Mùi hương nhàn nhạt pha trộn tương phản giữa bạch đậu khấu cùng oải hương phảng phất qua cánh mũi của Âu Dương Kiều Vỹ.
Bản thân cậu vì loại mùi hương đầy sức quyến rũ này làm cho đầu óc mê mẩn một lúc lâu. Đến khi tỉnh dậy, Âu Dương Kiều Vỹ mới nhận ra Vưu Kiện đã đưa sát mặt đến từ bao giờ.
Theo bản năng, bé con chớp chớp mắt, ánh mắt dời xuống ngay đôi môi mỏng của anh, yết hầu khẽ động đậy.
Đôi mắt cứ thế nhìn mãi không rời.
Tâm trí giống như bị một loại bùa phép yểm vào, mê mê hoặc hoặc, chẳng biết bản thân đang nghĩ gì nữa.
Vưu Kiện nhìn đối phương một hồi lâu mới bất lực thở ra một hơi, đứng thẳng lưng thấp giọng nhắc lại câu hỏi:
“Hm nhóc chắc là không nghe rõ câu hỏi rồi nhỉ? Vậy thì tỉnh táo mà nghe lại đây. Thật ra thì em là ai?”
Âu Dương Kiều Vỹ rốt cuộc cũng dứt ra khỏi cơn mê, khó hiểu nói, “Em là Âu Dương Kiều Vỹ.”
Vưu Kiện nhíu mày, “Không có hỏi tên của em, đồ ngốc.”
Bé con bị hai tiếng “đồ ngốc” làm cho chấn động, tâm tình rục rịch, đầu óc lăn tăn suy nghĩ.
Đồ ngốc là thế nào? Thầy ấy thật sự không biết mình có thể giải tất cả các bài tập trong sách ư? Là tất cả luôn đó!
Có loại người ngốc như vậy à?
Âu Dương Kiều Vỹ mím môi không phục, “Có phải ý của thầy hỏi là về gia đình em không? Từ gốc gác của nhà em hay sao?”
Vưu Kiện nghe thế, lập tức gật đầu.
Đúng rồi đấy nhóc con, vào trọng tâm rồi đấy.
Thấy vậy, Âu Dương Kiều Vỹ cong đuôi mắt cười lên, giọng nói thốt ra còn mang một vẻ tự hào ghê gớm, “Ông cố của em là Âu Dương Thành Vũ, là người đã lập nên công ty thực phẩm Thành Vân hiện nay. Ông nội em là Âu Dương Tịnh Vinh, người thừa kế sau ông cố, về sau còn lập thêm một công ty mỹ phẩm. Bố em là Âu Dương Chấn Anh, hiện tại đang tiếp nhận cả hai công ty kia. Mẹ là…”
Bên tai ù ù một loạt những cái tên mà Vưu Kiện cũng từng nghe Bắc Ni nói qua, tuy nhiên vì anh không để tâm đến chúng nên rất nhanh đã quên béng đi. Hôm nay được dịp nghe lại, trong lòng có chút khó nói thành lời.
Anh vươn tay về phía trước, vừa vặn ra dấu im lặng cho người kia.
Âu Dương Kiều Vỹ đang hăng hái thì bị Vưu Kiện một nước dập tắt, bé con tròn mắt nói, “Em còn chưa nói xong mà…”
Vưu Kiện cảm thấy đau đầu với đứa trẻ trước mặt, ánh mắt lảng tránh một hồi mới thở dài thườn thượt, “Kiều Vỹ.”
Bé con ngước mắt nhìn anh, khóe môi hơi cong lên, “Em nghe.”
“Em cố tình không hiểu hay thật sự không hiểu ý thầy hỏi là gì?”
Bầu không khí thoáng chốc lặng như tờ.
Cả hai tiếp tục nhìn nhau đầy tâm sự trong lòng. Âu Dương Kiều Vỹ lúc này không còn căng thẳng hồi hộp như khi nãy nữa, ngược lại bé con hít vào một hơi thật sâu, điềm tĩnh suy suy nghĩ nghĩ.
Suy nghĩ về một…kế hoạch chuồn khỏi Vưu Kiện.
Hạ tầm mắt nhìn xuống mấy đầu ngón chân be bé, Âu Dương Kiều Vỹ không khỏi nói với lòng mình rằng, thật sự em rất thích thầy, thích thầy rất nhiều, nhưng lần này em đành phải làm nó.
Đúng thế, em phải làm việc đó, vì em, vì thầy, vì chúng ta…
À không, sao lại vì thầy nhỉ?
Phải là vì em, vì gia đình em và vì…tộc của em.
Vưu Kiện đứng ở đối diện cực kỳ kiên nhẫn chờ đợi đứa nhóc kia suy nghĩ rồi đưa cho anh một đáp án thỏa đáng nhất. Và để đáp lại sự chờ đợi đáng trân trọng đó của anh, Âu Dương Kiều Vỹ đã làm ra loại chuyện thật thiếu đòn.
Bé con sau khi hạ quyết tâm bèn ngẩng đầu, điềm tĩnh hé miệng nói một cách chậm rãi, “Chuyện mà thầy vừa hỏi em…”
Vưu Kiện tập trung lắng nghe đến mức chân mày cũng nhíu lại.
“Thật ra về thân phận của em…”
Vưu Kiện tâm tình như ngồi trên đống lửa: Thân phận như thế nào?
“Em thật ra chính là–”
Pụp!
Giọng nói khe khẽ của Âu Dương Kiều Vỹ sau một giây đó liền ngưng bặt. Thay vào là một màn đen đặc đầy khó hiểu.
Vưu Kiện vì quá tập trung nên chưa kịp định thần lại để hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Khi anh sực tỉnh đứng thẳng người nâng mắt nhìn xung quanh thì mới phát hiện: cả phòng tập đều đang chìm trong bóng tối.
Cúp điện rồi?
Sao lại như thế được?
Vưu Kiện nhíu mày, đôi mắt trong bóng tối phút chốc sáng lên như mắt mèo, dễ dàng nhìn thấy được mọi thứ xung quanh. Anh ngó đông lại ngó tây, lúc này mới nhận ra thêm một chuyện nữa.
Âu Dương Kiều Vỹ biến mất rồi!
Vưu Kiện cẩn thận nhìn kỹ trong từng ngóc ngách của phòng tập, sau đó quay lưng lại nhìn phía sau nhưng vẫn không phát hiện được chiếc đuôi nhỏ nào lộ ra.
Không lâu sau đó, những ngọn đèn trong phòng tập đồng loạt sáng lên, hắt xuống một chiếc bóng kéo dài dưới nền nhà.
Vưu Kiện nhắm mắt lại, như muốn nhớ lại từng chi tiết đã xảy ra khi cùng Âu Dương Kiều Vỹ nói chuyện. Thời gian chậm rãi trôi đi, anh mở mắt nhìn về phía cửa phòng mở toang, bất đắc dĩ đá vào quả bóng gần bên chân mình.
Mịa nó, thằng nhóc con này hay thật!!!
Giữa màn đen đặc, một giọng cười mang theo chút tức giận xen lẫn bất lực khẽ vang lên.
…
Âu Dương Kiều Vỹ cắm đầu chạy về phía cổng trường, một khắc cũng không quay đầu lại nhìn thêm cái nào nữa.
Sau khi tìm được một chỗ ẩn nấp an toàn, cậu mới vuốt ngực thở ra một tiếng nặng nề. Lưng dán vào vách tường lạnh lẽo phía sau, Âu Dương Kiều Vỹ mím nhẹ môi đưa mắt nhìn chung quanh.
Từng quán ăn đều đã lên đèn, tấp nập đón khách. Giao thông cũng đông đúc nhộn nhịp không kém phần.
Tầm mắt thu về những ánh đèn đủ màu rực rỡ giữa thành phố xa hoa, tâm trí cậu lại bất giác nhớ tới Vưu Kiện.
Cảnh tượng khi nãy cũng là vì bất đắc dĩ cậu phải làm như thế mà thôi. Nhưng có phải từ giờ về sau cậu rất khó có cơ hội để cùng Vưu Kiện trò chuyện hay không? Thậm chí là gặp mặt cũng không dễ dàng gì nữa.
Nghĩ tới điều này vô tình làm cho tâm tình của Âu Dương Kiều Vỹ dậy sóng. Trái tim bé nhỏ rục rịch vì tương lai mù mịt đen tối.
Không lẽ loại tình cảm đầu đời này chóng vánh đến thế ư?
Mình, từ giờ đã bị bít cửa rồi à?
Âu Dương Kiều Vỹ chán nản ngồi xổm trên mặt đất, dùng ngón trỏ vẽ một vòng tròn. Rất nhanh sau đó vòng tròn hóa thành những bọt bong bóng trong suốt đáng yêu.
