Sau khi giải phẩu xong, Mạnh Thiên Sở hỏi Thúy Liên: "Phu nhân, có thể cho chúng ta đi xem phòng của Tiểu Hồng không?"
"Đương nhiên không thành vấn đề, Mạnh sư gia bảo sao cũng được cả." Thúy Liên mỉm cười nói.
Mạnh Thiên Sở ẩn ước cảm giác Thúy Liên hôm nay có vẻ nhưng không giống với ngày đầu tiên hắn gặp lắm. Còn về chỗ nào không giống thì hắn không thể nói rõ.
Thường những nhà giàu đều có nha hoàn, và kỳ thật là mấy người cùng ngụ một phòng. Tiểu Hồng là nha hoàn hầu cận của đại phu nhân Ngô Tiểu Muội, do đó đặc biệt một chút, tự có phòng ngủ riêng.
"Ai trong các ngươi phát hiện cô ta nhảy xuống giếng vậy?" Mạnh Thiên Sở vừa nhìn trần thiết của phòng và đồ đạc, vừa chậm rãi hỏi Thúy Liên nhất mực đi cùng.
"Là... là nha hoàn Tiểu Hạnh hôm nay dậy sớm xuống nhà bếp nhóm lò. Nó ra giếng chuẩn bị lấy nước thì phát hiện."
"Gọi Tiểu Hạnh đến cho ta hỏi một chút." Mạnh Thiên Sở bảo.
Thúy Liên vội vã đi ra gọi người.
Qua một chút, Thúy Liên trở lại, miễn cưỡng cười nói: "Mạnh sư giả, quỷ nha đầu Tiểu Hạnh này không biết chạy đi đâu rồi, tôi đã bảo người đi tìm."
"Vậy à, nhọc cho phu nhân quá." : Y
"Sư gia ngài quả là khách khí. Ngài đến lâu như vậy rồi, tôi nghĩ đại khái ngài cùng các quan gia khác đều đói hết. Tôi kêu nhà bếp chút bị chút rượu thịt. Chỗ chúng tôi nhỏ, không có gì chiêu đãi. Ngài tùy tiện dùng một chút, sau đó làm việc cũng không muộn. Ngài thấy sao?"
Mạnh Thiên Sở nghe ả nói như vậy, quả là cảm thấy đói bụng thật.
"Được, thật ngại quá, để cho phu nhân phí tâm rồi."
"Không có chi!"
"Ta đi xem coi bệnh tình của Hác lão gia thế nào, khi nào dọn cơm gọi tôi."
Thúy Liên cười hi hi vâng dạ chuyển thân bỏ đi.
Mạnh Thiên Sở như suy nghĩ gì đó nhìn theo dáng lưng của ả biến mất ngoài cửa, lúc sau nói với Mộ Dung Huýnh Tuyết: "Cô cũng xuống nhà bếp coi sao, đừng để bọn họ cứ làm những món mà chúng ta không thích ăn. Dù gì cũng không gấp, ta và Vương bộ đầu đi xem lão Hác Thiên Bảo đáng thương này."
"Được rồi, tôi hiểu rồi." Mộ Dung Huýnh Tuyết nói xong ra cửa theo sau Thúy Liên.
Mạnh Thiên Sở và Vương Dịch đến phòng của Hác Thiên Bảo. Trong phòng chỉ có một tiểu nha hoàn hầu hạ. Hác Thiên Bảo xem ra đã mệt mỏi cả đêm, trời sáng rồi mới ngủ được. Tiểu nha hoàn đó vừa quạt đuổi muỗi cho y, vừa ngáp vặt ngủ gục, chẳng hề chú ý có người tiến vào.
Mạnh Thiên Sở bước lại gần thì cô bé mới phát hiện ra hắn. Hôm qua Mạnh Thiên Sở có đến, nên những nha hoàn này đều biết. Cô bé đứng dậy thi lễ, Mạnh Thiên Sở vội ra dấu nhỏ tiếng một chút, sợ làm Hác Thiên Bảo tỉnh giấc.
Hắn gọi tiểu nha hoàn này đến cửa, hạ giọng hỏi: "Ngươi tên là gì?"
"Ngọc nhi"
"Bao lớn rồi?"
"Mười bốn tuổi."
"Là nha hoàn trong phòng của lão gia?"
"Không phải, nha hoàn hầu phòng của lão gia là Linh nhi và Hoàn nhi, hôm nay bị phu nhân điều đến phòng giặt đồ rồi."
"Vậy trong phòng của lão gia hiện giờ do ngươi hầu hạ?"
"Dạ, nô tì là nha hoàn trong phòng của phu nhân. Phu nhân nói nhất thời không tìm được nha hoàn nào thích hợp hầu hạ lão gia, cho nên để em tới đây."
Mạnh Thiên Sở nhìn ngắm qua nha hoàn Ngọc nhi này, tuy tên có vẻ đơn thuần và đẹp đẻ, nhưng dáng vẻ thì giống như mướp đắng dưa đèo, mắt gà chọi, mặt đầy mụn, nói chuyện lộ ra mấy cái răng vàng khè. Hắn nghĩ, ả Thúy Liên này bảo kẻ dở hơi này đến hầu hạ Hác Thiên Bảo thì thật quả là lợi hại. Xem ra nha hoàn Linh nhi và Hoàn nhi khá xinh, ả sợ chúng sẽ cướp đi sự sủng ái dành cho mình, cho nên mới điều đi làm việc nặng, gọi đứa nha hoàn "tam tâm" này tới hầu hạ. (Chú: Tam tâm: Kiểu chơi chữ của người TQ đối với chuyện quản lý nha hoàn. Nha hoàn xấu ma chê quỷ hờn thì đem cho hầu hạ chồng để khỏi lo gì. Chỉ tiêu xấu này phải đủ cái tâm, đó là nhìn vào thì "ác tâm" (muốn ói), nhớ tới thì "thương tâm", để ở nhà với lão gia thì "yên tâm". ND)
Mạnh Thiên Sở lại hỏi: "Ngươi theo mợ chủ bao nhiêu lâu rồi?"
"Không đến một năm."
"Vậy phu nhân các ngươi trước đây có ai hầu hạ ?"
"Không biết, khi nô tì đến đây thì phu nhân vẫn còn chưa là phu nhân, chỉ là một nha hoàn bên cạnh đại phu nhân." Nói xong, Ngọc nhi cẩn thận nhìn ra ngoài cửa, sợ có người nghe thấy.
"Ngươi nói Thúy Liên là thiếp thân nhà hoàn của Ngô Tiểu Muội?"
Ngọc Nhi gật gật đầu, không dám lên tiếng.
"Ngươi cảm thấy bà chủ trước đối với các ngươi có tốt không?"
Vấn đề này hiển nhiên khiến cho nha hoàn Ngọc nhi rất khó hồi đáp. Cô bé nghĩ một hồi, lấy hết can đảm khẽ đáp: "Sư gia nếu muốn để Ngọc nhi sống thì đừng hỏi nữa. Mợ chủ đã dặn qua, đại phu nhân đã chết rồi, sau này không cho phép ai nhắc đến người nữa. Tôi vừa rồi nhiều chuyện nếu để mợ chủ biết thì tôi không sống nổi đâu."
"Được thôi, vậy ta không hỏi cái đó nữa. Ta chỉ hỏi một câu cuối cùng, Ngô Tiểu Muội đối với Thúy Liên thế nào?"
"Tốt lắm. Phu nhân khi còn sống đối với ai cũng tốt. Lão gia thường ở ngoài không về nhà, nhà này đều là phu nhân lo liệu. Người rất giỏi, tâm địa lại tốt, trước giờ không đánh mắng người dưới chúng tôi." Nói xong, cô bé thấy mình đã hơi nhiều chuyện, liền lấy tay che miệng lại.
Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ đây dù sao cũng là một hài tử, hắn không muốn làm khó cho cô bé, sợ tai vách mạch rừng có người nghe được sẽ làm hại cho nó, nên không hỏi nữa. Hắn thấy Hác Thiên Bảo ngủ rất ngon, cũng không có sự tình gì gấp để hỏi, nên quay người chuẩn bị ra cửa. Đột nhiên hắn nghĩ ra một chuyện, quay lại hỏi: "Ngọc nhi, quản gia của nhà ngươi chẳng phải là đi thỉnh y sư rồi sao? Sao đến giờ còn chưa về?"
"Không biết a, tối qua quản gia cũng phục thị bên người lão gia cả đêm, sáng sớm đi lúc nào tôi không hay."
"Vậy là khổ cho mợ chủ nhà ngươi rồi, trong ngoài gì đều một mình cô ta làm, không dễ dàng chút nào a."
Ngọc nhi ngước mắt lên nhìn nhanh Mạnh Thiên Sở một cái, định nói lại thôi.
Mạnh Thiên Sở khẽ bảo: "Có lời gì ngươi cứ nói thẳng, không cần sợ, ta không nói cho ai khác nghe đâu."
Nha hòan gật đầu, cố nén giọng đáp: "Hiện giờ mở chủ không nguyện ý đến phòng này, nói là trời nóng, lão gia lại không có cách gì tắm rữa, cho nên phòng này vừa chua vừa hôi, mợ chủ không thèm đến."
Mạnh Thiên Sở nghe xong gật gù, sau đó li khai. Bước ra khỏi cửa, hắn vừa khéo gặp Mộ Dung Huýnh Tuyết đang đi tới, liền cười hỏi: "Trở lại rồi à? Thế nào? Bà chủ mới đãi chúng ta món gì?"
Mộ Dung Huynh Tuyết tức khí thở khì khì: "Ả Thúy Liên đó nhất quyết không cho tôi vào nhà bếp, đối với tôi không ôn nhu như đối với sư gia ngài xa. Tôi còn chưa vào thì ả đã đóng sập cửa nhà bếp lại, còn da cười mà thịt không cười nói cái gì là sợ xông khói tôi."
"Không quan hệ gì, không tiến vào thì không tiến. Kỳ thật có cái gì ăn không trọng yếu, trọng yếu là ả cho chúng ta ăn cái gì." Mạnh Thiên Sở ý tứ thâm sâu nói.
Hai người đang nói chuyện, Thúy Liên đã bước tới với nụ cười trên môi: "Sư gia, chuẩn bị xong rồi, thỉnh đến nhà ăn dùng bữa."
"Làm phiền phu nhân rồi."
"Làm gì có, sư gia vì chuyện của Hác gia chúng tôi cực khổ như vậy, chúng tôi còn chưa biết cảm tạ làm sao đây này."
Trong lúc nói chuyện Mạnh Thiên Sở cùng mọi người đã được Thúy Liên dẫn đến nhà ăn. Trên bàn đã bày đầy rượu thịt, xem ra vô cùng thịnh soạn, không thẹn là nhà giàu có đại hộ, các món ngon vô cùng phong phú.
Mọi người chia nhau ngồi xuống, Mạnh Thiên Sở phát hiện Thúy Liên đứng bên cạnh, liền đứng dậy mời: "Phu nhân, sao lại không cùng dùng cơm?"
Thúy Liên chối từ lia lịa: "Không đâu, không đâu, sư gia và các vị cứ tự nhiên, tôi còn vào phòng hầu hạ lão gia. Tôi để hai người hầu lại chăm cho các vị, tôi không bồi tiếp các vị được nữa. Gần đây trong nhà nhiều chuyện quá, tôi cũng không còn cách nào khác."
Mạnh Thiên Sở nghe thế cũng không ngăn trở. Thúy Liên nhìn quét qua bọn họ, cười cười rồi nhanh bước bỏ đi.
Bộ khoái ngồi đầy một bàn thấy Mạnh Thiên Sở chưa động đủa nên không tiện gấp đồ ăn trước. Nhưng Mạnh Thiên Sở dường như không gấp ăn cơm, lại còn nói với bà mụ hầu cận đứng kế bên: "Làm phiền bà đi hỏi xem tìm được nha hoàn Tiểu Hạnh hay chưa, tìm được rồi mau gọi cô bé đến đây, ta có lời cần hỏi."
Vương bộ đầu cười hề hề: "Sư gia, chúng ta ăn trước đi thôi, đừng để đói quá không tốt."
Chúng bộ khoái xem ra cũng đói lắm rồi: "Đúng đó, sư gia, có chuyện gì chờ ăn xong rồi hãy làm cũng không muộn!"
"Không cần gấp, có chuyện có thể gấp, đến âm tào địa phủ không cần phải gấp."
Mọi người đều ngẩn cả ra, không biết Mạnh Thiên Sở nói lời này là có ý gì.
Mạnh Thiên Sở nói với bà hầu già: "Làm phiền ba đi hỏi thử đã tìm thấy Tiểu Hạnh chưa. Có phải là lão nhân gia bà tuổi lớn rồi, nhớ không rõ là trong Hác gia này còn có một nha hoàn gọi là Tiểu Hạnh hay không?"
Vương Dịch là người thô lỗ, bước tới trước mặt bà hầu quát: "Sư gia bảo ngươi đi gọi Tiểu Hạnh, người điếc hay là câm rồi?"
Bà hầu bấy giờ mới vội vã đáp ứng, lẹ làng bước ra.
Thoáng chốc sau, Thúy Liên đã dẫn bà hầu quay lại, cười mơn: "Sư gia, nha đầu Tiểu Hạnh không biết đi đâu rồi, khi nó về nhất định phải giáo huấn cho nó một trận. Sự tình này không thể để bọn chúng làm loạn được."
"Vậy sao?" Mạnh Thiên Sở cười cười, phảng phất như mọi thứ đều nằm trong dự liệu của hắn, ra lệnh cho Vương Dịch dẫn mấy huynh đệ đi giúp tìm kiếm Tiểu Hạnh.
Vương Dịch nhìn sơn hào mỹ vị đầy cả bàn, nuốt nước bọt một cái, khom người thưa: "Sư gia, tiểu nha hoàn này có thể chạy đi đâu được. Bụng tiểu nhân có điểm đói thật rồi, hay là chúng ta ăn lót dạ trước, sau đó lập tức đi tìm tiểu nha hoàn này."
"Ha ha, ông thọ đòi lên giàn điếu, hiềm mạng dài quá hay sao ngươi?"
Mạnh Thiên Sở nói đến nước này, Vương bộ đầu bấy giờ mới từ từ tỉnh ngộ ra, nhìn đồ ăn đầy bàn: "Sư gia là nói...."
Mộ Dung Huýnh Tuyết đã rút ngân trâm trên đầu ra cắm vào đồ ăn thử, nửa cây ngân trâm lập tức biến thành màu đen - trong rượu thịt rõ ràng đã bị hạ tì sương (Chú: chất độc thạch tín, có trong thuốc diệt chuột. ND)!
Vương Dịch vừa kinh vừa sợ, vỗ lên bàn: "Giỏi cho tặc tử, không ngờ dám hạ độc vào rượu thịt!"
Thúy Liên sợ đến mặt không còn chút máu: "Sư gia... sư gia, đây là chuyện thế nào a?"
Vương bộ đầu bước tới túm lấy ả quặc tay án xuống đất, đập một chưởng lên đầu: "Chuyện thế nào à? Rượu thịt của các ngươi có độc, tính độc chết chúng ta, chúng ta còn muốn hỏi ngươi rốt cuộc là thế nào đây này!"
"Tha mạng a, các vị quan gia! Không liên can gì đến tôi, tôi cũng không biết chuyện là thế nào hết, tôi oan uổng mà." Thúy Liên quỳ xuống đất khóc lớn.
"Quản gia của các ngươi đâu?" Mạnh Thiên Sở không hề bám lấy chuyện rượu thịt có độc, lại đi hỏi đến quản gia, khiến cho Vương bộ đầu cùng mọi người vô cùng nghi hoặc.
"Ông ấy đi thỉnh lang trung cho lão gia chúng tôi rồi..."
