Trái ớt: Du Du ơi~
Du lai du khứ: Ặc, cô muốn gì?
Tịch Du biết, Trái ớt khách khí như vậy là có chuyện muốn nói hoặc muốn nhờ vả.
Trái ớt: Chỉ tay Có một vai chủ dịch thụ rất hợp với cậu.
Du lai du khứ: Tôi là trang trí = =
Trái ớt: Thực sự không định thử xem sao? Thanh âm đáng yêu như vậy, không muốn làm CP với đại thần à ﹁_﹁ Cậu không hâm mộ đố kị với người ta à?
Du lai du khứ: Không có gì phải hâm mộ ╮(╯_╰)╭
Cố Lẫm đã sớm là của mình, về phần phối kịch làm CP với người khác, tất cả đều là tưởng tượng không có thật, để các fan CP tự lăn qua lăn lại thôi.
Trái ớt: Được rồi, cậu đã không muốn tiếp, tôi đành phải êm dịu lăn đi thôi.
Nhưng cô chưa thực sự từ bỏ ý định, xác nhận lại lần nữa.
Trái ớt: Thực sự không tiếp sao?
Du lai du khứ: Ừ, tôi không có hứng thú với phối âm, tôi chỉ thích vẽ tranh ~(≧▽≦)/~ Chúc cô sớm ngày tìm được người phù hợp.
Trái ớt: Ừ ôm quyền
Tịch Du tiếp tục vẽ bức tranh vốn nên gửi cho chuẩn bị hôm qua, dự tính đêm nay phải hoàn thành. Cố Lẫm tắm xong đã lên giường rồi, tựa ở đầu giường xem tạp chí.
Tịch Du quay đầu lại liếc mắt hô lớn: “Anh Cố Lẫm! Tóc anh còn chưa khô.”
Cố Lẫm buông tạp chí xuống, sờ sờ tóc mình, “Sắp khô rồi.”
“Sấy nữa đi!” Anh không thấy nước cứ chảy ròng ròng kia sao?
“Giúp anh sấy đi!” Cố Lẫm đứng dậy lấy máy sấy ở cách đó không xa, giơ về phía Tịch Du, ý bảo cậu phục vụ.
Tịch Du bị Cố Lẫm dùng ngữ khí hờn dỗi nhàn nhạt làm cho nổi da gà, quyết đoán lắc đầu, hơn nữa cậu còn việc quan trọng phải làm.
“Tranh còn chưa vẽ xong, ngoan, anh tự sấy đi.” Tịch Du phối hợp thành bộ dạng người lớn dỗ dành trẻ nhỏ. Cố Lẫm hé miệng cười.
Tịch Du quay đầu tiếp tục vẽ, chỉ chốc lát sau, trong phòng truyền tới tiếng máy sấy ồn ào, chờ khi Tịch Du tô màu hoàn thành tranh, thanh âm máy sấy đã không còn.
QQ của Tịch Du để ẩn, sợ bị quấy rối sẽ kéo dài poster tới ngày mai.
Đồng hồ dưới góc màn hình máy tính trôi nhanh từng phít, đợi tới khi Tịch Du viết xong tên và danh sách thành viên lên poster là hoàn thành, muốn duỗi người một chút, đột nhiên lại bị thanh âm của Cố Lẫm dọa giật mình.
“Giờ có thể đi ngủ rồi chứ?”
Tịch Du thở dốc vì kinh ngạc, cậu cho rằng anh đã ngủ rồi. Chỉ thấy anh vẫn duy trì tư thế như trước, không biết có phải vẫn luôn ngồi như vậy hay không, chẳng biết mỏi sao?
Tịch Du đáp: “Vâng, em gửi poster cho hậu kỳ là xong.”
Cậu kiểm tra lại poster lần cuối, lưu thành hai file PSD và JPG xong mới mở hòm thư QQ bỏ quên đã lâu ra, gửi cho chuẩn bị.
