- Tobirama, ta muốn uống nước.
Ống tay áo bị nhẹ nhàng giựt giựt hai cái, Tobirama chẳng hề rút tầm mắt khỏi cuốn sách, ngựa quen đường cũ nâng lên cốc nước đặt trên bàn rồi vô cùng chuẩn xác đặt cạnh môi thanh niên.
- Uống.
Nam nhân hờ hững phát ra một đơn âm, nhận thấy cốc nước trên tay mình khẽ động, nó bị cầm lên, tiếp đó là tiếng nuốt nho nhỏ, chưa đầy một phút sau cốc nước lại chạm chạm vào tay hắn, lúc này Senju tóc bạc mới cầm nó đặt về chỗ cũ, còn tiện đem nó tay rót đầy.
Izuna hơi khụt khịt mũi, cảm giác có chút lạnh, không chút do dự vén lên một bên tay của nam nhân chui vào lòng hắn, nam nhân cũng theo thói quen vòng tay đỡ đỡ lấy hắn.
Nhận thấy được độ ấm thoải mái đem mình bao quanh, thanh niên liền dùng má cọ cọ phần cổ của Tobirama, mũi dán sát vào da thịt hắn, mùi hương bạc hà mát lạnh kèm theo một chút mùi hăng hắc của thuốc từng đợt từng đợt dọc theo khí quản chui xuống phổi, rồi theo hoạt động truyền dưỡng khí của cơ thể khuếch tán ra toàn thân.
Bên ngoài được da thịt của Tobirama dán sát, bên trong cũng được mùi hương của nam nhân tràn ngập khiến cho Izuna không khỏi nheo cười cười, cho dù trước mắt đen kịt cũng không thể ảnh hưởng đến tâm tình vui sướng của hắn.
Cảm giác an toàn và ấm áp chẳng mấy chốc đã khiến cơn buồn ngủ dâng lên, thanh niên xinh đẹp uể oải ngáp một cái rồi cứ thế cuộn mình ở trong lòng nam nhân rơi vào giấc ngủ, tuy thế nhưng một bàn tay vẫn gắt gao nắm lấy một góc áo của hắn.
Đây đã là ngày thứ mười ba Izuna mất đi thị lực, trong dự đoán của Tobirama thì đáng lẽ ra lần mất thị lực này chỉ kéo dài cùng lắm là một tuần nhưng chẳng hiểu sao đến tận bây giờ mắt tên Uchiha này vẫn chưa thấy có chuyển biến gì tốt đẹp.
Trong khoảng thời gian Uchiha mất đi thị lực, Tobirama gần như hai tư giờ đều kè kè bên người hắn, khoảng cách xa lắm cũng chỉ trong vòng mười bước chân, nhiệm vụ cũng đã bị hai người vứt ra sau đầu.
Trong hơn chục ngày này Tobirama bị Izuna lăn lộn đến không thể tức giận nổi, chịu thương chịu khó hầu hạ vị tiểu thiếu gia nào đó .
Tên Uchiha nào đó cứ như một em bé to xác, ngay cả cơm cũng cần hắn đút, tắm rửa hộ gì đó đã làm nhiều đến không mức không còn thấy ngại ngùng.
Hơn nữa tên kia cũng rất dính người.
Chỉ cần nam nhân rời đi hắn quá xa là Uchiha Izuna cứ như nổi điên ngay lập tức đi tìm, mặc kệ mắt mình không tiện mà xông ra, có lần còn làm cho tím cả trán, tìm được người thì ngay lập tức liền quấn lên, giống như chỉ muốn hoá thành cái túi đeo trên người hắn mới vừa lòng.
Được vài lần như thế xong Tobirama cũng không dám đi đâu xa, ngay cả cơm cũng là gọi người phục vụ lên đến tận cửa, còn mình thì vùi mặt vào sách nghiên cứu, nhân tiện làm túi sưởi ấm cho động vật họ mèo sợ lạnh nào đó.
Quả thực là sáng làm bảo mẫu tối làm gối ôm nhưng cố tình Tobirama không câu oán hận, thái độ lãnh đạm âm thầm nuôi cho ai đó béo lên một cân thịt, trông còn chuyên nghiệp hơn cả chủ trại heo.
