Nạp Thiếp Ký 3

chương 145: chương 145:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vừa rồi Mạnh Thiên Sở sở dĩ nói vào tai Thúy Liên chuyện liên quan đến bạc mua chuộc bà đỡ có mùi, là vì hắn muốn tìm cách lưu lại số bạc đó cho chồng của Tào thị trị bệnh và sống quảng đời còn lại.

Vương bộ đầu quả nhiên hỏi: "Sư gia, bà đỡ này thu một lượng bạc lớn như vậy, có phải là Thúy Liên tống hay sao?"

"Còn chưa tra rõ." Mạnh Thiên Sở hàm hồ, lại hỏi Thúy Liên: "Sao hả, ngươi tự khai hay còn để chúng ta dùng hình?"

Thúy Liên cười thê lương: "Tôi khai, là tôi mua chuộc Tào thị làm Ngô Tiểu Muội chết, tôi muốn làm nguyên phối của Hác gia. Cũng là tôi mua chuộc lao đầu hại chết Tào thị để diệt khẩu. Cơm nước hôm nay cũng là do tôi hạ độc, sợ các người tra ra toàn bộ vụ án."

Mạnh Thiên Sở kề tai Thúy Liên khẽ hỏi: "Ngươi cho Tào thị bao nhiêu bạc? Có phải là hai trăm lượng?"

Thúy Liên lắc đầu đáp khẽ: "Tôi chỉ đưa bà ta một trăm năm chục lượng."

Mạnh Thiên Sở nhíu mày: "Thúy Liên, nếu như ngươi đã thừa nhận bỏ tiền thuê kẻ khác giết người, hà tất lại giấu ghiếm số bạc phải trả?"

"Đúng mà, tôi đích xác chỉ đưa bà ta lượng. Tôi không hề ẩn man. Chuyện đến lúc này còn có gì có thể ẩn man nữa."

Mạnh Thiên Sở trầm ngâm một lúc, lại đứng thẳng dậy lớn tiếng hỏi tiếp: "Hạ độc giết chết Tào thị là ngươi, đúng không?"

"Đúng, tôi đã hạ tì sương vào cơm nước đưa cho Tào thị. Tôi lo sợ bà ta khai tôi ra, sự tình này không thể nhờ người khác làm, do đó tôi đã tự mạo hiểm tới đo."

"Tì sương? Ngươi hạ độc là tì sương? Ngươi có thể khẳng định không?"

"Đúng, đúng là tì sương, là loại độc trước đây mua để diệt chuột đó."

Mạnh Thiên Sở nhíu tít hai hàng chân mày. Chuyện này có điều khác thường. Triệu chứng trúng độc tì sương phần lớn là tràng vị hình (tức hình thức phản ứng thông qua đường tiêu hóa, ói mửa. ND) Hình thức tê liệt trung khu thần kinh chỉ phát sinh khi dùng một lượng lớn tì sương tiến vào trong nội thể (Chú: cụ thể là chuột sau khi dùng một lượng lớn thì bò đờ đẫn rồi chết đứng luôn. ND), mà hạ độc vào thức ăn thường không có khả năng xuất hiện những triệu chứng này. Trúng độc tì sương tạo ra triệu chứng đường ruột tập trung chủ yếu vào ói mửa, đau bụng, tiêu chạy hay viêm ruột, nhưng Tào thị không xuất hiện triệu chứng này, không giống trúng độc tì sương.

Sự mâu thuẫn này khiến hắn nghĩ tới số bạc khác biệt dùng để mua chuộc Tào thị. Từ nhà Tào thị tìm ra được lượng bạc. Hai lượng lẻ là tiền thù lao để đỡ đẻ. Vương bộ đầu tìm ra từ hủ gạo một túi lớn chứa lượng bạc. Còn hắn tìm ra từ ngăn ngầm trong cái bô lượng nữa. Điều này so với lời khai của Thúy Liên không phù hợp.

Nhưng mà, nghĩ kỹ lại hắn lập tức phát hiện ra vẫn đề. Số bạc lương trong gói giấy giấu dưới cái bô có ấn ký của Hác gia, hơn nữa trên bạc có mùi hương. Bản thân hắn đã dựa vào điểm này phát hiện ra Thúy Liên là kẻ dùng tiền mua chuộc Tào thị. Ngay cả trên nén vàng ở đại lao cũng có mùi này. Nhưng số bạc lượng mà Vương bộ đầu tìm được trong khạp gạo thì tuy có ấn ký của Hác gia, nhưng không có hương vị đặc biệt như hai cái trước.

