"Đáng ghét!"
Nàng chu môi, đẩy mạnh hắn ra, hắn lại dở trò uy hiếp với nàng, nàng đang mang con của hắn mà hắn dám uy hiếp nàng sao?
"Nếu ta chết thì đứa con này thì sao?"
"Con thì còn rất nhiều cơ hội, nhưng nàng thì chỉ có một!"
Hắn vùi đầu vào ngực nàng, ngực nàng đầy đặn mềm mại. Cuộc sống của hắn trước giờ vốn dĩ không có nữ nhân trong mắt, hắn có hàng vạn mĩ nữ đang chờ dưới thân, có hàng ngàn người đã được ứng tuyển vào làm phi. Hắn không quan trọng, hắn không hề coi trọng điều đó, mặc cho thái hậu thoái thác, hắn sẽ nghe theo. Đến khi tuyển chọn Yên Phi, hắn chỉ thuận ý gật đầu, nhưng thứ cảm giác ấy là một cảm xúc bình thường.
Khi gặp nàng, người đã làm hắn rung động, người làm hắn có cảm giác lạ thường, có cảm xúc mới mẻ. Hắn mặc kệ nàng cự tuyệt, hắn mặc kệ nàng không yêu hắn, nhưng trái tim của hắn đã thuộc về nàng từ lần đầu gặp gỡ. Đây cũng chính là vạn sự tùy duyên, thuận theo ý trời!
Sở Dĩ An ôm nàng vào lòng, vuốt ve cơ thể mềm mại như nước của nàng, hắn chăm chú nhìn nàng giây phút này hắn thật sự rất muốn mãi mãi, bình yên...
Nàng để mặc hắn ôm, ở khoảng cách gần thế này nàng có thể nghe được rõ ràng nhịp tim của cả hai, nàng rất thích cảm giác như bây giờ, được hắn sủng ái cưng chiều, hắn chỉ cần ôm nàng như vậy là được, nàng đã cản thấy bình yên lắm rồi. Nàng nhắm mắt tận hưởng không gian lãng mạn này, nàng chợt nghe tiếng lão pháp sư vang lên bên tai, đánh thức tiềm thức của nàng. Nàng sợ hãi run rẩy, vùi đầu vào sâu bên trong lòng ngực của hắn. Nàng ngước nhìn khuôn mặt khôi ngô của hắn, đôi bàn nhỏ nhắn mềm mại của nàng sờ vào khuôn mặt của hắn.
"Hỏa nhi, nàng sao vậy?"
"Không..."
"Tại sao nhiều nữ nhân xinh đẹp như vậy lại chọn ta?"
Lục Hỏa nhìn kĩ lại, bản thân nàng chẳng có gì là đặc biệt, khuôn mặt quá đổi bình thường, chỉ được mỗi làn da do nàng thường tắm cùng với thảo dược là khác biệt. Nữ nhân khác không phải cũng xinh đẹp như vậy sao? Nếu hắn biết nàng phải rời xa hắn thì sẽ thế nào...
Hắn mỉm cười nhìn nàng, hắn không trả lời, chỉ hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
"Nếu ta rời xa..."
"Không được. Nàng mà nghĩ bậy ta sẽ ăn nàng tại chỗ!"
"Yêu ta?"
"Hỏa nhi, ta không biết ta có yêu nàng hay không, nhưng ta biết trong vô vàn mĩ nhân nàng là người duy nhất khiến ta động tâm"
...
Uyên hậu tẩm cung,
Sở Dĩ Ân trở về triều đình chính là niềm vui của thái hậu, Sở Dĩ Ân chính là đứa con duy nhất là máu mủ ruột thịt của bà. Không phải vì thế mà bà lại ghét bỏ Sở Dĩ An, nếu nói bà không ghen tị với mẫu thân của hắn là dối, nếu nói Thái hậu này không ghét mẫu thân của hắn là hoàn toàn xảo trá.
Mẫu thân của nàng là một phi tần mà phụ vương yêu thương nhất, nhưng khi hạ sinh hắn lại qua đời. Thái hậu chính là người nuôi hắn lớn lên. Khi hắn lên ngôi hoàng đế, Sở Dĩ Ân không được lên ngôi nếu nói không công bằng là sự thật. Bởi vì Sở Dĩ Ân không phải bất tài vô dụng, ngược lại còn chín mười với hắn. Hắn từng hỏi rằng vì sao? Phụ vương trước lúc băng hà chỉ để lại một câu:" chuyện ta làm luôn là sự đúng đắn!"bg-ssp-{height:px}
Thái hậu mở yến tiệc để chiêu đãi mừng sự trở về của Sở Dĩ Ân, đã bao nhiêu năm qua bà không được nhìn thấy bóng dáng của Sở Dĩ Ân.
"Ân nhi, con mau ăn nhiều vào, con đã gầy đi rồi."
"Đa tạ mẫu thân"
Sở Dĩ Ân đón nhận những món ăn được thái hậu gắp cho tươi cười dùng bữa. Ngày hôm nay là buổi tiệc thân mật, thái hậu đích thân tổ chức chỉ có bà, Dĩ Ân, Dĩ An cùng hai vị phi của Dĩ An và Sở Dĩ Lăng.
Yên Phi ngồi bên phía tay trái của hắn, liên tục thân mật gắp thức ăn cho hắn, luôn luôn tạo vẻ dịu dàng hiền thục trước mặt mọi người. Trong đôi mắt của Yên Phi chứa đầy sự thâm tình.
Lục Hỏa ngồi phía bên tay phải của hắn, không gắp thức ăn cho hắn ngược lại chỉ toàn gắp thức ăn cho nàng mà thôi. Hắn nhìn nàng, thấy nàng ít nói hẳn ra liền lấy làm lạ. Chắc có lẽ, nàng không muốn tiếp xúc với nhiều người...
" Lục Hỏa nhi, nàng ăn nhiều món này đi, rất tốt cho cơ thể"
Nàng lắc đầu, đưa tay gắp món hồ lô ngạo đường, món này sao lại có mặt ở đây? Triều đình cao sang quyền quý thế này lại có món này sao? Nàng nhớ không lầm chỉ có bán ở ngoài chợ mà thôi. Hắn nhìn nàng ăn ngon lành chỉ mỉm cười thật tươi, nàng chỉ cần ăn ngon như thế là hắn vui lòng rồi.
"Tỷ tỷ thích ăn món này sao? Muội cũng thích! "
Sở Dĩ Lăng cười tít mắt, gắp lấy món hồ lô, quả thật trong cung đã lâu nàng ta cũng hiếm khi được ăn món này. Nhưng món này làm sao lại có mặt?
"Hây da... Nhìn đệ đệ bên trái một nữ nhân xinh đẹp,sắc xảo bên phải một nữ nhân đơn thuần, bướng bỉnh thật là vinh phúc"
" Đa tạ, ca ca quá khen."
Hắn lễ phép thi lễ, nụ cười tao nhã toát lên sự hiên ngang, hắn biết Sở Dĩ Ân đang trêu chọc hắn. Hắn không tức giận chỉ có thể mỉm cười lấy lệ.
"Hay là...đệ cho ta một mĩ nữ vậy? Bên trái hay bên phải?"
"Nữ nhân xinh đẹp vô số, Ân ca có thể tìm một mĩ nữ làm phi, việc gì phải chạm vào người của đệ?"
Hắn bình thản nói chuyện, rõ ràng Sở Dĩ Ân đang công kích hắn. Lục Hỏa thấy vậy, sắc thần có vẻ không tốt lắm, hắn vẫn nắm chặt lấy tay nàng bên dưới bàn, bàn tay hắn xoa dịu nàng, trêu chọc nàng lướt qua đùi nàng vuốt ve.
" Ân nhi, phải rồi con đã đến lúc cần tìm thê tử rồi"
"Không cần gấp, mẫu thân"
Kết thúc bữa tiệc, Yên Phi thất tha thất thủi một mình bước về phía hoa viên, gương mặt buồn bả hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp,sắc xảo. Tiếng bước chân của nàng ta dường như rất nhẹ, nhẹ như khó khăn mới có thể nghe thấy. Cơ thể thướt tha uyển chuyện qua lại trong tà y phục màu đỏ.
"Yên...đứng lại!"