(Chủ trại heo-Tobirama đem heo-Izuna đặt lên cân, vừa lòng vỗ vỗ:
- Chục ngày tăng một ký, không tồi không tồi, ăn nhiều vào để ta còn đem bán, dạo này thịt heo đang tăng giá.
Izuna: =v=)
Nhìn sơ qua như mắt của Uchiha Izuna không tiện mà chỉ có thể loanh quanh trong phòng nhưng trên thực tế lại là thanh niên đang dùng phương thức riêng quấn chặt lấy bảo vật của chính hắn.
Không một câu oán than, không một lời dụ dỗ nhưng đủ làm Tobirama nhắm mắt cam nguyện bước vào cái không gian bị Uchiha Izuna giăng đầy tơ nhện này.
................
Hôm nay khó được một ngày Tobirama dắt Izuna ra ngoài thông khí, dù sao ở trong phòng nhiều cũng không phải chuyện tốt.
Izuna mắt quấn vải trắng, tay cố chấp đan vào tay Tobirama, nhẹ nhàng sải bước cùng hắn, bả vai hai người cách nhau rất gần, trông vô cùng thân mật.
Hôm nay là ngày hội ở thị trấn này, mặc dù mới chỉ chạng vạng tối nhưng đèn lồng đã đốt sáng trưng, dòng người đông đúc, quán ăn quán chơi bày ra la liệt, tiếng người cười nói và mùi hương quyến rũ của thức ăn quyện vào nhau tạo nên một bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Tobirama và Izuna đi cạnh nhau, lẳng lặng không nói gì, ngón tay dán sát với nhau, độ ấm cũng theo sự dán sát da thịt lặng lẽ truyền cho đối phương. Senju tóc trắng chăm chú nhìn phía trước, còn thanh niên tóc đen lại hướng mắt nhìn về phía hắn, cả hai người đều vốn không phải là người quá thích náo nhiệt nhưng bây giờ lại đột nhiên cùng cảm thấy chỗ này cũng không tồi.
Tobirama nhìn đến một quầy bán kẹo táo đường, liếc người bên cạnh một cái, trong đầu nghĩ đến cái khẩu vị sởn tóc gáy của hắn liền kéo thanh niên đi đến:
- Chủ quán, một cái.
- Một cái một đồng rưỡi! Hai cái hai đồng! Ngài không định mua thêm sao?
Chủ quán là một vị trung niên bụng bia, dáng người cao lớn, tuy trông dung mạo có chút dữ tợn nhưng cười lên lại sang sảng vô cùng có sức cuốn hút. Ông theo ý Tobirama gỡ xuống một xiên táo đường đưa cho hắn, một bên vẫn vô cùng nhiệt tình chào khách.
- Không cần, ta không thích ngọt.
Tobirama đưa hai đồng cho ông, phẩy phẩy tay ý bảo ông không cần thối lại rồi trở tay đưa xiên kẹo đến trước mặt người bên cạnh, quả táo được nhúng thành màu nâu mật ong ánh nước đường khẽ chạm vào đôi môi no đủ của thanh niên, nước đường hơi dính vào môi dưới phản quang dưới ánh đèn khiến cho đôi môi kia thêm chút bóng bẩy quyến rũ, kết hợp với khuôn mặt đẹp đẽ kia trông xinh đẹp đến không giống nhân loại.
Izuna tò mò cầm lấy xiên, hắn đã ngửi thấy mùi chua ngọt, bụng bắt đầu ngo ngoe rục rịch, tuy rất ít ăn những món đường phố như vậy nhưng không thể ngăn cản sức hấp dẫn của vị ngọt đối với hắn.
A... chua ngọt cũng tạm chấp nhận được, ngọt thuần tuý mới là số một!
Tobirama nhìn đầu ngón tay lỡ quyệt qua nước đường của hắn liền từ trong ngực lôi ra khăn tay túm lấy tay hắn chà lau, thần sắc bình tĩnh.
Chủ quán đứng bên cạnh nhìn nam nhân và "thê tử" của hắn bắt đầu rải cơm chó cũng không khó chịu, hâm mộ nhìn nhìn cảm thán:
- Hai vị thật đẹp đôi, nhà gái xinh đẹp nhà trai dịu dàng săn sóc, chúc hai vị trăm năm hạnh phúc!
Tuy vị phu nhân kia bị mù nhưng cũng rất đẹp sao!
Hiển nhiên vị chủ quán nào đó đã hiểu nhầm Izuna xinh đẹp thành nữ nhân, lại thấy sự chu đáo của Tobirama nên còn nhầm tưởng rằng hai người là phu thê.
Ngay khi Tobirama vừa định hé miệng nói gì thì cánh tay đột nhiên bị ôm lấy, vị Uchiha vô tiết tháo vô liêm sỉ nào đó không những không giận mà còn vô cùng phối hợp cười duyên, đà đà bẻ sang giọng nữ thanh thuý:
- Cảm ơn chúc phúc của ngài, chúng ta chắc chắn sẽ trăm năm hạnh phúc!
Nói rồi còn vén vén tóc dài bên tai, động tác dịu dàng nữ tính, trông không khác gì một vị thiếu nữ đôi mươi, nếu như không phải Tobirama biết tên này là "cú có gai" thì hắn cũng tin là thật.
Senju tóc bạc nhìn tên Uchiha nào đó nửa ngày không nói lên một lời, quả thực bị độ dày hơn tường thành của da mặt tên này làm cho hoài nghi nhân sinh, cuối cùng chỉ phải vô cùng nghẹn khuất gật gật đầu, nhanh chóng lôi tên nào đó lẩn vào trong đám người.bg-ssp-{height:px}
Nếu đứng thêm chốc nữa khả năng hắn còn bị bắt treo thêm cái mác "ông bố hai con" mất! Với trình độ bốc phét chém gió bay nóc của tên Izuna thì điều này hoàn toàn có khả năng!
Tiếp đó hai người dọc theo con đường lớn vừa đi vừa mua linh tinh nhưng phần lớn đều là thức ăn và toàn bộ chúng nó đều chui vào dạ dày của Izuna.
- Cúi xuống đi Tobirama.
Senju tóc bạc theo lời của hắn hơi cong eo, Izuna đem cái mặt nạ mới mua tròng lên mặt hắn.
Đây là một cái mặt nạ hình thỏ được vẽ biếm hoạ, con thỏ trên mặt nạ không những không ngoan hiền dễ thương mà còn vô cùng hung dữ, mực đỏ dưới tay nghệ nhân điêu luyện từng đường nét sắc sảo giúp cho con vật vô hại này mang lên sát khí lạnh buốt.
Nó hợp với Tobirama một cách kỳ lạ.
Tobirama sờ sờ lên mặt, vào tay lại là xúc cảm cứng rắn của gỗ lát, rõ ràng tên Uchiha kia không nhìn thấy gì nhưng lại vẫn chọn ra được cái mặt nạ đẹp mà hợp với hắn như này, quá vô lý.
Cuối cùng vì có chút ham chơi nên đến khi hai người ra về trời đã về khuya, hai người đi trên đê, gió thổi có chút lạnh lẽo làm cho Izuna không khỏi rùng mình một cái, ngay lập tức một cái áo khoác còn mang theo độ ấm cơ thể quàng lên vai hắn.
Izuna kéo kéo vạt áo khoác, đột nhiên kéo tay nam nhân dừng lại.
- Sao?
Tobirama nghiêng đầu hỏi.
- Ta...
Izuna hơi mím môi, như quyết định cái gì, khuôn mặt trắng nõn dưới ánh trăng trông giống như có chút trong suốt, hắn gỡ xuống vải trắng, lộ ra một đôi mắt đen vô thần, khoé mắt hơi giật giật, môi cũng hơi run rẩy:
- Uchiha lưu truyền... Nếu ngay lần đầu tiên đã mất đi thị lực trên mười ngày thì đôi mắt này đã hỏng hoàn toàn rồi, không còn khả năng khôi phục được nữa.
Hôm nay đã là ngày thứ mười bảy. Hắn hết hi vọng rồi.
Tobirama định là điều chế thuốc ôn dưỡng mắt dần dần cho Izuna, giúp hắn khôi phục, nhưng nếu đôi mắt này thật sự đã hỏng rồi thì phương án trên cũng không thể dùng được.
Nói tóm lại, Uchiha Izuna, chính thức mất đi Sharingan.