"Hắc hắc, phải vậy không đó, Vương bộ đầu, làm phiền ông dẫn huynh đệ đi tra xét khắp Hác phủ xem sao."
Lệnh vừa truyền xuống, Vương Dịch đã cho trói Thúy Liên bắt quỳ dưới giếng trời cho người canh giữ, tiếp đó dẫn người đi khắp đại viện của Hác gia tra xét từng chỗ một, cuối cùng từ dưới giường của Thúy Liên lôi ra hai cái bao lớn, khi mở ra xem thí thấy trong đó có hai người, chính là quản gia Trấn Giang của Hác phủ và nha hoàn Tiểu Hạnh.
Mạnh Thiên Sở lập tức đơn độc tiến hành tra hỏi, hai người đều nói đến phòng Thúy Liên bị người từ phía sau đánh hôn mê đi. Tuy không nhìn thấy là ai đánh, nhưng trong phòng lúc đó chỉ có Thúy Liên, do đó đoán là ả đánh.
Mạnh Thiên Sở trở ra vườn, lấy một cái ghế thái sư ngồi xuống, nheo mắt nhìn Thúy Liên trên mặt đất, lạnh lùng hỏi: "Phu nhân, trong đồ ăn vì sao lại có độc?"
"Tôi... tôi thật không biết a, nếu là tôi hạ độc, sao lại không chịu bỏ chạy chứ."
Vương bộ đầu đá mạnh vào ả một cái: "Ngươi đúng là định chạy, nhưng không kịp chạy a, rất may là sư gia chúng ta cơ trí, nếu không thì đều bị ngươi hại chết hết rồi!"
Mạnh Thiên Sở giơ tay ngăn Vương bộ đầu, nói với Thúy Liên: "Muốn biết ta làm sao đoán ra được ngươi đã hạ độc hay không?"
Thúy Liên và các bộ khoái đều đưa mắt nhìn hắn chờ đợi.
Mạnh Thiên Sở cười cười: "Rất đơn giản, khi ngươi nói Trấn quản gia đi thỉnh lang trung, ta đã hoài nghi là có vấn đề rồi. Trong Hác phủ của ngươi nhiều người như vậy, sao lại bảo một quản gia tự thân đi thỉnh lang trung? Hác lão gia bệnh rồi, trong nhà còn rất nhiều chuyện chờ ông ta xử lý. Tiếp đó Tiểu Hạnh phát hiện thi thể không thấy đâu, lại chưa đến giờ ăn mà ngươi đã ân cần thiết yến chiêu đãi, càng khiết người sinh nghi. Cuối cùng, và cũng là quan trọng nhất, là ở các món ăn ở trên bàn này ta ngửi được một hương vị nhè nhẹ, đó là mùi hương trên tay ngươi, rất đặc biệt. Ta bắt đầu nghĩ, ngươi đường đường là bà chủ mới của Hác phủ, sao lại nhiệt tâm tự thân đi bưng cơm rót nước thế này, khẳng định là có trò mèo gì đó. Và quả nhiên là thế!"
Sắc mặt của Thúy Liên trắng bệt, ngẩn ngơ tại đương trường.
Mộ Dung Huýnh Tuyết và Vương bộ đầu đều mừng là có vị sư gia cơ trí này, nếu không thì mạng của họ giờ đã ở suối vàng rồi.
Mạnh Thiên Sở nói tiếp: "Nếu ngươi ngươi muốn giết chúng ta, khẳng định là có lý do rất trọng yếu, rất có thể là liên quan đến Trấn quản gia và Tiểu Hạnh, nên ta mới cho họ đi tìm kiếm. Hiện giờ ngươi nói coi, ngươi trói họ để dưới giường của ngươi để làm cái gì?"
Thúy Liên không trả lời, ngồi dưới đất, gục đầu bất động.
"Vừa rồi bỉ nhân đã tra hỏi hai người chúng, chúng khai lúc chúng ngất đi có thấy kẻ tập kích sau lưng chúng là ngươi, ngươi giải thích thế nào đây?" Kỳ thật Trấn quản gia và Tiểu Hạnh đều nói không nhìn rõ ai đánh họ ngất đi, nhưng Mạnh Thiên Sở muốn phỉnh gạt Thúy Liên một chút mà thôi.