Chẳng lẽ, hai món tiền này là đến từ hai người khác nhau? Hay nói cách khác, bỏ tiền cho Tào thị giết người kỳ thật là hai người!

Nếu quả là thế, thì mâu thuẫn về trúng độc sau đó có thể giải thích được. Nói rõ hơn, Tào thị kỳ thật bị người ta hạ đến hai lần độc dược. Lần đầu là Thúy Liên hạ vào trong thức ăn, lần thứ hai hạ độc vào đâu và thứ độc gì thì chưa rõ. Tào thị kỳ thật không trúng độc do Thúy Liên hạ, bỡi vì sau khi thụ hình, bà ta có khả năng ăn uống không nổi, hoặc là bà ta chưa kịp ăn để bị trúng độc thì độc dược bị người khác hạ vào trong nội thể đã phát tác, dẫn tới cái chết của bà ta.

Một người khác mua chuộc Tào thị giết người rốt cuộc là ai? Người này có khả năng là kẻ thứ hai đã hạ độc vào Tào thị. Y hiển nhiên không biết Thúy Liên cũng mua chuộc Tào thị và định giết bà ta, nếu không y sẽ không có cử động này.

Kẻ này có thể là ai đây?

Mạnh Thiên Sở cúi đầu suy nghĩ, nhưng nghĩ đến nửa ngày mà chẳng nắm được mấu chốt trong này.

Trong lúc Mạnh Thiên Sở suy nghĩ, Vương bộ đầu nhìn Thúy Liên trừng trừng đầy vẻ tức giận, càng lúc càng tức, nghĩ đến việc mình suýt bị ả hai chết, bước tới đá ả một cước: "Ngươi vì sao lại đánh ngất Tiểu Hạnh và Trấn quản gia?"

Thúy Liên từ từ ngẩn đầu, không lý gì đến Vương bộ đầu, mắt nhìn ra xa không hề lên tiếng.

Vương bộ đầu tức giận, vung tay lên định tát Thúy Liên, Mạnh Thiên Sở quát: "Bộ đầu, đừng động thủ."

"Sư gia, tiện nhân này không đánh không khai!"

"Ta tự biết chừng mực. Như vầy đi, ông đến phòng bệnh hỏi Hác Thiên Bảo một chút, đi báo ông ta nha hoàn Tiểu Hồng nhảy xuống giếng chết đó đã hoài thai ba tháng rồi, nghe ông ta nói thế nào?"

"Dạ!" Vương bộ đầu khom người lĩnh mệnh, tức giận trừng mắt nhìn Thúy Liên một cái mới chuyển thân đi.

Mạnh Thiên Sở hỏi Thúy Liên: "Tiểu Hồng cũng là do ngươi giết phải không?" Bạn đang đọc truyện được tại Y

Thúy Liên thở dài, hai sự tình trước đó đã đủ khép ả vào vào tội chết, không cần phải giấu ghiếm gì nữa: "Đúng, Tiểu Hồng là do tôi giết. Tôi nhân lúc nó lấy nước ở cạnh giếng, dùng gậy gỗ đánh vào đầu, rồi đẩy xuống giếng cho chết ngộp."

"Ngươi vì sao lại phải giết Tiểu Hồng?"

"Vì địa vị nguyên phối, tôi đã nói rõ rồi. Vì mục đích đó, tôi đã mua chuộc bà đỡ làm chết nguyên phối Ngô Tiểu Muội. Tôi biết Tiểu Hồng có thai với lão gia xong, đương nhiên cũng phải giết nó!"

Mạnh Thiên Sở lạnh cả lòng, nữ tử này quả là ngoan độc! Vì đạt mục đích, ả bất chấp thủ đoạn độc lạt giết người, khiến người ta không lạnh mà run. Hắn lại hỏi: "Vậy ngươi vì sao đánh ngất Trấn Giang và Tiểu Hạnh?"