Bàn tay được nắm trong tay đột nhiên rút ra làm Izuan trong nháy mắt vô cùng hoảng loạn, hắn quơ tay muốn túm lại tay nam nhân nhưng không thành công, không khí lạnh lẽo làm đầu ngón tay hắn cũng theo đó trở nên lạnh căm căm, rồi sau đó là trái tim cũng như rơi vào hầm băng, sắc mặt ngay lập tức tái nhợt đi.
Quả nhiên...
Quả nhiên là khi hắn nói ra điều này, chứng thực mình không còn đủ thực lực để sánh vai với Tobirama thì nam nhân sẽ không chút do dự từ bỏ hắn.
Bởi vì hắn đã hết giá trị.
Hắn bị "vứt" đi.
Thanh niên tóc đen thẫn thờ buông tay xuống, hắn không cảm nhận được bất cứ hơi thở nào khác trong bán kính hai mươi mét, ngay cả hơi thở quen thuộc của nam nhân cũng không có, trên khuôn mặt xinh đẹp dần dần bị bao trùm bởi một lớp bi thương mờ mịt, hắn không nói, cũng không rơi nước mắt, chỉ lẳng lặng cúi đầu, tay nhéo góc áo khoác của nam nhân siết đến trắng bệch, giống như người sắp chết đuối túm lấy gốc rơm rạ, biết là vô dụng nhưng vẫn nhịn không được làm vậy.
Ở dưới ánh trăng, một mình thanh niên đứng đấy, đẫm mình trong gió lạnh, cả người tắm gội ánh sáng lạnh lẽo, cô tịch đến đáng sợ.
Tobirama lẳng lặng đứng cách đó không xa, nhìn hắn, đôi mắt đỏ ngồn ngộn cảm xúc, hắn biết đáng lẽ ra mình phải hết hứng thú với tên Uchiha này ngay lập tức mới phải, nhưng, chẳng hiểu sao, hắn không những hết hứng thú mà còn cảm thấy vô cùng đau lòng, trái tim càng là như bị một bàn tay bóp nghẹn, đau đơn khó nhịn.
Khi ấy, hắn muốn ôm lấy thanh niên.
Nhưng Tobirama đã ngay lập tức hiểu ra đây là vì sao. Cũng chính vì cái điều hiểu ra đấy hắn mới như là chạy trốn trốn ở đây rồi lại như một tên biên thái rình coi Izuna.
Khi thấy thanh niên cúi đầu, Tobirama đã nhịn không được bước ra phía trước một bước nhưng lại do dự, chần chờ đứng đấy.
Hắn biết nếu hắn chạy lại thì hắn cũng thua hoàn toàn trong trò chơi này. Lòng hiếu thắng của hắn đang rên rỉ giãy dụa không muốn cho hắn thua, cũng giam cầm bước chân của hắn.
Lúc này, Izuna đột nhiên lảo đảo một cái, ngã xuống!
Tobirama trừng lớn hai mắt, đồng tử cấp tốc co lại, thân thề lại trước đầu óc một bước phi ra!
Ngay khi vừa bước ra bước chạy đầu tiên, Senju tóc bạc liền nở ra một nụ cười bất đắc dĩ, lẩm bẩm cam chịu:
"Ta thua."
.................. Hết chương ........
Vài điều muốn nói:
Lại thêm một chương dong dài che mặt, cái phần nhận thua này đáng lẽ phải ở chương trước mới phải, nhưng nhìn xem, cuối chương này nó mới xuất hiện.
Liệu các bạn còn nhớ cụ Nhị chịu thua vì điều gì?
Chắc không nhiều người nhớ đâu ha...
Nói tóm lại là phần tình cảm đã %, giờ chữa mắt xong về làm đám cưới là được rồi :>. Chắc vượt dự định - chương đó, tại tác giả dài dòng quá mà.
Ai... Izuna đúng là chỉ có lên giường mới có khí chất làm Top à nha. Viết một Izuna mềm mại xinh đẹp lỡ viết nghiện tay nên là... mềm mại thì mềm mại nhưng khi nào cần cứng vẫn phải có cứng nha :>.
Khụ, vậy thôi~ đừng quên tim và cmt nha nha!