Ngày hôm sau, Tịch Du cũng không thấy dễ chịu hơn là mấy.
Cậu nằm trên giường bệnh, tùy ý để Thẩm Thiên làm các quy trình kiểm tra, trực giác khiến cậu cảm thấy cảm giác hai chân rất nặng nề.
“Đau không?”
Tịch Du lắc đầu.
“Ở đây?”
“Không cảm giác.”
Tịch Du đánh giá sắc mặt của Thẩm Thiên, không buồn không vui, khiến cậu không đoán được tình hình tốt hay xấu.
Thẩm Thiên đi tới bên Cố Lẫm nói gì đó, Tịch Du cũng ngoái đầu theo. Chỉ thấy Cố Lẫm nhíu mày, trái tim Tịch Du cũng đập nhanh dị thường.
Cố Lẫm lại nhìn về phía cậu, Tịch Du dùng ánh mắt bảo anh cứ tiếp tục nói chuyện với Thẩm Thiên.
Trong lòng cậu lo lắng vô cùng, có chuyện gì mà không thể nói với đương sự chứ? Tuy rằng biết Thẩm Thiên với Cố Lẫm trò chuyện xong, anh nhất định sẽ báo bệnh tình cho cậu.
Thẩm Thiên khoác tay lên vai Cố Lẫm, vỗ vài cái, sau đó rời đi.
Cố Lẫm vừa đi tới, Tịch du đã vội vội vàng vàng hỏi: “Anh Cố Lẫm, làm sao vậy? Thẩm Thiên nói cái gì?”
Cố Lẫm không trực tiếp trả lời vấn đề của cậu, chỉ lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân, hỏi: “Có cảm giác không?”
Tịch Du hỏi một đằng, Cố Lẫm lại trả lời một nẻo, cậu đành phải đáo qua loa, “Không.”
“Du Du, ra nước ngoài chữa trị chân đi.” Cố Lẫm đột nhiên nói.
Tịch Du sửng sốt, chớp mắt một cái: “Hả?”
“Thẩm Thiên nói dây thần kinh ở chân em chưa hoại tử hoàn toàn, hôm qua xuất hiện phản ứng đau đớn là hiện tượng tốt.”
Tịch Du khó che giấu được sự sung sướng đang dâng tràn, khiếp sợ hỏi: “Có thật không…”
Dù chưa nói hết cậu, nhưng trong lòng Cố Lẫm hiểu rõ, tiếp tục nói: “Giáo sư của Thẩm Thiên là chuyên gia nghiên cứu phương diện này, ông ấy nói có % cơ hội giúp em hồi phục, đi lại bình thường, tuy không thể khỏe hoàn toàn được.”
Đối với Tịch Du mà nói, có thể bước đi đã là tốt lắm rồi. Tin tức tốt đẹp này tới quá nhanh khiến Tịch Du có chút kinh ngạc, khó tin.
“Chỉ là, anh Cố Lẫm không thể đi cùng em.”
Tịch Du mờ mịt mở to hai mắt, thốt lên, “Vì sao?”
Cố Lẫm giải thích nói: “Giáo sư của Thẩm Thiên là một người kỳ quái, luôn tiến hành phương thức trị liệu bí mật với bệnh nhân ông ấy phụ trách, bởi vì hoàn cảnh và con người có thể ảnh hưởng tới bệnh tình.”
Tịch Du trầm mặc, nhíu mày nhìn Cố Lẫm, “Mất bao lâu thời gian?”
“Phải xem tình huống cụ thể mới biết được, có thể là nửa năm, có thể là một năm, thậm chí lâu hơn.”
Mày cậu nhăn càng sâu, dường như quá mệt mỏi, cậu nằm xuống, chui cả người trong chăn, chỉ lộ ra bên ngoài cái đầu nhỏ. Cậu thấp thỏm hỏi: “Ngày nghỉ cũng không nghỉ sao?”
Nghe xong câu Tịch Du nói, Cố Lẫm khẽ nở nụ cười: “Cho tới khi nào em khỏe lại mới có thể thả em ra.”
Tịch Du tức giận nói: “Vậy có khác gì ngồi tù đâu.”
Cố Lẫm xoa đầu cậu, trấn an: “Ngoan.”
“Có thể mang điện thoại di động không?”
Cái này Cố Lẫm chưa nghe Thẩm Thiên nói tới, suy nghĩ một chút, nửa chắc nửa không đáp: “Chắc là có.”
Tịch Du thở phào nhẹ nhõm, may mắn nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Tính tình trẻ con của cậu khiến Cố Lẫm bật cười, khóe môi vẽ nên đường cong hoàn hảo.
Về đến nhà, cửa nhà mở rộng, Tịch Du còn cho rằng có trộm, để Cố Lẫm đi vào nhìn trước.
Hóa ra Tịch Dương đã đi công tác trở về, mặc dù so với dự định thì còn sớm vài hôm. Có lẽ Cố Lẫm đã thông báo nên thoạt nhìn cả người Tịch Dương hưng phấn cực kỳ, còn liên tục nhiệt tình hỏi Tịch Du một đống lớn “Em có vui không? Cuối cùng cũng có thể chữa chân rồi.”, so với cậu còn kích động hơn.
Trên bàn cơm, Tịch Dương càng không ngừng gắp thức ăn cho Tịch Du, còn hỏi: “Ngày mai mấy giờ xuất phát?”
Tịch Dương vừa nói thế, Tịch Du mới phát hiện mình chưa từng hỏi Cố Lẫm thời gian đi, “Ngày mai?” Cậu quay đầu hỏi Cố Lẫm.
Cố Lẫm thản nhiên gật đầu, “Buổi chiều ngày mai, một giờ bay.”
Chiếc đũa lạch cạch rơi xuống mặt bàn, Tịch Du nhặt lên tiếp tục ăn cơm. Tịch Dương ở một bên còn không ngại an ủi cậu đừng quá nhớ nhà, cứ lo dưỡng bệnh là được.bg-ssp-{height:px}
Trở về phòng, Tịch Du không nói tiếng nào vào nhà vệ sinh, Cố Lẫm đuổi theo sát phía sau. Chờ khi cậu ra ngoài, Cố Lẫm đã an vị trên giường.
Tịch Du đi qua, đối mặt với anh. Cậu rầu rĩ không vui nói: “Sao lại đi sớm như vậy?”
Cố Lẫm dịu dàng hỏi ngược lại: “Thế nào, không muốn sớm thoát khỏi xe lăn của em sao?”
Tịch Du đương nhiên lắc đầu. “Anh có tiễn em tới bên kia không?”
“Anh đưa em tới sân bay, Thẩm Thiên sẽ đi cùng em.”
Tịch Du xiết lấy quần áo của mình, “Sao anh không đi với… em chứ?” Dưới ánh mắt nhìn chăm chủ của Cố Lẫm, Tịch Du nói càng ngày càng nhỏ.
Cậu thật sự rất muốn dính chặt lấy anh.
Cố Lẫm nghĩ tới giáo sư của Thẩm Thiên, thở dài: “Không cho phép người nhà đi cùng.”
Hơn nữa, công ty mới thành lập của Cố Lẫm vừa bắt đầu đi vào hoạt động, có mấy đồng nghiệp là tình nguyện theo anh từ nơi khác về làm ăn, không thể để liên lụy họ. Cố Lẫm chỉ có thể nói anh cũng không muốn rời khỏi cậu, nhưng vừa nghỉ tới một ngày nào đó trong tương lai, Tịch Du sẽ đi về phía mình, đứng trước mặt anh, trong lòng anh cũng cảm thấy chờ mong.
Tuy rằng anh không thể chứng kiến quá trình kia, nhưng kết quả tốt đẹp lại làm anh càng thêm mong ngóng.
Tới buổi tối, Tịch Du mở máy tính, bắt đầu trình bày với các chuẩn bị về poster chưa xong, còn tới nói lời tạm biệt với đạm bạn trong xã đoàn và nhóm nhỏ, nói rõ lý do ra nước ngoài chữa bệnh, phải mất một thời gian lâu không thể lên QQ.
Cố Lẫm giúp Tịch Du sắp xếp hành lý, dọn dẹp xong thì khóa lại đặt ở một bên.
Tịch Du cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà chơi máy tính, tắt máy, đẩy xe tới trước mặt Cố Lẫm.
Sắp phải chia ly, Tịch Du cũng cảm thấy như Cố Lẫm. Hai người hận không thể từng giây từng phút đều ở bên nhau, lần này vì tình huống đặc thù mà phải chia xa, ai mà buông tay được.
Cố Lẫm cùng Tịch Du nhìn nhau, động tình hôn môi đối phương.
Tịch Du dựa đầu lên vai anh, ngửi ngửi, thấp giọng nói: “Anh Cố Lẫm, anh phải kiên trì chờ em về.”
Hai thân thể kề sát vào nhau, ôm thật lây, nói ra biết bao nỗi lòng khôn xiết.
Thời gian không chờ đợi bất cứ ai, tiếp tục đi về phía trước.
Khi máy bay lượn trên không trung, Tịch Du nhìn ra ngoài cửa sổ, không phản ứng sự hỏi han ân cần của Thẩm Thiên, đem tất cả oán hận vì Cố Lẫm không thể đi cùng mình đổ lên đầu anh ta.
Thấy Thẩm Thiên cười tươi xán lạn, Tịch Du không khỏi hoài nghi: “Thẩm Thiên, có phải anh giở trò quỷ gì không?”
Thẩm Thiên không hề chột dạ, trên mặt vẫn vô cùng nghiêm túc, giơ hai tay lên phát thệ: “Đương nhiên không có, em nghĩ anh xấu lắm sao, biết rõ hai người yêu nhau thắm thiết, anh nào dám thêm phiền chứ.”
Tịch Du giả vờ tàn bạo đánh anh ta, muốn từ đôi mắt sáng ngời kia tìm ra manh mối, nhưng Thẩm Thiên vẫn lộ bộ dáng công chính liêm minh.
Chẳng qua bao lâu,Tịch Du thong thả tỉnh lại, vươn vai giãn gân cốt, cảm giác ngủ dậy cả người đều thoải mái.
Sắp tới nơi rồi, Tịch Du lấy điện thoại đã tắt máy từ lâu trong túi ra, hận không thể lập tức xuống đất gọi điện cho Cố Lẫm.
“Tới rồi.” Thẩm Thiên nhắc nhở nói.
“Ừ.” Hai người chờ sau khi tất cả hành khách đi ra mới ra ngoài, tránh phải chen chúc, thừa dịp này, Tịch Du muốn gọi điện thoại cho Cố Lẫm.
Thẩm Thiên quay đầu lại thấy Tịch Du đang cầm điện thoại, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc vô cùng, “Cố Lẫm không nói với em là không được dùng điện thoại à?”
“Hả?”
Thẩm Thiên giải thích: “Giáo sư của anh tính tình cổ quái, em cứ coi như phải vào doanh trại quân đội huấn luyện đi, tạm thời không được sử dụng thiết bị liên lạc.”
Tịch Du vốn ngại phiền phức nên không mang máy tính xách này, nào ngờ giờ được thông báo ngay cả điện thoại cũng không được dùng.
Rõ ràng là dưỡng bệnh, sao lại phải đi chịu sự tra tấn tinh thần thế này?
Tịch Du thở dài, thỏa hiệp nói: “Trước để em gọi điện thoại cho anh Cố Lẫm đã.”
Thẩm Thiên rất thức thời đi ra chỗ khác, nhưng vẫn lo lắng nhìn Tịch Du, trong mắt mang theo tình cảm ấm áp. Người ở đầu dây bên kia dường như có vạn lời muốn nói, nhất thời không thể kết thúc được, Thẩm Thiên kiên trì đợi, bỗng nhiên bắt đầu thấy cô đơn.
Đã quen sống một mình, lại đột nhiên rất muốn tìm ai đó cùng ở bên nhau, giống như Tịch Du với Cố Lẫm vậy.
Tịch Du lưu luyến ngắt máy, nghĩ có khi tới nửa tháng nữa cũng không thể liên lạc với Cố Lẫm, trong lòng dâng tràn cảm giác khổ sở.
Những ngày không có điện thoại di động, không có máy vi tính, không có anh Cố Lẫm phải trôi qua thế nào đây ┭┮﹏┭┮
Cuối cùng cậu còn đăng một cái weibo rồi mới tắt điện thoại.
Du lai du khứ: Ngoan ngoãn ở nhà chờ em, nhất định phải nhớ em nhiều, em cũng sẽ nhớ anh o((>ω