"Trấn quản gia đối với lão gia lòng trung như nhất, Tiểu Hồng hoài thai, ông ta biết còn sớm hơn tôi. Ông ta đối với nha đầu đó nhất mực không tệ. Tiểu Hồng bị tôi đẩy xuống giếng xong, Trấn Giang này đi khắp nơi tìm không thấy Tiểu Hồng, chạy tới chỗ tôi hỏi, nghe khẩu khí của lão thì dường như có điểm hoài nghi rồi, còn nói là muốn báo quan. Tôi trong lúc nóng giận, nhân lúc lão không phòng bị dùng ghế đánh ngất lão. Vốn là định dùng dậy thừng xiết cổ lão chết, nhưng lúc đó Tiểu Hạnh đột nhiên kêu lên cả kinh đẩy cửa chạy vào, hoảng hoảng hốt hốt nói là ở giếng phát hiện thi thể của Tiểu Hồng. Lúc này nó nhìn thấy Trấn Giang nằm dưới đất, lại sợ quá la hét toáng lên. Tôi vội nói Trấn quản gia đột nhiên ngất xỉu, bảo nó đến kiểm tra một chút, sau đó nhân lúc nó không đề phòng, từ phía sau dùng ghế đánh ngất nó đi."

"Ngươi sao lại không giết phứt họ luôn?"

"Cũng muốn giết chứ, nhưng Tiểu Hạnh khi đến tìm tôi dọc đường đã nói toáng lên về chuyện phát hiện thi thể ở dưới giếng, do đó trong phủ rất loạn, nha hoàn người hầu đều đến gõ cửa phòng tôi báo cáo. Do đó tôi không kịp giết người, chỉ dùng ghế đập mạnh vào đầu chúng vài cái, không kịp coi chúng chết hay chưa, tròng vào túi đẩy xuống dưới giường, rồi ra ngoài xử lí sự vụ. Khi đang xử lý thì các người đã tới."

"Hắc hắc, như vậy có nghĩa là nếu chúng ta đến trễ một chút, hai người họ e rằng không chạy thoát độc thủ của ngươi!"

Qua một lúc, Vương bộ đầu trở về, mặt đầy vẻ kinh ngạc. Y hạ giọng nói với Mạnh Thiên Sở: Sư gia. Ngài nhất định không ngờ đâu, là khi tôi nói với Hác Thiên Bảo về chuyện nha hoàn Tiểu Hồng hoài thai ba tháng, ông ta lại vô cùng kinh ngạc, nói rằng từ trước đến nay ông ta chưa bao giờ làm chuyện cẩu thả với Tiểu Hồng. Hơn nữa còn khẳng định chắc như định đóng cột rằng đứa bé trong bụng Tiểu Hồng không quan hệ gì tới ông ta."

Mạnh Thiên Sở nghe thế hơi kinh ngạc: "Chẳng lẽ nào? Hay là ông ta lo Thúy Liên ghe rồi không muốn thừa nhận?"

"Trước đó tôi cũng nhận định như vậy, nhưng Hác Thiên Bảo nói một lúc làm tôi cảm thấy rất có lý.

"Ông ta nói gì?"

"Ông ta nói cái nhà này ông ta là chủ, ông ta nói sao thì ra là vậy. Hơn nữa nếu như hài tử trong bụng Tiểu Hồng là con ông ta, ông ta nhất định sẽ nhận. Đó dù gì cũng là cốt nhục của Hác gia, ai cũng không thể không thừa nhận. Giờ Tiểu Hồng đã chết rồi, nếu như ông ta sợ Thúy Liên ghen thật, hổ cái phát uy, thì đã không còn cần thiết gì nữa. Và dù gì thì đó cũng chỉ là một nha hoàn, ngủ thì ngủ có sao đâu, còn có gì mà không dám thừa nhận. Thúy Liên trước đây cũng là một nha hoàn, và ông ta cũng cưới đó thôi. Huống chi nếu đó là nữ nhân đã có con với ông ta."

Mạnh Thiên Sở nghe thế, nhíu mày: "Nhưng mà như vậy là không đúng rồi, đứa bé trong bụng Tiểu Hồng chẳng phải là ngay Thúy Liên cũng nói là của lão gia nhà họ hay sao?"

"Tôi nghĩ có thể Thúy Liên chỉ là suy đoán thôi, nhân vì trong Hác gia này chỉ có Hác Thiên Bảo là có khả năng làm điều đó nhất, trừ ông ta còn ai có thể tùy tiện quan hệ với nha hoàn như vậy chứ?"

"Ừ, câu nói này của ông quả là nhắc tỉnh ta."