Tuy trước mắt đang là những chùm bong bóng bé xíu, thế nhưng bé con lại có thể nhìn thấy khuôn mặt của người đó đang mỉm cười với mình.
Trái tim một lần nữa rung động.
Bé con mặt mũi tiu nghỉu khẽ thì thầm, em thích thầy lắm rồi, làm sao bây giờ?
…
Khi trở về nhà, Âu Dương Kiều Vỹ nhanh chóng nhìn thấy mẹ của mình đứng chờ ở trước cửa. Vẻ mặt của bà cũng không vui vẻ một chút nào cả.
Âu Dương Kiều Vỹ bước tới gần, chưa kịp mở miệng giải thích nửa câu đã bị mẹ mắng cho một trận.
“Con đi đâu bây giờ mới về? Buổi chiều ba đến đón thì bảo là cùng các bạn đá banh, đá kiểu gì đến hơn bảy giờ tối thế kia? Có phải con còn trốn mẹ đi chơi hay không hả?”
Lần đầu tiên Liêu Mịch tức giận đến mức nói một tràng như thế này với con trai khiến cho đối phương nhất thời đứng hình. Âu Dương Kiều Vỹ mím môi, cảm thấy nếu mình có giải thích thì càng hỏng chuyện cho nên đã quyết định im lặng nhận lỗi.
Âu Dương Chấn Anh từ trong nhà bước ra, một bên giúp Liêu Mịch hạ hỏa, một bên khuyên răn Âu Dương Kiều Vỹ một vài câu.
“Lần sau đừng về muộn như thế nữa nhé con trai. Cả ba và mẹ đều lo cho con lắm đấy!”
Âu Dương Kiều Vỹ cúi đầu ngoan ngoãn nói, “Con nhớ rồi ạ. Con xin lỗi đã làm ba mẹ phải lo lắng.”
Liêu Mịch lúc này đã hạ hỏa hơn một chút, bèn hỏi, “Vậy con đã ăn gì chưa?”
“Chưa ạ.”
Liêu Mịch nhíu mày nhìn cậu, không nói gì thêm liền quay vào bếp chuẩn bị đồ ăn tối.
Âu Dương Chấn Anh nhìn bà rồi nhìn qua con trai, mỉm cười nhàn nhạt, “Lên phòng thay đồ đi con, lề mề là mẹ mắng nữa đó.”
Bé con nghe lời nhanh chóng chạy lên lầu tắm rửa sạch sẽ rồi xuống dưới dùng bữa. Sau khi làm cho mẹ mình không còn tức giận nữa, cậu mới an tâm lên phòng mà học bài.
Đáng tiếc, hôm nay bài học không cách nào thấm vào trí óc của Âu Dương Kiều Vỹ được. Bởi vì một nửa đã dành cho vết thương của Chúc Văn, nửa còn lại chính là dành cho người họ Vưu kia.
Âu Dương Kiều Vỹ đẩy sách vở sang một bên, cầm điện thoại lướt đọc tin nhắn trong nhóm lớp. Mọi người mỗi ngày đều bàn luận rất hăng hái, có hôm thì trao đổi bài tập, có hôm thì lại bàn bạc đi đâu đó ăn. Hôm nay thì mọi người có vẻ im lặng hơn một chút, quan trọng là Chúc Văn không online.
Bấm vào rồi lại lùi ra một vài lần, Âu Dương Kiều Vỹ nhấn vào khung chat với Chúc Văn, quyết định nhắn cho cô bé vài dòng.
Vỹ Vỹ: Chúc Văn, vết thương của cậu đã đỡ hơn chưa? Cậu phải tịnh dưỡng bao lâu thế?
Nhắn xong, Âu Dương Kiều Vỹ định sẽ đặt điện thoại sang một bên rồi tiếp tục ôn bài. Không ngờ ngay sau đó chuông thông báo khẽ kêu lên thu hút sự chú ý của cậu.
Chúc Chúc: Hi Kiều Vũyyyy, tớ không còn đau lắm đâu, nhưng nghe bảo tịnh dưỡng vài tuần đấy T.T huhuhu.
Vỹ Vỹ: Vũy là cái gì? Vậy cậu phải nghỉ vài tuần lận à?
Chúc Chúc: Vũy là cách gọi đáng yêu đấy hi hi.
Chúc Chúc: Ừm, tớ ngán quá đi mất. Khi đi học lại tớ sẽ bị bài tập đè chết luôn đó! >”