Hình như thiếu cái gì đó thì phải, chết! Cái va li của cô đâu, không phải xui xẻo đến vậy chứ. Cô đi lại những con đường hồi nãy cô đi qua tìm kiếm lại một lần mà vẫn không thấy, chẳng lẽ trong trường sinh viên nghèo đến nỗi cái va li tồi tàn của cô cũng không tha, Nhật Ánh thường khuyên cô bỏ cái va li này đi nhưng sống chung với nhau bao năm như vậy không thể nói bỏ liền bỏ được vì vậy cô vẫn cố chấp giữ nó đến giờ.
-Cô khóc cái gì chứ?!
Cô nhìn cái tên kia trừng mắt, ra giọng cảnh cáo nói:
-Ai nói tôi khóc, chuyện hôm nay để cho người thứ ba biết được cậu coi trừng tôi.
Hắn lơ đãng gật đầu, suy nghĩ coi có nên nói ra chuyện nãy giờ muốn nói không, nhìn cô ta đáng thương như vậy thôi nói đi:
-Ừm... Cái va li của cô tôi nhờ bạn mang gửi chỗ dì quản lí kí túc xá rồi.
-Sao không nói sớm!!!!!
Cô hét lên, rồi không biết có chuyện gì ủ rủ cụp mắt xuống
-Sao nữa vậy?
-Tôi đói!!!
-Đi! Tôi mời cô!
Hắn chẳng hiểu nỗi cô gái này nữa rồi, lúc thì cười vui vẻ đến nỗi khiến người khác phải ghen tị, lúc thì khóc như nhà có tan không bằng.
Anh dắt theo Nguyễn Hạ Thiên đi dạo thì thấy cô ngốc hay đi theo anh giống như con dở khóc rồi cười. Cũng may anh không tiếp xúc nhiều với cô, mà không biết biết tên nhóc đi theo cô là ai nhỉ có thể đi chung với cô chắc cũng không bình thường g.
-Anh...
-Hửm, có chuyện gì?
Anh nhìn Hạ Thiên hỏi, cái cô nhóc này thật khiến cho người khác yêu thương nếu không có cô anh phải làm sao đây
Hạ Thiên lắc lắc ta nói:
-Hai người chúng ta đi công viên chơi đi anh.
Anh gật đầu nắm tay cô rời đi.
Trong quán ăn
Cô vừa ăn xong tô mì, nước mắt nước mũi chảy tèm lem thấy vậy cô liền lấy tay áo quệt quệt mặt qua loa. Hôm nay số hưởng nha được người ta đãi an hai lần đúng là trong cái xui cũng có cái may phải chi ngày nào cũng được đãi ăn như vậy thì tốt quá, ví tiền của cô sẽ được bảo trì có thể tổ chức cái sinh nhật ra trò cho ba già nhà mình rồi.
Nhìn hành động và vẻ mặt của cô hắn liền ra vẻ chân ghét:
-Cô đừng có bày vẻ mặt muốn người ta ngày nào cũng mời mình ăn được không
Cô thấy hơi hơi chột dạ, sao này phải tiết chế lại một chút mới được làm cái gì cũng để người ta biết là không nên a. Cô nhìn quanh cái quán xem xét một chút, cái gì!! Ăn hai tô tặng một tô sao?
-Chủ quán! Một tô đem về.
Hắn trợn mắt nhìn cô. Cô nhìn hắn cười cười không nói gì kêu như vậy khi về nhà có thể ăn thêm mà còn có phần của Nhật Ánh nữa, à nãy giờ hắn không có ăn gì chỉ nhìn cô ăn thôi nha, đúng là một đứa trẻ tốt mà.
Cầm hai bọc mì trên tay cô vui vẻ ríu rít nói:
-Cậu biết không trừ ba già nhà tôi với Nhật Ánh và cậu ra không ai đối xử tốt với tôi như vậy, tôi chẳng có gì để lợi dụng cả nên bọn họ cũng lười tiếp xúc với tôi.
-Còn mẹ của cô nữa mà!
-Tôi không có mẹ, từ nhỏ đã đi theo cha rồi, ông ấy cũng không phải cha ruột của tôi tính ra tôi giống như Tôn Ngộ Không nhỉ.
Hắn nghe cô nói như vậy trái tim khẽ nhói một cái một lúc sau mới nói ta một câu:
-Xin lỗi tôi không biết!
Cô cười cười nói:
-Không sao, hồi nãy cậu mời tôi ăn tôi nên nói một câu cảm ơn mới phải.
Nhìn hai bọc mì trên tay cô thầm vui vẻ một trận, lâu lâu ăn đồ chùa cảm giác thật high mà. Đột nhiên nhớ ra chuyện gì cô nhìn hắn hỏi:
-Ai thượng cậu?
Mặt hắn đỏ bừng lên, tức giận nói:
-Cô không cần quan tâm.
Rồi bỏ đi một mạch. Aizzz thật là dễ ngượng ngùng mà, mới hỏi như vậy đã xấu hổ đỏ mặc bỏ đi, cái gì " cô không cần quan tâm" chứ, chị đậy không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu
P/s: sorry mọi người đã ta chap trễ như vậy, máy tính TG bị hư, hôm nay mới sửa xong. Tính làm chương nhưng TG làm biếng quá, mong các bạn thông cảm! Mà chắc chuyện tg ko hay nên cũng không ai quan tâm đâu, viết lung tung vậy thôi.