Ha~ Lại lấp xong một hố. Mỗi lần hoàn thành một poster, cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tịch Du đẩy xe tới bên mép giường, xe đẩy cao hơn mặt giường một chút, rất tiện cho Tịch Du lên giường. Cậu ngồi ở đuôi giường, mỉm cười nhìn Cố Lẫm, hai cảnh tay giang ra làm tư thế “Ôm em một cái”.
Thân thể Cố Lẫm hơi nghiêng về trước, chỉ có một cự li rất ngắn, mau chóng dễ dàng ôm Tịch Du lên đùi.
Tịch Du khẽ động thân, lại cảm thấy không thích hợp, sau đó mặt đỏ ửng lên.
Như vậy đã…
Cố Lẫm tất nhiên nhận ra phản ứng của Tịch Du, nhưng không nói gì thêm. Anh đặt cậu lên giường, cho chân vào chăn, tắt đèn phòng ngủ.
Động tác liền mạch lưu loát.
Trước mặt tối đen, bên tai có thể nghe được tiếng thở dốc thô thô. Cố Lẫm không có động tĩnh gì. Tịch Du nghĩ: Anh Cố Lẫm không tới phòng tắm giải quyết một chút sao? Cậu lo lắng có phải Cố Lẫm cứ chịu đựng như vậy mãi không?
Ở phương diện này, thực ra từ trước tới nay đều là Cố Lẫm chủ động, da mặt Tịch Du tương đối mỏng. Từ khi hai người gặp gỡ, dường như chuyện này không thường làm, Cố Lẫm không yêu cầu, Tịch Du cũng không chủ động.
Chỉ là vừa rồi thấy Cố Lẫm lập tức phản ứng như vậy, có phải đang gián tiếp nói rằng tính sự của hai người ít tới đáng thương không? Vì thế mà thân thể anh Cố Lẫm trở nên đói khát như vậy. Thế nhưng giờ cái gì anh ấy cũng không yêu cầu mình, có phải đang thương cậu hôm nay vừa trải qua nhiều chuyện đáng sợ hay không?
Tiếng quả lắc đồng hồ tích tác vương vấn, Tịch Du nghĩ tới sự dịu dàng, nhẫn nhịn, rộng lượng của Cố Lẫm.
Cũng như phương diện dục vọng này mà phải nhịn thì nhất định rất đau khổ rồi.
Hai bàn tay đặt bên ngoài xoắn lại rồi thả lỏng, thả ra lại xoắn lại, đủ thấy nội tâm Tịch Du quấn quít do dự thế nào.
Tịch Du trở mình một cái. Trong bóng tối, thanh âm quyến rũ của Cố Lẫm truyền tới. “Làm sao vậy?”
Cậu hít hơi, bỗng nhiên quay người lại, tay lung tung sờ soạn xuống dưới, cũng may một phát trúng luôn.
Cố Lẫm thở gấp.
“Du… Du, buông tay.” Thanh âm anh có chút đau đớn.
Tịch Du giả vờ bình tĩnh, rộng lượng nói: “Anh Cố Lẫm, em giúp anh làm.”
“Quá cố sức rồi.” Trong thanh âm mang theo run rẩy.
Tịch Du vội vàng buông tay, hóa ra cậu quá khẩn trương nên xiết hơi chặt. Trước khi Cố Lẫm kịp lên tiếng, bàn tay Tịch Du lén lút mò vào trong quần lót, rụt rè sờ sờ nơi nào đó.
Trong phòng vang lên tiếng thở dốc khàn khàn. Cố Lẫm nghiêng người, hai tay túm lấy gáy Tịch Du, di động sang bên đó.
Khi môi cậu bị cắn nuốt, Tịch Du bị phân tán lực chú ý, tay trở nên không nhúc nhích.bg-ssp-{height:px}
Cố Lẫm ngọ ngoạy đầu lưỡi tán loạn trong miệng Tịch Du, dây dưa khiến cậu chẳng trốn được đi đâu, nước bọt giao hòa, phát sinh thanh âm ướt át. Cằm Tịch Du bị nước bọt chảy ra dính vào ngứa ngáy, muốn vươn tay gãi.