"Ý sư gia là....?"

"Ngươi nghĩ coi, mọi người chúng ta đều nhất trí cho sự tình này là Hác Thiên Bảo làm, nhưng y lại khăng khăng bảo là không. Vấn đề hiện giờ đã nảy sinh ra thêm rồi, ấy là chúng ta cần phải xác định nam nhân cùng Tiểu Hồng làm chuyện cẩu thả ấy là ai!"

"Lão Hác Thiên Bảo đó nghe xong cũng thập phần tức giận. Cũng chả trách, gần đây Hác gia xảy ra nhiều chuyện như vậy. Vợ cả của lão chết rồi, con không có nữa. Vợ nhỏ thì bị nha môn bắt rồi. Nha hoàn còn làm chuyện thương phong bại tục như thế kia. Không tức khí sao được chứ. Hắc Thiên Bảo còn nói, Thúy Liên giết Tiểu Hồng đúng lắm, y nói nha hoàn làm hại thanh danh nhà họ Hác của y. Cho dù Thúy Liên không giết, y biết y cũng giết mà thôi."

"Ha ha, hắn không biết Thúy Liên đã khai nhận thuê người giết chết vợ cả rồi giết luôn Tiểu Hồng hay sao?"

"Dạ biết rồi, tôi sau đó mới nói cho ông ta biết. Ông ta tức sắp điên lên, tất cả bọn nha hoàn đầy tớ đều bị đuổi ra khỏi phòng."

Đây là điều hoàn toàn có thể lý giải. Chỉ có điều Mạnh Thiên Sở lúc này không có lòng nào quan tâm Hác Thiên Bảo tức giận ra làm sao. Điều hắn muốn biết nhất chính là đứa bé trong bụng Tiểu Hồng là của ai. Tuy bản thân đáp án của điều này không trực tiếp ảnh hưởng đến vụ án, nhưng hung thủ nổi trên mặt nước của vụ án đã bị tra ra, còn hung thủ trốn ngầm dưới nước vẫn còn chưa bị lôi đầu, hơn nữa lại chẳng lộ ra chút dấu vết gì cả. Có một điều duy nhất có thể khẳng định, đó là người này hoặc là ở trong Hác phủ, hoặc là có oán cừu với Hác gia. Nói không chừng khi tra vụ Tiểu Hồng có con với ai, có thể phát hiện ra manh mối của kẻ này.

Người này là ai đây chứ? Ngẫm nghĩ một hồi, Mạnh Thiên Sở đột nhiên chuyển thân hỏi Mộ Dung Huýnh Tuyết nhất mực theo cạnh hắn ghi chép mọi điều: "Với trực giác nữ nhân của cô, cô cảm thấy nam nhân của Tiểu Hồng là ai?"

"Nam nhân? Trực giác?" Mộ Dung Huýnh Tuyết dường như không hiểu lắm từ ngữ quá "chuyên môn" của Mạnh Thiên Sở.

"Ài! Ngáo ơi là ngáo, cô cho ta biết cô cảm thấy nam nhân của Tiểu Hồng có thể là ai?"

"Tôi làm sao biết được người đó là ai a?" Mộ Dung Huýnh Tuyết đỏ bừng cả mặt.

"Nếu như nói có người giết nam nhân mà cô yêu quý nhất, vậy điều cô hi vọng nhất muốn làm lúc này là gì?"

"Hy vọng y chết a!" Mộ Dung Huýnh Tuyết chẳng nghĩ ngợi gì đáp ngay.

"Vậy nam nhân đó nhất định là ở trong Hác gia."

"Vì sao vậy?" Mộ Dung Huýnh Tuyết kỳ quái hỏi.

"Vô cùng đơn giản. Trước hết, nha hoàn tại những nhà giàu có được chủ quản lý rất nghiêm. Cô coi ở nhà ta, Phi Yến ngày thường ngoại trừ cô và lão Hà đầu ra, có nói chuyện với nam nhân nào khác hay không?

Như vậy thì tại Hác gia tình hình cũng tương tự. Tiểu Hồng là nha hoàn hầu cận bên cạnh bà chủ lớn, tự nhiên càng không có thời gian ra ngoài. Cho nên, nam nhân đó xem ra phải ở trong Hác gia."

Mộ Dung Huýnh Tuyết gật đầu lia lịa.

