Yên Phi cắn cắn môi, trong hoàng cung này, ai lại to gan dám gọi tên nàng ta như thế? Giọng nói này rất lạ, không trầm ấm như Sở Dĩ An, nhưng cũng không già dặn như phụ thân, giọng nói này mang một chút gì đó dịu dàng, ngọt ngào nhưng lại nghiêm nghị.
Yên Phi nghi hoặc, vẫn sải bước, không hề có ý quay lại, người này chắc chắn không quen thuộc, cũng không cần thiết phải trò chuyện. Ngẫm đi nghĩ lại, Yên Phi dường như đã nghe được giọng nói này ở đâu rồi? Cơ thể mềm mại của Yên Phi được bao phủ, cả người Yên Phi đổ về phía kẻ nam nhân kia. Hơi thở dồn dập phả vào người Yên phi.
"Ngươi...ngươi là Sở Dĩ Ân?"
Sở Dĩ Ân tham lam hít hà hương thơm của Yên Phi, mùi hương này nhất định hắn ta không thể quên được vào đêm hôm đó...
"Yên... Đúng là nàng?"
"Ta làm sao? Mau buông ta ra, người khác nhìn thấy sẽ có chuyện không hay!"
Yên Phi vùng vẫy, giằng co thoát khỏi cánh tay săn chắc của Sở Dĩ Ân. Hắn ta không trả lời, nhanh chóng kéo người Yên Phi dùng khinh công đến khuôn viên vắng vẻ. Yên Phi giật thoát cả mình, không ngừng run rẩy, đôi môi ngọc ngà kiêu hãnh không ngừng mấp mấy, biểu lộ sự giận dữ.
"Sở Dĩ Ân, người đường đường là một huynh đệ của Dĩ An, sao lại bắt ta?"
"Nàng đừng nói nữa..."
Sở Dĩ Ân nhìn nàng thật lâu, nhìn ngắm nhan sắc tuyệt trần của Yên Phi khiến trái tim nàng không ngừng đập mạnh. Yên Phi không biết vì sao sự đường đột của Sở Dĩ Ân, nhưng ánh mắt đó chứa biết bao chân tình.
Khi kết thúc dạ tiệc, một nô tỳ đã đi ngang qua Sở Dĩ Ân, trên tay lại cầm lọ hương có mùi hương của mộc lan, mùi hương này chính là hương vị có trên người của nữ nhân xinh đẹp lạ mặt của hắn đêm đó. Sở Dĩ Ân không thể bỏ qua mà hỏi biết được đây là loại hương được chế riêng cho Yên Phi nương nương...
" Nàng có phải là nữ nhân đêm đó cùng ta triền miên? Nàng có nhớ đêm đó không?"
Yên Phi đỏ mặt, đầu óc nàng quay cuồng khi nhớ lại cảnh tượng đêm ấy, đêm trăng sáng ấy quả là một đêm sa ngã đối với nàng ta... Môi Yên Phi mấp máy không thể thốt thành lời. Yên Phi không dám đối mặt với sự thật tồi tề này... Người đó là Sở Dĩ Ân sao? Khi vội vàng quay đi, nàng cũng chẳng còn nhớ được gì... Đến ngay chỗ mà mình đến nàng cũng không dám nhớ.
"Không! chắc người đã nhầm rồi. Yên Phi là thê tử của hoàng đế, sao có thể..."
Yên Phi chưa nói dứt câu đã bị hành động của Sở Dĩ Ân làm cho chết lặng. Sở Dĩ Ân đưa cây trâm cài tóc của Yên Phi trước mặt, hắn ta chỉ nở nụ cười nhẹ rồi đi mất, không quên để lại lời nhắn khủng khiếp.
" Tối nay, giờ tý nàng hãy đến gặp ta!"
Sở Dĩ Ân đi rồi, Yên Phi rơi vào thế chết lặng, sự thật quá phũ phàng, Yên Phi hiện đang cảm thấy bản thân thật đáng ghê tởm. Có ai tồi tề như vậy không? Yên Phi bất động hồi lâu, muốn khóc lại khóc không ra nước mắt... Một bóng dáng trong tà áo xanh ngọc bích nhỏ bé đang đứng quan sát, trên môi nụ cười nham hiểm đang dõi theo hành động của Yên Phi, không ngừng đắc ý nhếch miệng.
...bg-ssp-{height:px}
Lục Hỏa sau khi ăn no nê đã rơi vào trạng thái ngủ say sưa, hắn không làm phiền nàng, chỉ ngồi nhìn ngắm nàng ngủ, những ngón tay thon dài lướt qua cơ thể nàng, mân mê gò má tròn trịa mịn màng trắng nõn, có lẽ việc mang thai đã trở thành vất vả đối với nàng rồi. Hắn chỉ mỉm cười nhìn nàng ngủ, những lúc này đem lại cho hắn cảm giác một nam nhân thật thụ đang chăm sóc nương tử.
"Nàng dậy rồi à? Ngủ thêm một ít nữa!"
"Sao...sao còn ở đây? "
Nàng cựa quậy mở mắt, liền thấy bóng dáng của hắn đang ngồi đọc sách bên cạnh nàng. Nàng giật mình, khiến lời nói cũng trở nên ấp a ấp úng.
"Ta không ở đây thì ở đâu? Phòng của nương tử đương nhiên là nơi để về rồi!"
Hắn dịu dàng nói, mắt vẫn chăm chú đọc sách, bàn tay lại vuốt ve khuôn mặt nàng như một viên ngọc trân quý. Đảo mắt nhìn xung quanh, nàng dường như thấy rất nhiều sách, không lẽ hắn định biến nơi này thành thư phòng?
" Sao nhiều sách vậy?"
"Đọc sách chờ nàng!"
"..."
Hắn là thần hay quỷ? Tại sao trong khoảng thời gian nàng ngủ lại đọc được nhiều sách như vậy? Hắn thấy nàng nghi hoặc, đôi môi khẽ cong lên, cố gắng nhịn cười. Kéo nàng sát vào lòng hôn lên chóp mũi nàng, cắn nhẹ vào má nàng một cái cho nàng trở về hiện thực, không suy nghĩ lung tung...
" Lúc nãy nàng ăn ngon không?"
"Ngon! Nhưng...tại sao lại có hồ lô ngạo đường?"
Đây vốn là thắc mắc của nàng, nhưng vừa nãy ngủ quên mất mà chưa hỏi hắn, bây giờ có dịp nàng nhất định phải hỏi... Nàng chăm chú nhìn hắn, không ngừng xoa xoa vết cắn mà hắn vừa gây ra khẽ nhíu mày.
"Không biết, chắc vô tình có"
Câu trả lời chẳng hề thỏa mãn, nàng phụng phịu liếc xéo hắn, hắn nở nụ cười ôn nhu khiến nàng lại xao động, nàng không biết hắn sẽ gặp chuyện gì không? Nàng chợt nhận ra nàng thật sự không muốn rời xa hắn nữa rồi... Cảm giác này đã như một thói quen...
Hắn để nàng vùi vào lòng ngực mình, từng nhịp thở dồn dập của hắn nàng cũng có thể cảm nhận được... Có trời mới biết! Khi hắn nghe tỳ nữ A Mẫn nói nàng thích ăn hồ lô ngạo đường như vậy, hắn đã căn dặn những bữa ăn sau này của nàng sẽ có thêm phần hồ lô... Hắn sẽ làm tất cả vì nàng, chỉ cần nàng thích nàng muốn nó, hắn đều có thể cho nàng!