Cố Lẫm ngăn cản cậu, nói: “Tay em đừng dừng lại.”
“Vâng.” Tiếng ngâm khẽ mang theo dục vọng đáp lại, Tịch Du tiếp tục bắt tay vào làm việc.
Người bên cạnh động kịch liệt, sau đó thở ra một hơi thật dài, thích ý đến cực điểm.
Cố Lẫm xiết chặt lấy hai má cậu, tần suất quấy nhiễu trong miệng ngày càng nhanh cùng với tiếng rên rỉ tuyệt vời của Tịch Du.
Bởi vì không nhìn thấy, Tịch Du cảm nhận được thân thể mình ngày càng mẫn cảm.
Cậu cảm giác được có cái gì đó ướt át đảo qua cằm mình, cổ, vị trí trước ngực bị ma sát chung quanh, tê dại vô cùng. Tịch Du hưởng thụ cảm giác thoải mái này, trong miệng cũng không chút nào che giấu sự vui sướng.
Đây là thời khắc hai người gần gũi trần trụi, giao hòa với nhau, cậu chỉ cần hưởng thụ ngọt ngào anh mang tới là được.
“Mạnh một chút.” Giọng mũi Tịch Du rầu rĩ vang lên, ngại Cố Lẫm quá nhẹ nhàng. Tịch Du thấy mình có phải ngày càng nóng hay không, thân thể rất nóng, rất nóng.
Ngọn lửa tình ái ngày càng bùng cháy, muốn dừng cũng không dừng được.
Cố Lẫm cách quần lót liếm láp vật nhỏ giữa hai chân Tịch Du, đã có thể cảm nhận được bên trong quần ướt át, Tịch Du đưa tay nắm lấy tóc anh.
Cậu ngẩng đầu nhìn trần nhà trong đêm tối.
A…
Ưm…
Là tiếng thở dốc rên rỉ vong tình.
A~
Tịch Du cảm nhận được nơi chật hẹp kia, Cố Lẫm đã tiến vào bên trong, ma sát cọ động.
Vật kia của anh chà xát ngày càng sưng to, nóng rực, Tịch Du trực tiếp cảm nhận được chút đau đớn bỏng rát.
Không giống với lần đầu tiên tiến vào, Tịch Du nghĩ rằng rất đau. Nhưng trong nháy mắt, cảm giác kích thích đã che lấp sự đau nhức kia.
Sự dễ chịu khoan khoái dâng lên. Dưới sự khiêu khích của Cố Lẫm, thân thể cậu càng ngày càng thoải mái, theo tần suất gia tăng vào vào ra ra của anh, tiếng ngâm nga của cậu càng thêm ngọt ngào.
Hưng phấn tới quên hết tất cả…
Thân thể Tịch Du cong lên, cậu phát ra tiếng thở nhẹ mê ly, mệt mỏi ngã thẳng vào giường. Cố Lẫm cũng nằm xuống một bên nghỉ ngơi.
Qua một hồi, Tịch Du thấy Cố Lẫm không có hành động gì, nhắc anh: “Anh Cố Lẫm, tắm.”
Cố Lẫm khoác tay lên người cậu, nhẹ giọng nói: “Không bắn vào trong, ngày mai hãy tắm.”
Hai người mệt mỏi rất nhanh đã chìm vào mộng đẹp.
…
Tiếng côn trùng ngoài cửa sổ vang lên liên tục, có chút đáng ghét. Hơn nữa mỗi lần Tịch Du sắp ngủ, thân thể cảm thấy thật nặng nề, đột nhiên run rẩy một chút cũng làm cậu tỉnh lại, khiến cuậ không thể nào ngủ tiếp.
