Izuna ngoái đầu lại nhìn về Konoha nhưng đằng kia vẫn cứ im lìm, không hề có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Thanh niên chẳng hiểu sao sờ sờ ngực trái, trái tim bên dưới lớp cơ xương vẫn đang đập dồn dập, tốc độ co bóp nhanh đến mức không bình thường, ngay cả tiếng tim đập ngày thường có thể dễ dàng xem nhẹ nay lại như đấm vào màng tai.
Thình thịch.
Thình thịch!
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!.....
Theo tiếng tim đập càng ngày càng gấp, trong lòng Izuna đột nhiên nảy lên một cảm giác run sợ, ngay cả ngón tay cũng bỗng trở nên lạnh toát.
.... Đã có chuyện gì xảy ra sao?
- Ngài Izuna?
Một vị tộc nhân Uchiha thấy biểu hiện bất thường của hắn liền quan tâm gọi một tiếng.
Uchiha Izuna không vội trả lời, chỉ nhìn xung quanh một vòng rồi lại dùng Charka kiểm tra lần nữa, xác định rằng bốn phía không hề có địch nhân thì mới có chút chần chờ lắc đầu.
- Không... Không có chuyện gì.
Vị tộc nhân Uchiha thấy hắn không muốn nói liền cũng không hỏi nhiều, ngậm miệng tiếp tục cảnh giác quan sát.
- Về thôi, chúng ta quay về Konoha, việc ở đây đã xong rồi.
Izuna vỗ vỗ lưng Vĩ Thú, cố ý cao giọng nói cho nó nghe.
Matatabi trong mũi thở phì ra một hơi, như khinh thường hừ lạnh, trong miệng nó cũng càu nhàu cái gì mà "ta là Vĩ Thú tại sao phải nghe theo lời ngươi" linh tinh, nhưng thân thể lại vô cùng thành thật khẽ đè ép thân mình hạ thấp trọng tâm, bước vào trạng thái chuẩn bị lao tới.
Nhưng vào ngay lúc này, một tiếng vang kinh thiên động địa vang lên!
"Ầm ầm ầm!!!"
- Oa a!
- A!
- Này này!
Thân hình khổng lồ của Nhị Vĩ theo sự chấn động của mặt đất có chút mất cân bằng lảo đảo, kéo theo đám tộc nhân trên lưng nó cũng người ngã ngựa đổ, vô cùng chật vật kinh hô.
Matatabi nhìn về phía phát ra tiếng động, trong giọng nói giấu không nổi sự tò mò:
- Nguồn Chakra khủng khiếp thật. Nhưng lại không phải là Vĩ Thú. Nhân loại cũng có thể làm đến trình độ này sao? Này, Uchiha Izuna, ngươi có biết kia là ai không?
Nói nói, Nhị Vĩ hơi quay đầu hỏi người trên lưng.
Izuna lúc này lại bất thường không trả lời, ngay cả nụ cười mà hắn đã thành thói quen treo trên môi giờ cũng biến mất không thấy tăm hơi, chỉ hơi kéo lấy phần lông của nó, lạnh giọng ra lệnh!
- Đi! Nhanh lên.
Matatabi cũng nhận ra đó là phương hướng của Konoha, chỉ nghĩ đến cái cảnh mình khả năng sẽ bị bạo hành nếu cái Làng rách nát này xảy ra chuyện gì đó không hay là đã khiến nó vội dùng hết tốc lực chạy về phía trước!
Izuna nắm chặt túm lông trên người Matatabi, nằm bò dán cả người lên lưng nó, mắt vẫn đăm đăm nhìn về phía trước.
Ngay lúc này, cái sự bất an vô lý kia cũng có lời giải đáp, một cái tên hiện rõ mồn một lên trong đầu hắn!
Chết tiệt! Tên khốn Tobirama! Ngươi mà làm sao thì đợi ta trở về thì chết với ta!
Trong lúc đang chạy, Nhị Vĩ đột nhiên nhảy lên cành cây của một cây cổ thụ to lớn, ngay khi đám người trên lưng nó không hiểu ra sao thì một cơn lũ bỗng từ phía trước ầm kéo đến!
"Roành!!!!! Ầm ầm ầm!!!!"
"Két... cót két....."
Lũ quét đến mang theo hơi thở của sự huỷ diệt, dòng nước đục ngầu vô tình phá hết tất cả những gì cản đường nó, tất cả những thứ bị nó cuốn vào như tiến vào một cỗ máy xay thịt khổng lồ, chìm nghỉm rồi một lúc sau mới thấy một vài mảnh vụn nhỏ nổi lên.
Ngay cả cái cây cổ thụ phải bốn người ôm mới hết này cũng dường như không thể chịu nổi, phát ra những tiếng kêu đau đớn.
- Chậc chậc, nhìn này, trông mới tuyệt làm sao.
Nhị Vĩ đứng trên cây nhìn xuống khung cảnh thê thảm bên dưới, trong miệng phát ra lời tán thưởng mơ hồ làm cho người nghe không rõ nó đang khen cơn lũ hay muốn qua đó khen người tạo ra cơn đại hồng thuỷ này.
Izuna mím môi, nóng ruột chờ đợi, hắn rất muốn thúc giục Nhị Vĩ nhanh chóng quay trở lại Konoha nhưng cũng biết nếu di chuyển trong tình cảnh này thì rất nguy hiểm, hắn không thể đem tính mạng của toàn bộ tộc nhân ở đây ra làm trò đùa được.
Nhưng đợi, đợi mãi, chính Izuna cũng không biết đã qua bao lâu, có lẽ là mười phút hoặc hơn thế, cái dòng nước kia vẫn cuồn cuộn không dứt, rốt cuộc chịu không nổi cảm giác nóng bỏng như muốn thiêu cháy ruột gan của mình, Izuna chỉ kịp quay đầu nói với tộc nhân "Ta đi về trước!" rồi không biết từ đâu lôi ra một thanh Kunai, nhanh chóng phát động dấu ấn Phi Lôi Thần Thuật trên đó!
Tộc nhân còn đang chưa kịp hiểu hắn nói gì thì đã thấy Thống Lĩnh nhà mình đột ngột biến mất.
Tộc nhân Uchiha: ...?
.................
Izuna ngay khi xuất hiện, chưa kịp phản ứng lại đã nghe được một tiếng búng tay vô cùng vang dội, chuông cảnh báo đột nhiên ầm ầm vang lên, cơ hồ ngay lập tức, hắn đã nhào về hướng Tobirama gào lên!
- Sasanoooooo!!!!!
"Phanh!!!!!!" "Bànhhhh!!!!!!" "Ầm ầm ầm!!!!!!!!"
Lớp đất bề mặt cơ hồ bị xới tung lên, từng mảnh lớn nhỏ bắn tung toé! Ánh lửa chói mắt, nóng rực, dường như tất cả dưỡng khí ngay lúc đó cũng đột ngột biến mất!
Izuan vẫn chưa hoàn hồn nhìn khung cảnh bị chắn ngoài lớp Chakra cứng rắn của Susanoo, tay hắn ấn chặt Tobirama, cả người dùng một tư thế bảo hộ tuyệt đối đem người vòng vào ngực.
Tobirama đến khi bị tóm lấy vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao mình lại bị một người khác ôm vào ngực, một lát sau mới có chút mơ hồ ngẩng đầu lên, nhìn cơ hàm căng chặt trước mặt, hỏi:
- ... Uchiha.. Izuna? Sao, sao ngươi lại ở đây?
Izuna siết chặt vòng tay lại, ngực cấp tốc phập phồng, trái tim đập như nổi trống, hắn trừng mắt nhìn người trong ngực, gần như là gầm lên:
- Nếu ra không xuất hiện thì ngươi định chết ở đây sao?! Ngươi chán sống rồi sao?! Ha! Cái vẻ thông minh lạnh nhạt ngày thường đâu hết rồi?! Lý trí của ngươi vứt cho chó ăn rồi sao?! Hả?! Kế hoạch đâu?! Bảy bảy bốn chín cái kế hoạch của ngươi đâu hết rồi?! Chẳng lẽ ngươi làm mà không nghĩ đến hậu quả sao?! Ngươi chết thì ta phải làm sao?!bg-ssp-{height:px}
Sau khi mắng xong một tràng thật dài, câu cuối thậm chí còn như là nghẹn ngào, Izuna hai tay ôm hắn, cả hai chân cũng quấn lấy hắn, mặt vùi vào đầu tóc bạc sũng mồ hôi kia, thân hình nhịn không được khẽ run rẩy.
Tobirama mím môi, rất muốn hỏi cái câu "Ngươi chết thì ta phải làm sao" của hắn kia là có ý gì, nhưng rồi lại không biết mở mồm ra sao, cuối cùng đến khi nhổ ra lại là một câu nói vô cùng lạnh nhạt.
- Ta sống hay chết thì cũng đâu liên quan gì đến ngươi.
Vừa mới nói xong, Tobirama đã thấy hối hận. Dù sao thì Uchiha Izuna đã cứu hắn một mạng, hắn nói như vậy thì lại vô ơn quá.
Thật là, tại cái thói quen cứ gặp tên Uchiha này là phải mở mồm ra châm chọc đá xéo hai ba câu mới chịu được của hắn.
Ngay khi vị Phó Lãnh đạo tộc Senju loay hoay muốn rút lại câu nói của mình sao cho ít bị quê nhất có thể thì câu nói trên rơi vào trong tai Izuna chẳng khác quái gì một chậu nước lạnh dội xuống đầu hắn, trái tim vốn đã lạnh lẽo dường như ngay lập tức bị ném vào hầm băng.
"Ta sống hay chết thì cũng đâu liên quan gì đến ngươi."?
... Không liên quan?
Không liên quan?!
Nếu không liên quan thì cái sự bất an, sự gấp gáp, sự run sợ vừa rồi của hắn chỉ toàn là vô nghĩa sao?!
Izuna ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ mà hắn yêu tha thiết kia, hoa văn Magekyou đỏ đen điên cuồng kích động xoay tròn, hắn lặp lại từng chữ với một giọng điệu vô cùng trào phúng:
- Ta sống hay chết thì cũng đâu liên quan gì đến ngươi?!
Nói rồi hắn ngay lập tức cúi đầu hôn xuống!
Tobirama nhìn khuôn mặt đột ngột phóng đại trước mặt giật mình quay đầu muốn tránh đi, khiến cho nụ hôn vốn nhắm thẳng môi bị trượt đi, nhưng Izuna cũng không vì thế mà bỏ qua, hắn hơi nghiêng đầu truy đuổi, đến khi hai mảnh môi mềm mại chạm đến nhau hắn mới đột nhiên cắn xuống thật mạnh!
- Tê!
Tobirama đau đến hít ngược một hơi, dùng sức đẩy thanh niên ra, rồi quẹt miệng một cái, mu bàn tay ngay lập tức bị dính dầy máu, hắn tức giận trừng Izuna, ngay cả khuôn mặt tái nhợt cũng tức đến mức hiện lên màu đỏ nhợt nhạt:
- Ngươi phát bệnh sao?! Nếu phát bệnh thì về mà uống thuốc!
Izuna cũng mặc kệ hắn đang nói cái gì, chỉ dùng một ngón tay ấn lấy ngực trái của hắn, như đang chỉ thẳng đến trái tim vô tình kia, nheo mắt nói:
- Không liên quan? Ta cứu ngươi! Bây giờ tính mạng ngươi là của ta! Ai nói không liên quan?
Tobirama bị luận điệu vớ vẩn này của hắn chọc tức không nhẹ, không thèm quan tâm hắn, chỉ đứng dậy sửa sang lại áo giáp, đến khi cái tấm áo giáp dơ loạn kia trở nên chỉnh tề mới từ trên cao nhìn xuống thanh niên, đôi mắt màu đỏ âm trầm xuống, rất giống một cục máu đã khô cạn, lời nói nói ra lại càng thêm khắc nghiệt:
- Ta không cần ngươi cứu.
Từng chữ, từng chữ, rắn như đinh đóng cột, chắc chắn như đang khẳng định một sự thật hiển nhiên, Tobirama chưa bao giờ cần bất kỳ ai cứu, cho dù cái lần lúc đi săn Vĩ Thú hay là lần này, Tobirama chưa bao giờ cần được cứu.
Mà cứu hắn chỉ là do Izuna tự chủ tự trương mà thôi.
Izuna cũng bị thái độ này của hắn làm cho tức đến đỉnh đầu bốc khói, hắn bật dậy tiến lên vài bước, túm lấy cổ áo của nam nhân đem hắn kéo lại gần, lông mày cau chặt lại, ánh mắt hung ác như muốn ăn người!
- Chẳng lẽ ngươi muốn ta coi như không thấy sao?! Ngươi coi ta là thể loại người gì?!
Với người khác thì hắn có thể thấy chết mà không cứu nhưng với tên khốn này thì lại không thể! Không thể! Qua bao nhiêu thời gian hay bao nhiêu lần cũng không thể!
- Ta không quan tâm.
Cái đôi môi tái nhợt kia vẫn nhổ ra những lời vô cùng lạnh lẽo, ngay cả đáy mắt cũng là một mảnh hờ hững.
Giống như đang nói hắn không quan tâm Izuna cứu hắn vì lý do gì, Izuna là loại người gì, từ trước đến giờ vẫn chưa từng quan tâm, và cả mai sau cũng thế.
- Ngươi!
Izuna cắn răng, hai mắt như nổi lửa, hắn sắp bị tên Senju tóc trắng này chọc cho tức chết rồi!
Cái thái độ chết tiệt này, tên này cậy muốn mạnh cho ai xem! Dựng xù lông nhím lên để làm gì?! Để rồi như thù hằn với cả cái thế giới này! Để rồi không ai muốn tiếp cận! Để rồi lặng lẽ lủi thủi chết trong một góc và coi đó là hoàn thành nhiệm vụ đúng không?!
Nếu đã thế thì ta lại càng không muốn cho ngươi như ý nguyện đấy!
Hai người đứng giằng co thật lâu, hai tay Izuna vẫn túm lấy cổ áo Tobirama, mặt gần sát mặt, ánh mắt không ai nhường ai.
Ngay lúc này, biến cố đột nhiên xuất hiện!
"Vút!"
Tiếng xé gió gần như không thể nghe thấy vang lên, đồng tử của Izuna đột nhiên co lại!
Hắn bỗng dùng lực đem Tobirama đẩy ngã xuống!
- A!!
"Phụt!"
Một chùm sáng chợt loé, giống như sao băng cắt qua bầu trời đêm, vẽ ra một cái đuôi sáng rực rỡ, mà kèm theo cái đuôi xinh đẹp đó là một chùm hoa máu nở rộ!
Izuna chỉ kịp cúi đầu, nhìn xuống phần khoang bụng bị đục một lỗ trống của mình, rồi theo quán tính bay ngược ra sau!
Tobirama trợn to mắt, thất thanh kêu lên!
- Izuna!!!!
..................Hết chương ............
Vài điều muốn nói:
Sau chương mới viết ra những cái gì dự định viết, trời ơi sầu trắng tóc!
Sắp rồi, sắp xong đại chiến rồi trời ạ! Căng chắc chương nữa... nhưng cũng không nói trước được chuyện gì, các bạn cũng biết tính tác giả rồi mà.... Kéo dài vô thời hạn :v.
Thế này chắc khỏi viết Đại Chiến Ninja quá, tác giả sẽ vì cạn tế bào não mà chết mất.
Đừng quên tim và cmt bên dưới nhé, yêu yêu!