"Thứ đến, nếu như cô ta không lai vãng quá nhiều với bên ngoài, thì tự nhiên sẽ dễ dàng phát sinh cảm tình với nam nhân ở trong vườn viện nhà mình. Cái đó hợp với câu ngày dài tháng rộng sẽ sinh tình. Đây đại khái là nguyên nhân mà Thúy Liên hiểu lầm. Chỉ có điều ả bỏ quên một điểm, trong khu nhà của Hác gia đây có ít nhất cả chục nam nhân, chứ không phải chỉ có mỗi mình Hác Thiên Bảo. Hơn nữa y chưa chắc đã dễ gây hứng thú gì với những nữ tử trẻ tuổi."

Mắt của Mộ Dung Huýnh Tuyết sáng bừng lên, nói: "Vâng, nhưng người hầu nam trẻ tuổi đó đều có khả năng hết."

"Đúng, đây là điểm thứ ba: nếu như nam nhân đó là người ở trong khu nhà của Hác gia đây, thì chúng ta có thể thu hẹp mục tiêu đến chỗ của những nam nhân chưa kết hôn hoặc là thôi, chết vợ. Hoặc chú ý tập trung vào những nam nhân bình thường tiếp xúc thân cận với Tiểu Hồng nhiều nhất. Như vậy không khó tìm ra nam nhân này rồi."

Chính vào lúc này, một bộ khoái thở khì khì chạy vào báo: "Sư gia, ngài mau đi xem đi, Hác viên ngoại phát điên rồi, ông ta đang ở ngoài vường dùng roi da đánh bọn nha hoàn và người hầu rất dữ dội."

Mạnh Thiên Sở vội vã mang Vương bộ đầu, Mộ Dung Huýnh Tuyết cùng mọi người đến hậu viện. Khi đến nơi, quả nhiên hắn thấy Hác Thiên Bảo một tay chống quài trượng, lớn tiếng mắng nhiếc, còn quản gia Trấn Giang thì đầu quấn băng trắng, một tay ôm đầu, một tay cầm roi da không ngừng đánh đập hết sức dã man bọn đầy tớ nam đang quỳ. Bọn đầy tớ dùng tay ôm đầu, nhưng không dám tránh né, tình trạng thảm không thể tả.

"Dừng tay!" Mạnh Thiên Sở quát một tiếng lớn, bước nhanh tới đoạt roi trong tay Trấn Giang, "Ngươi đánh như vậy sẽ đánh chết người đó!"

Hác Thiên Bảo thở khì khì quát: "Đánh! Đánh chết bọn súc sinh này! Làm nam nhân vô lại làm hại thanh danh Hác gia ta. Đánh chết hết chúng cho ta!"

Mạnh Thiên Sở bước tới vỗ vỗ lên vai Hác Thiên Bảo. Nam nhân này xem ra gặp nhiều chuyện liên tục phát sinh trong mấy ngày nay, nên người đã sắp sụp đổ đến nơi: "Hác lão gia, ông hãy bình tâm lại đi, nghe ta từ từ nói cho ông nghe này. Nam nhân vô lại đó ta sẽ tìm ra cho ông, ông nhận thấy sao hả? Ông dùng cách đánh đập bắt khai bừa như vậy, không những không tìm được con gián chân chính, mà còn oan uổng cho người tốt."

Hác Thiên Bảo bấy giờ mới thở phì gật đầu đồng ý. Quản gia lấy ra cái ghế thái sư, bọn nha hoàn vội đỡ Hác Thiên Bảo đến ngồi trên ghế đặt dưới mái hiên nhà.

Mạnh Thiên Sở bước tới cạnh một nam tử khoảng bốn mươi tuổi hỏi: "Ngươi thành thân rồi chưa?"

"Dạ rồi, có ba đứa con."

"Ngươi bình thường có quan hệ thế nào với Tiểu Hồng?"

"Nha đầu đó tuy nói là nha hoàn, nhưng dù sao cũng là người bên cạnh bà chủ, hơn nữa cô ta đối với chúng tôi mà nói là một thông phòng đại nha hoàn. Bà chủ chuẩn bị đem cô ta hứa cấp cho lão gia làm tiểu thiếp, do đó, cô ta đối với đám người dưới chúng tôi bình thường không có rãnh rỗi nói gì, đừng nói chi đến quan hệ tốt hay không tốt."