Đầu Tịch Du ảm đạm đau đớn, cậu xoa hai mắt mình, ép buộc mình mau ngủ, nhưng vẫn thấy khó chịu.
Trên đùi truyền tới cảm giác đau nhức râm ran khó hiểu, Tịch Du muốn lấy tay xoa mà với không tới. Dường như có chỗ nào đó bị rách da, có chút đau.
Vốn chỉ hơi nhức nhối, Tịch Du cũng không để ý tới. Nhừng càng ngày càng trở nên nghiêm trọng. Phần thân dưới từ lâu đã sớm mất cảm giác giờ đột nhiên thấy đau.
Lúc đầu, Tịch Du tự chịu đựng. Đã hơn nửa đêm, cậu không muốn gọi Cố Lẫm dậy. Nỗi đau như kim chích, đây là cảm giác của Tịch Du.
Cứ như chân cậu có lỗi giác vậy. Tịch Du lo lắng nhìn chân mình, vội vàng vỗ vỗ Cố Lẫm, muốn đánh thức anh.
“Anh Cố Lẫm, chân em đau quá.” Thanh âm Tịch Du gấp gáp nghẹn ngào, mang theo chút sợ hãi.
Cố Lẫm vội mở đèn, xốc chăn lên, chỉ thấy dưới ánh đèn sáng sủa, trên đùi Tịch Du nổi đầy gân xanh, lộ ra ngoài có chút dữ tợn kinh khủng.
“Anh Cố Lẫm, em đau!” Tịch Du dùng tay trái bấu thịt tay phải, muốn giảm bớt đau đớn. Nước mắt không kiềm nén nổi chảy ra ngoài, làm gối đầu ẩm ướt.
Sao đột nhiên lại đau? Chẳng phải chân cậu đã mất cảm giác sao? Cố Lẫm lo lắng, nắm chặt hai tay Tịch Du, không để cậu tự làm thương bản thân.
“Em đau, em đau!” Tịch Du hô to lên, vùng vẫy muốn giãy tay ra.
Thế nhưng giờ đang là nửa đêm…
Dưới cơn hoảng loạn, Cố Lẫm nghĩ tới Thẩm Thiên. Bản thân anh không lưu số điện thoại của Thẩm Thiên, nhưng Tịch Du có.
Cố Lẫm an ủi Tịch Du tỉnh táo lại, lấy điện thoại ra, vội vàng gọi đi.
Cũng may rất nhanh đã có người nghe máy, Cố Lẫm nói thẳng tình huống bây giờ, Thẩm Thiên bảo anh dùng nước nóng kích thích chân cậu, có thể giảm đau đớn, ngày mai đưa cậu tới bệnh viện khám.
Nói lời cảm ơn xong, Cố Lẫm mau chóng xuống giường lấy chậu nước nóng, cũng không sợ tay mình bỏng rát, nhanh chóng vắt khăn chườm lên chân cậu.
Tiếng khóc của Tịch Du nhỏ dần, thân thể cứng ngắc xiết chặt. Mũi cậu sụt sit, vì nước mũi khiến cậu không thở được nên khó chịu.
“Du Du, hiện tại có đỡ hơn không?”
Tịch Du khẽ gật đầu, dường như có tác dụng thật, Cố Lẫm mới thở phào nhẹ nhõm. Anh giúp cậu thay nước ba, bốn lần, lăn qua lăn lại một phen, Tịch Du mới khá hơn nhiều.
Người dưới thân phát ra tiếng hít thở đều đặn, nước mắt trên mặt đã bị thổi khô, sắc mặt cuậ có chút tái nhợt, trên mũi còn dính nước mũi, rất chật vật. Cố Lẫm giúp cậu lau khô mặt, cho chân cậu vào chăn.
Chậu rửa mặt với ga trải giường đặt trên mặt đất, Cố Lẫm để đèn giường mờ nhạt, cũng tiến vào chăn đi ngủ.