Một tuần nghỉ lễ trôi qua, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc trở về trường, trước khi đi ba cô còn không quên nhắc nhở cô:
-Nhớ phải chăm chỉ học tập, ăn uống đây đủ, không được đánh lộn, không được cúp tiết,...
Cô" vâng vâng, dạ dạ" rồi nhanh chóng bước lên xe buýt, tìm chỗ nào gần cửa sổ rồi ngồi xuống, nhìn khung cảnh bên ven đường dần lướt qua trước cô không khỏi phiền lòng, cô rời khỏi nhà rồi cái lão hàng xóm chết tiệt kia có đến làm phiền ba cô không nữa mà nhắc mới nhớ kể từ lần gặp hôm bửa cô không nhìn thấy anh lần nào nữa.
" két"
Xe buýt dừng lại, cô theo quán tính chúi người về phía trước xém chút là cái đầu đập vào cái ghế, trong lòng thầm nguyền rủa ông tài xế n lần mới xách va li xuống xe. Nhìn cổng trường học trước mắt cô có một hi vọng rất lớn, cô hi vọng ai đó tốt bụng đi ngang qua cho một mồi lửa đốt cháy cái trường này. Nhưng hi vọng vẫn là hi vọng mà thôi mà hình như có ai đang nhìn chằm chằm vào cô, cô lập tức quay lại nhìn thì ra là tên nhóc Hoàng Long cô chạy lại quoàng vai hắn tươi cười nói:
-Lâu quá không gặp, nhóc có nhớ chị không?
Hoàng Long nhíu nhíu mày kéo tay cô xuống:
-Ai thèm nhớ cô.
Không cho cô quàng vai mà còn nói vậy nữa " hứ" cô éo thèm, cô vờ ôm tim mình tỏ vẻ đáng thương nói:
- Trái tim yếu đuối của chị bị những lời nói và hành động của cưng làm cho tan nát, cưng phải bồi thường.
Hắn nhướn mày:
-Bồi thường như thế nào?
- Mời cơm như vậy mới giúp trái tim của chị dần lành lặn lại một chút.
-Nếu không lành lại thì sao?
-Về lấy băng keo dán lại, giờ đi thôi.
Cô kéo hắn đi về phía căn teen, lựa chỗ nào thích hợp ngồi xuống cô ra lệnh:
- Đi chọn đồ ăn đi!
-Sao là tôi?
-Cậu có phải con trai không?
Hắn nhanh chóng gật đầu không chút suy nghĩ.
-Vậy thì đi đi!
Nhìn bộ dạng ngu ngốc đầy uất ức của hắn cô không khỏi cười thầm trong lòng, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy bảo nhất phải chi cô có một đứa em trai vậy, lúc nào cũng có thể sai bảo khi ở nhà cũng đỡ bị ba già ức hiếp.
"Cạch"
Một cái khay đầy ắp thức ăn đặt trước mặt cô, cô nhìn hắn bằng ánh mắt cảm động:
- Tôi thương câu chết mất!!!!
Hắn khẽ lườm cô, nếu không lấy cho cô một khay thức ăn đầy hắn còn đồ ăn để ăn sao, nhớ đợt trước hắn nghĩ cô gái nào cũng ăn ít nên lấy ít đồ ăn cho cô, kết quả cô càn quét hết thức ăn trong khay của cô xong thì càn quét thức ăn trong khay hắn, nếu không ngại bẩn có khi cô còn ăn cả thức ăn trong miệng hắn.
-Câm miệng rồi ăn cho tôi!
Hắn nhìn cô ra lệnh
Cô cũng không ngại gì nữa mà ăn như hổ đói, vô tình mắt khẽ liếc về phía góc trong cùng thì thấy anh gắp thức ăn cho một cô gái xinh đẹp, ánh mắt anh nhìn cô gái đó chứa đầy sủng nịnh và cưng chiều khác hẳn với khi anh nhìn cô, mọi động tác trên tay của cô dừng lại cô cười khẽ thì ra từ trước đến giờ chỉ là do cô ảo tưởng anh có tình cảm với cô, nếu suy xét kĩ chắc có lẽ ánh mắt anh nhìn cô hẳn là ánh mắt chán ghét đi. Tại sao ngay từ đầu không thức tỉnh nhanh như vậy đợi đến khi không còn đường nào lui mới hiểu rõ chứ, nhưng con đường này do cô chọn đau thì phải chịu thôi biết trách mắng ai giờ, cứ ngỡ rằng trước giờ trong tay có tất cả khi nhìn lại thì ra chẳng có gì.
Cô không ăn nữa, nhìn hắn mệt mỏi nói:
-Mưa rồi về thôi!
Hắn nhìn ra ngoài trời:
- Ủa trời đang nắng mà.
Nhìn lại cô thấy nước mắt cô sắp trào ra, hắn không nghĩ gì nhiều nhanh chóng đứng dậy kéo cô rời khỏi, dọc đường đi hắn không nói gì chỉ biết đi theo phía sao cô đột nhiên cô dừng lại mắng:
- Mẹ kiếp! nếu không thích thì nói ra cần gì cho người ta nhiều ảo tưởng như vậy!!!
Hoàng Long nghe cô nắng mà giật mình, nhìn cô chẳng hiểu mô tê gì.
- Chị đây thất tình rồi, cậu hiểu chứ.
Cô nhìn cậu phiền não nói, Nguyễn Hoàng cô thì ra cũng có một ngày thất tình, vì một người con trai mà rơi nước mắt, vì một cô gái mà cảm thấy tự ti, vì một người đàn ông mà bỏ thức ăn... Cô Vì một chữ" yêu" mà thảm hại như vậy có đáng không?
Một lát sau Hoàng Long cũng tức giận mắng:
-Mẹ kiếp! Ông đây bị người ta đè còn không khóc chị khóc cái gì!
Cô trợn mắt nhìn hắn, cũng không còn sức để đùa giỡn nữa chỉ có thể nói một câu:
- Chị biết mà.