Thúy Liên vẫn cúi đầu không nói tiếng nào.
Mạnh Thiên Sở hiểu chiêu vừa rồi của mình là đúng rồi, liền cười nói: "Tuy ta còn chưa biết ngươi vì sao lại đánh ngất Trấn quản gia và nha hoàn Tiểu Hanh bỏ bao trói dưới giường, nhưng ta biết ngươi che mặt dùng một đĩnh vàng mua chuộc lao đầu, đến lao phòng hạ độc chết Tào thị, đúng không?"
Thúy Liên giật nãy người, vẫn cúi đầu không nói. Vương bộ đầu cùng mọi người mặt hiện đầy vẻ nghi hoặc, không biết kết luận này của Mạnh Thiên Sở từ đâu mà ra.
Mạnh Thiên Sở đứng dậy, từ từ đến cạnh Thúy Liên, cúi đầu xuống nói khẽ vào tai ả: Hơn nữa ta còn biết ngươi mua chuộc bà đỡ Tào thị, khi giúp thúc sinh đã làm vỡ tử cung của Ngô Tiểu Muội vợ nguyên phối của Hác lão gia, dẫn tới bà ta xuất một lượng huyết lớn mà tử vong. Đúng không?"
Thúy Liên mềm nhũn người, ngồi bẹp xuống đất. Ả không biết Mạnh Thiên Sở có phải là một u linh ẩn hình cứ bám theo ả mãi hay không mà sao lại biết hết mọi chuyện của ả như vậy?
"Đừng có nhìn ta như vậy, ta không phải là quỷ, ta biết điều này kỳ thật là ngươi cho ta biết, chuẩn xác mà nói thì là đôi tay của ngươi đã bán đứng ngươi!"
Thúy Liên không tự chủ nhìn đôi tay của mình, nhưng không có gì dị dạng.
"Là mùi hương quá đậm ở đôi tay ngươi! Lúc ngươi dùng hai tay bôi phấn son còn dính, ngươi cầm qua bạc và vàng đã dính vào trên các nén vàng bạc này. Ngươi biết không? Trên người ta, cơ quan làm ta kiêu ngạo nhất ngoại trừ cậu em trai của ta ra, thì là cái mũi. Do đó bạc tuy có dính hương vị rất nhẹ, nhưng mũi ta vẫn chuẩn xác ngửi được đó là gì. Hơn nữa, ta còn chuẩn xác nhớ lại, loại hương vị đó chính là phát từ trên người ngươi - lần đầu gặp ngươi, mùi hương trên người ngươi đã từng làm ta suýt ngất. hắc hắc..."
Thúy Liên không tự chủ đưa cánh tay lên ngửi, chỉ có điều là không thể nào ngửi ra, bỡi vì người ở trong rừng núi thì không biết mùi núi rừng thế nào, ả đã ngửi quen cái mùi hương trên cơ thể mình, làm sao mà ngửi ra được nữa?
Mạnh Thiên Sở đứng dậy, bước về ghế ngồi xuống, lớn tiếng bảo: "Ngươi mua chuộc bà đỡ, để bà ta chế tạo sự cố trong tiếp sinh, tạo thành Ngô Tiểu Muội băng huyết mà chết. Sự tình này rất thường thấy, tuyệt đại đa số trường hợp đều làm xong tang lễ chôn đi là hết chuyện, không kinh động đến quan phủ. Do đó người mới lấy bạc có ấn ký của Hác gia trả cho bà đỡ. Ngươi căn bản không ngờ là đệ đệ Ngô Lai của Ngô Tiểu Muội lại đi báo quan. Ngươi sợ bà đỡ chịu hình tấn không nổi sẽ khai ra ngươi, cho nên trong lúc kinh khủng đã quyết định giết người diệt khẩu. Nên ngươi đã giả trang vào đại lao, mua chuộc lao đầu, hạ độc giết chết bà đỡ Tào thị. Đúng hay không?"