thiêm đứng ở tại chỗ còn thử di chuyển ngực một chút, cuối cùng cũng không làm được như Lương Đông, hai bên ngực vẫn đứng yên bất động. Nói thật ra thì ngực của Lương Đông so với một số nữ sinh còn lớn hơn một chút, cậu vừa nhìn liền chắc chắn cũng phải cúp C.

Bởi vì cứ mải thất thần đứng ngắm Lương Đông, hiện tại quay sang đã thấy gương mặt Hoắc Hoằng nhăn nhó, hẳn là anh ta không thể chịu được nữa rồi. Vì thế Triệu Tử Thiêm vội vàng đi đến phía trước, giả bộ qua tâm đưa tay sờ lên ngực của Lương Đông:

“Đông ca, chảy mồ hôi rồi kia em giúp anh lau…”

Lương Đông mới vừa rồi còn hài lòng với dáng vẻ của Triệu Tử Thiêm nhìn hắn đến thất thần kia, hiện tại Triệu Tử Thiêm vừa đưa tay chạm vào ngực hắn liền khiến cho hắn trở nên ngây ngốc, mọi hoạt động đều thay nhau đình chỉ, cơ ngực cứng ngắc không thể chuyển động được. Triệu Tử Thiêm thấy thế lại càng xoa xoa nắn nắn trước ngực Lương Đông một chút:

“Em lau giúp anh, lau giúp anh…”

Hoắc Hoằng thấy Lương Đông đứng im tại chỗ, cuối cùng bản thân cũng có cơ hội phục thù, vui vẻ lớn tiếng nói:

“Xong, cậu thua rồi!”

Lương Đông bị tiếng hét của Hoắc Hoằng kéo trở về thực tại, đưa tay gạt tay Triệu Tử Thiêm xuống, nghiêm mặt nhìn cậu một lượt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio