Trong lúc Vưu Kiện đưa Chúc Văn vào phòng y tế thì Âu Dương Kiều Vỹ vội vã chạy lại kiểm tra quả bóng vừa rồi.
Sự việc của Chúc Văn khiến cho mọi người có mặt ở sân vận động đều bị một phen hú vía. Bọn họ tròn mắt nhìn nhau và tự hỏi vừa nãy đã xảy ra chuyện gì thế. Và đương nhiên là chẳng ai có thể đưa cho họ câu trả lời thỏa đáng nhất ngoài nhân vật chủ mưu họ Âu Dương kia.
Âu Dương Kiều Vỹ mặt mũi tái mét nhìn trân trân vào quả bóng nằm yên dưới đất, tay chân thấm một tầng mồ hôi lạnh. Lúc này có một nam sinh khác chạy đến, vỗ vào vai cậu hỏi:
“Có chuyện gì à?”
Âu Dương Kiều Vỹ vẫn trầm mặc không trả lời. Mãi đến khi nam sinh kia vỗ lên vai cậu hai ba cái, cậu mới ngây ngốc ngẩng đầu nhìn lên.
“Sao?” Đầu óc bé con lúc này thật sự rỗng tuếch, chẳng còn nhận ra được nam sinh kia là ai và vừa nói gì với cậu.
Nam sinh nhíu mày, “Làm gì mà như mất hồn vậy!” Nói rồi nam sinh cúi người, định đem quả bóng kỳ lạ kia vào trong thì bị Âu Dương Kiều Vỹ cản lại.
“Khoan đã! Cái đó, tớ sẽ mang vào trong. Cậu đi làm việc của mình đi.”
“Ơ nhưng mà thầy Vưu bảo…”
“Cậu cứ làm việc của cậu đi, đừng để ý đến nó. Tớ sẽ mang vào trong cho thầy, đừng lo.”
Nói rồi Âu Dương Kiều Vỹ tay chân lúng túng ôm lấy quả bóng kia vào trong ngực, vội vàng chạy về phía ngược lại của sân vận động. Nam sinh đánh mắt nhìn theo bóng lưng của cậu, trong lòng càng cảm thấy người kia kỳ quái vô cùng.
Khi nãy rõ ràng Chúc Văn đá vào quả bóng nhưng nó không hề di chuyển, ngược lại cậu ấy còn bị đau đến bật khóc. Vậy mà bây giờ…người kia nhẹ nhàng ôm lấy nó trong ngực thôi sao?
Âu Dương Kiều Vỹ mang bóng đặt ngay ngắn trên kệ, sau đó xoay nhẹ ngón trỏ, một vòng phép màu xanh nhạt hiện ra. Chẳng bao lâu thì vòng phép biến mất, quả bóng đã được giải đi bùa chú.
Nâng mắt nhìn quả bóng một chút, Âu Dương Kiều Vỹ không rõ suy nghĩ trong lòng mình hiện tại đang là gì. Nhớ lại hình ảnh Chúc Văn ôm lấy chân đau đớn khóc nấc mà tâm trạng gần như tụt dốc.
Ngồi xuống hàng ghế gần đó, Âu Dương Kiều Vỹ trầm mặc nhìn vào đôi bàn tay múp múp trắng nõn. Hồi lâu, bé con cắn mạnh xuống môi dưới, hai tay nắm chặt lại gồng lên, như thể cũng muốn bản thân trải qua đau đớn giống với Chúc Văn.
Nhưng đương nhiên làm sao hai cơn đau này lại giống nhau được chứ? Chỉ có một đứa trẻ con như Âu Dương Kiều Vỹ mới nghĩ ra điều này để tự trách phạt bản thân mình mà thôi.
…
Chúc Văn được cô y tế xem qua vết thương, nước mắt vẫn còn chảy xuống không ngừng.
Sau khi kiểm tra xong, cô khẽ nhíu mày, “Chân của em bị trật khớp rồi, cần nghỉ dưỡng khá lâu đấy. Nhưng mọi người chơi kiểu gì lại thành ra thế này?”
Vừa hỏi, cô vừa liếc nhìn Vưu Kiện, ánh mắt chất vấn.
Vưu Kiện đứng bên cạnh hai tay chống lên hông, vẻ mặt bất đắc dĩ nói, “Ừ thật ra thì anh cũng không rõ lắm. Nhưng mà anh nghĩ anh biết nên hỏi ai về chuyện này rồi.”
Nói xong anh cười nhẹ một cái, bước đến ân cần xoa tóc Chúc Văn, “Thầy sẽ gọi cho ba mẹ em và xin lỗi về sự việc lần này. Có gì cần cứ nói với thầy nhé!”
Chúc Văn hít hít nước mũi, ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng cũng không hề trách móc Vưu Kiện một câu nào. Cô bé nghĩ chuyện hôm nay hoàn toàn chẳng phải lỗi của thầy, mà là do quả bóng chết tiệt kia.
Thậm chí Chúc Văn còn nhớ đến chiếc quẻ Hạ Hạ mà Âu Dương Kiều Vỹ đã nói qua sáng nay, ánh mắt hoang mang sợ hãi vô cùng.
“Không phải lỗi của thầy đâu ạ, thầy đừng nói như vậy, em sẽ không vui đâu.”
Vưu Kiện vẫn mỉm cười rất ôn nhu, “Tuy thầy chưa rõ sự tình như thế nào nhưng dù sao thầy cũng là người cần có trách nhiệm với học sinh các em. Đưa thầy số điện thoại của người nhà em đi.”
Chúc Văn nghe lời đọc ra một dãy số.
Vưu Kiện rời khỏi phòng y tế gọi điện thoại. Đương lúc nói chuyện với bố của Chúc Văn, anh nhìn thấy phía xa ở đầu hành lang có bóng dáng nam sinh đang đi đến gần. Đánh mắt nhìn qua, Vưu Kiện nhận ra đó là Âu Dương Kiều Vỹ.
Đầu dây bên kia chỉ vội vã nói thêm vài câu rồi cúp máy.
Vưu Kiện hạ di động xuống, quay đầu quan sát bộ dạng không có chút sức sống của Âu Dương Kiều Vỹ.
Khoảng cách của hai người càng lúc càng được kéo gần lại. Vưu Kiện thuận tay cất điện thoại vào túi quần, sau đó bất ngờ lên tiếng khiến ai đó giật mình ngẩng đầu.
“Đến xem Chúc Văn hm?”
Đôi giày thể thao quen thuộc thu vào tầm mắt hơn hai giây, Âu Dương Kiều Vỹ cả người bất chợt cứng nhắc như bị đóng băng. Cậu dừng bước, ngẩng đầu theo phản xạ mà nhìn đối phương.
Thời gian lúc này như ngưng đọng lại.
Âu Dương Kiều Vỹ nhìn Vưu Kiện mà không hé môi nói một lời nào, cứ trân trân nhìn vào anh. Môi dưới vì khi nãy bị cắn mạnh mà đỏ tấy và ứa máu. Lớp máu khô màu đỏ sậm có thể dễ dàng nhìn thấy được.
Vưu Kiện liếc nhìn cậu, sau đó nhanh chóng nhìn thấy vết thương ở môi, chân mày thoáng nhíu lại.
“Thầy…” Âu Dương Kiều Vỹ dần tỉnh lại, ánh mắt gượng gạo nhìn ngó lung tung, hồi lâu nhìn đến cửa phòng y tế, thấp giọng hỏi, “Chúc Văn cậu ấy…ổn chứ ạ?”
Vưu Kiện sau một hồi quan sát đối phương, lúc này mới chịu dời mắt sang hướng khác, nhàn nhạt đáp, “Sao cậu không tự vào mà xem thử?”
Âu Dương Kiều Vỹ ngẩn ra, giây sau hạ tầm mắt, hít một hơi nói, “Vậy, em vào xem bạn ấy thế nào.”
Dứt lời cậu liền lách người muốn đi vào trong phòng. Bàn tay vừa chạm nắm cửa, từ phía sau đã có giọng nói truyền tới.
Thanh âm rất gần, đến mức cậu cảm nhận được hơi thở của người kia phả đến. Một mảng cổ của Âu Dương Kiều Vỹ bất giác nóng ran như bị hơ lửa.
“Vết thương trên môi là trò tự phạt mình à?”
Ngón tay run rẩy rơi khỏi nắm cửa. Âu Dương Kiều Vỹ cảm giác mình vừa quên mất phải hít thở. Cậu khó khăn quay lưng lại, ánh mắt vừa hoang mang vừa lo lắng nhìn Vưu Kiện.
Lẽ nào…mọi thứ đều bị thầy ấy nhìn thấy?
Nhưng mà làm sao có thể biết được chính mình là người làm phép quả bóng? Thầy ấy đến cùng cũng chỉ là một người đàn ông bình thường thôi không phải sao?
Đúng rồi, sẽ không thể nhận ra được thân phận của mình đâu.
Chính là như vậy. Là mình nghĩ nhiều rồi. Phải thật bình tĩnh, không thể giấu đầu lòi đuôi như thế được.
Âu Dương Kiều Vỹ nặng nề thở ra một cái, lắc đầu bảo, “Em đi không chú ý nên bị đập vào cột sắt.”
“Cột sắt?” Vưu Kiện nhướn mày, ngón tay bất ngờ duỗi ra chạm lên vết thương của cậu, “Cột sắt nào lại oái oăm đến mức nằm giữa đường thế nhỉ hmm…”
Giọng điệu châm biếm của người kia càng khiến Âu Dương Kiều Vỹ cảm thấy căng thẳng, phản xạ liếm qua môi một cái. Chẳng may lại liếm qua đầu ngón tay của Vưu Kiện, đầu lưỡi ngay lập tức thu vào trong, còn có chút tê dại khó diễn đạt.
Bầu không khí một lần nữa lại ngưng đọng, lá cây bị gió thổi vang lên những tiếng xì xào, hòa cùng với tiếng chim kêu râm ran.
Hai người im lặng nhìn nhau không biết đã bao lâu.
Âu Dương Kiều Vỹ vẫn còn động đậy chiếc lưỡi đang tê dại của mình, trong lòng nảy sinh muốn liều mà làm lại hành động kia. Thế nhưng lý trí tỉnh táo đã kịp thời kéo suy nghĩ của cậu dừng lại.
Ngón tay của thầy ấy thật lạnh lẽo, giống như được phủ một lớp băng trên đó vậy!
Tiêu rồi, tim mình lại đập nhanh nữa rồi, lưỡi cũng tê rần, làm sao bây giờ?
Cảm giác đó thật quá đi mất, thật đến chết tiệt luôn!
Vưu Kiện cũng vì khoảnh khắc đó mà ngây ra vài giây. Lát sau, ngón tay được thu về chỗ cũ, anh bình tĩnh lùi về sau một bước, “Vào trong đi.”
Âu Dương Kiều Vỹ đương nhiên không thể nói thêm câu gì, tay chân lúng túng mở cửa rồi đi thật nhanh vào trong.
Cánh cửa vừa lúc đóng lại, Vưu Kiện cũng nâng bàn tay của mình lên, ánh mắt nhìn đến vị trí bị người kia liếm qua, cảm xúc trong lòng thật lạ lẫm.
Chẳng có ai trên hành lang có thể nhìn thấy được nụ cười đầy ẩn ý đọng lại trên khóe môi của anh.
Quả là một đứa trẻ rất đáng yêu, mà cũng rất ngỗ nghịch.
Vưu Kiện sau một hồi trầm mặc liền quay lưng đi về hướng phòng giáo viên. Đi được nửa đoạn đường, anh bất chợt dừng lại, chân mày nhíu vào nhau như sực nhớ ra chuyện gì đó.
Đúng rồi, còn chuyện đó…
…
Chúc Văn nghe tiếng động cửa mở bèn ngước lên nhìn một cái, nhận ra bạn thân của mình đến thăm, cô bé ngay lập tức mếu máo làm nũng.
“Tiểu Vỹ đáng ghét, sao bây giờ cậu mới đến nhìn mình một cái?”
Âu Dương Kiều Vỹ vẫn còn bị chuyện khi nãy bên ngoài phòng làm cho ngẩn ngơ ngây ngốc nên chưa kịp phản ứng. Cậu thẫn người bước đến gần, một lúc sau mới có thể mở miệng nói:
“Làm sao mình có thể đến nhìn cậu chỉ một cái được?”
Chúc Văn còn đau, nước mắt vẫn chưa ngừng chảy nên không dư sức cãi nhau với người kia, bèn khịt mũi ấm ức, “Cậu có biết tớ sợ hãi thế nào không?”
“Sao lại sợ?” Âu Dương Kiều Vỹ hỏi, ánh mắt liếc qua vết thương sưng tấy của cô bé, trong lòng lại chùng xuống, “Cậu đau lắm đúng không?”
Chúc Văn mím môi, đưa tay lau đi nước mắt, “Đau, đau chết đi sống lại luôn đó! Tớ sợ hãi vì chiếc quẻ Hạ Hạ mà cậu nói sáng nay… Nó thật linh nghiệm…”
Quẻ Hạ Hạ?
Âu Dương Kiều Vỹ trầm mặc, mãi mới nhớ ra việc sáng nay cậu có xem cho Chúc Văn một quẻ. Đó là chiếc quẻ kém may mắn nhất.
Hóa ra…nó cũng liên quan đến chuyện này.
“Ừm thì mình cũng đã nói những chuyện đó không thể đùa được đâu.” Âu Dương Kiều Vỹ ngồi xuống bên cạnh Chúc Văn, thấp giọng nói, “Xin lỗi cậu.”
Chúc Văn đang cúi đầu nhìn vết thương của mình nên không để ý đến lời người bên cạnh nói. Ngay sau đó, cô bé quay qua hỏi, “Cậu vừa bảo gì thế?”
“…” Âu Dương Kiều Vỹ không nhìn Chúc Văn, ậm ừ lắc lắc đầu rồi đứng dậy, “Ừm có cần mình đưa cậu xuống dưới không?”
Chúc Văn giả vờ nén đau, xoay nhẹ cổ chân một cái rồi nhăn mặt, “Cậu nghĩ tớ có thể đứng lên được à? Hay là cậu cõng tớ đi?”
Âu Dương Kiều Vỹ nín thinh.
Thấy không khí có vẻ ngượng nghịu, Chúc Văn xua tay, “Vẫn nên đợi bố tớ đến đón vậy. Cậu mệt thì cứ đi về trước đi.”
“Vậy đợi bố cậu đến rồi mình về.” Nói rồi bé con lần nữa ngồi xuống vị trí cũ.
Lúc này cô y tế bất ngờ vén tấm màn lên, nhìn vào Âu Dương Kiều Vỹ rồi nhìn đến Chúc Văn, cười nhẹ, “Tiểu Văn, thầy Vưu bảo là bố mẹ em sắp đến rồi đấy.”
“Vậy ạ?” Chúc Văn có chút mừng rỡ.
“Thế để mình xuống đem cặp sách lên cho cậu.” Âu Dương Kiều Vỹ vẫn giữ nguyên vẻ mặt rất khó hiểu, bất chợt đứng dậy, nói dứt câu thì cũng đã rời khỏi phòng.
Cô y tế quay đầu nhìn thoáng qua bé con một cái rồi nói với Chúc Văn, “Cậu bạn đó quan tâm em quá nhỉ?”
Chúc Văn nâng mắt nhìn cô, cười nhẹ một cái rồi hướng mắt về phía cửa phòng, chân mày thoáng nhíu lại.
Tiểu Vỹ hôm nay thật không bình thường chút nào…
…
Sau khi Chúc Văn ra về cùng bố mẹ, Âu Dương Kiều Vỹ cũng sửa soạn để rời khỏi trường.
Ngay khi chân trước chân sau bước qua khỏi hàng rào của sân vận động, Âu Dương Kiều Vỹ bất chợt nhìn thấy một bóng người ở phía trước.
Một bóng người đổ xuống dưới ánh nắng nhàn nhạt buổi chiều.
Một bóng người trầm tĩnh cao lãnh.
Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng đầu lên nhìn, ngay lập tức nhận ra đối phương là ai, nháy mắt tâm trạng trở nên căng thẳng hồi hộp. Đồng thời lúc đó, cậu vô thức bị một thứ xinh đẹp kỳ lạ khác thu hút.
Đó là những ánh nắng rất nhạt áp lên một nửa thân người của Vưu Kiện, tạo ra một vầng sáng trên cánh tay của anh, làm cho nơi đó trông như bị trong suốt vậy.
Thật sự xinh đẹp đến lạ lùng.
Âu Dương Kiều Vỹ vô tình dời mắt nhìn chăm chú lên nơi cánh tay của Vưu Kiện mà không hay biết đối phương đang im lặng quan sát mình.
Một hồi sau, có lẽ anh đã nhận ra bé con kia đang thích thú với điều gì, bèn bước một bước tiến về phía trước, tránh khỏi ánh nắng kia.
Mọi thứ đột nhiên biến mất trong nháy mắt.
Âu Dương Kiều Vỹ chớp mắt, ngây ngốc ngước lên nhìn đối phương, “Cái kia…”
Cậu định hỏi, vệt trong suốt sáng sáng kia là gì nhưng rốt cuộc lại không có cơ hội tiếp lời.
Bởi vì Vưu Kiện đã nhanh chóng ngăn lại những câu hỏi tò mò hiếu kỳ của cậu, “Đi theo tôi vào đây.”
Âu Dương Kiều Vỹ nhíu mày không rõ người kia đi đâu, mặt khác cậu vẫn ngoan ngoãn không thắc mắc một lời mà đuổi theo phía sau.
Hai người băng qua dãy lớp tầng trệt phía Nam, chẳng bao lâu thì dừng lại trước phòng tập thể dục của trường.
Âu Dương Kiều Vỹ liếc qua một cái, ngay lập tức linh cảm không lành. Mà Vưu Kiện ngược lại rất thong thả đi lại gần kệ đựng bóng.
Anh trầm ngâm nhìn qua hết một lượt rồi tiến tới, thuận tay nâng một quả bóng lên.
Ở phía sau, Âu Dương Kiều Vỹ bất giác giật mình sau khi nhìn thấy quả bóng đang tâng nảy trên khuỷu tay của Vưu Kiện.
Bé con hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc hoang mang lúc này.
Tại sao thầy ấy lại…lại cầm quả bóng đó?
Lẽ nào…
Hay là, hay là thầy ấy chỉ muốn cùng mình chơi bóng?
Rất nhiều suy nghĩ chảy ngược chảy xuôi trong đầu bé con, nhưng chẳng suy nghĩ trùng khớp với hành động và lời nói của Vưu Kiện cả.
Sau một hồi chơi đùa với bóng xong, Vưu Kiện bất ngờ ném nó về phía Âu Dương Kiều Vỹ. Bóng bay đến với tốc độ vừa phải nhưng bất thình lình làm cho bé con luống cuống không chụp kịp.
Quả bóng rơi tự do chạm mặt đất, nảy lên thêm vài lần rồi lăn qua chỗ của Vưu Kiện.
“Em có nhận ra nó không?” Vừa hỏi, Vưu Kiện vừa cúi người nhặt quả bóng, xoay nó nhiều vòng trên ngón trỏ.
Âu Dương Kiều Vỹ ngây ra một chút rồi đáp, “Nó là quả bóng ạ.”
Vưu Kiện bỗng bật cười, liếc mắt nhìn quả bóng vẫn còn xoay vòng, “Còn thiếu, nó chính là quả bóng làm cho Chúc Văn bị thương khi nãy.”
Dừng lại một đoạn, anh nhíu mày nhìn bé con, “Em thật sự không nhận ra sao, nhóc con?”
“Ý của thầy là gì ạ? Sao em phải nhận ra quả bóng này?”
Vưu Kiện cười nhạt một cái, “Bởi vì chính em đã mang quả bóng này ra giúp thầy. Thầy nhớ không nhầm thì lúc đó nó trông có vẻ còn bình thường lắm, nhưng sau đó khi Chúc Văn đá vào nó lại không hề nhúc nhích, ngược lại cô bé còn bị trật chân. Hmm…nhưng hiện tại, nó lại trông có vẻ rất ổn.”
Tay chân Âu Dương Kiều Vỹ lúc này đã ướt lạnh do mồ hôi. Đầu óc của bé con rỗng tuếch giống như khi nhìn thấy Vưu Kiện vậy.
Từng câu từng chữ mà người kia nói ra dường như đều muốn kết tội cậu.
Quả bóng này trở nên kỳ lạ chính là vì cậu.
Sự thật đó không thể chối cãi, nhưng Âu Dương Kiều Vỹ không thể để thân phận bị bại lộ như thế được.
Thân phận của cậu vốn dĩ không hề bình thường, nếu như bị con người phát hiện thì sẽ tồi tệ đến mức nào cơ chứ?
Âu Dương Kiều Vỹ cúi gằm mặt suy nghĩ lại suy nghĩ, rất lâu sau cũng không biết phải nói gì.
Ngược lại, Vưu Kiện bước đến gần cậu, thuận tay thả quả bóng xuống đất, tạo ra một loạt âm thanh vang dội khắp phòng tập.
Bầu không khí lúc này đột nhiên trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết.
Vưu Kiện từ trên nhìn xuống đỉnh đầu của đối phương, sâu trong đôi mắt thanh lãnh kia là những ý vị thâm trường.
“Âu Dương Kiều Vỹ, nói thầy nghe, em thật ra là ai?”
Hết chương .