Xem ra Tiểu Hồng một lòng muốn làm thiếp của Hác Thiên Bảo, và điều này uy hiếp địa vị của Thúy Liên, chả trách Thúy Liên nảy lòng giết cô nàng.

Mạnh Thiên Sở tiếp tục chia ra hỏi mấy người, nội dung đều là vậy. Hắn quay trở lại bên cạnh Hác Thiên Bảo, tìm cái ghế ngồi xuống, hỏi: "Hác lão gia biết bà nhà chuẩn bị đem Tiểu Hồng gả cho ông làm tiểu thiếp hay chưa?"

"Dạ biết rồi."

"Vậy vì sao ông vẫn chần chờ chưa cưới cô ta về phòng?"

"Tính tình của nha đầu đó tôi không thích lắm. Hơn nữa tuổi nó còn nhỏ, nương tử tôi nói chờ nó qua mười bảy tuổi rồi tính sau. Dù gì thì tôi thường không có ở nhà, do đó cũng không hỏi đến chuyện đó."

"Vậy Thúy Liên thì sao?"

"Thúy Liên nàng... ả trước đó không phải là thiếp thân nha hoàn của phu nhân tôi, chỉ có một lần nha hoàn Tiểu Hồng của phu nhân có mẹ qua đời, Tiểu Hồng xin phép về nhà chịu tang. Nhân vì đường xá xa xôi, đi về mất đến một tháng. Phu nhân tôi không có ai chiếu cố, nên thấy Thúy Liên lúc thường cũng nhanh nhẹn, liền gọi ả vào phòng chiếu cố cho mọi sinh hoạt. Ả rất thông minh, miệng lại ngọt, nên rồi ta thích ả. Có một lần phu nhân đi thu tô, chúng tôi đã..."

Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, kinh qua tiếp xúc, hắn tin rằng Thúy Liên là một kẻ rất dễ làm cho nam nhân ham thích.

"Ông nói Tiểu Hồng rời phu nhân ông một đoạn thời gian, vậy đó là chuyện lúc nào vậy?"

Hác Thiên Bảo nghĩ một hồi: "Dù gì thì đó là chuyện từ năm ngoái rồi, cụ thể thế nào tôi quên rồi. Ngài cứ hỏi Trấn Giang. Lần đó phu nhân còn cho Trấn Giang cùng Tiểu Hồng đi về, nhân vì đường quá xa, phu nhân không an tâm cho nó đi một mình. Vừa khéo là chúng tôi cũng có một phân điếm buôn gấm lụa ở quê của Tiểu Hồng, nên Trấn Giang vừa thuận đường đưa Tiểu Hồng về, vừa thuận tiện coi sóc chuyện làm ăn ở phân điếm đó."

Lòng Mạnh Thiên Sở như sáng bừng lên, quay sang nhìn Trấn Giang, thấy ông ta đứng bên cạnh, sắc mặt rất khó coi.

Mạnh Thiên Sở đến cạnh Trấn Giang, lạnh lùng cười: "Trấn quản gia, ông quan tâm đến Tiểu Hồng cô nương lắm phải không?"

Trấn Giang vừa nghe hắn nói thế, sắc mặt đã tái nhợt: "Sư... sư gia, ông nói gì vậy, tôi không... hiểu lắm."

"Ông không hiểu à? Ông là vì tra hỏi chuyện của Tiểu Hồng thậm chí không ngại hoài nghi Thúy Liên, từ đó mới dẫn đến sự nghi ngờ của Thúy Liên, để rồi ả mới ra tay với các ngươi. Hà hà, nếu như ta đoán không sai, thì đứa bé trong bụng của Tiểu Hồng chính là của ông!"

Lời này của Mạnh Thiên Sở khiến cho mọi người ở đương trường đều há hốc miệng. Hác Thiên Bảo càng sửng sốt đến nổi chén trà trong tay cũng đánh rớt đánh xoảng xuống đất.

PS. Thật xin lỗi. Hôm qua bận điều tra án cho đến khuya mới về, không kịp "canh tân". Hôm nay sẽ đem mấy chương tiết canh tân trễ bổ sung hết. Kính thỉnh các vị thông cảm cho.

Mộc Dật.

=> Hì hì, qua đoạn này cho thấy tác giả Mộc Dật làm nghề gì rồi đúng không quý vị?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio