----•••••••------••••••------
Bí mật xưa hé lộ /////////
Phong vũ có chị gái là Phong Hoài Như (milan) cô đi du học vào lúc t nên cả Phong Vũ cũng không nhớ mặt cô.đến khi hay tin gia đình bị sát hại cô mới quyết tâm trở thành một sát thủ để tìm ra kẻ thù.em gái của hai người là Phong Vân cô nhóc rất hiền thục là người hòa giải mọi rắc rối.
--------------
Anh và cậu là bạn từ thuở nhỏ.cùng nhau chơi đùa gương mặt xinh xắn đôi mắt long lanh hai má lúm đồng tiền đã khắc sâu vào tim anh từ lúc nào hình bóng cậu.lần đó anh hẹn cậu cùng mừng sinh nhật cậu.anh mua một cặp dây chuyền thật đẹp đó là thành quả cào nát mười mấy cửa hàng trang sức của anh.cậu cũng đến điểm hẹn nhưng không phải đi một mình mà còn có theo một cô gái.anh cũng tới bước vào quán thấy bóng lưng của cậu anh bước đến bàn còn chưa kịp cho cậu ngạc nhiên thì cậu đã làm anh đen mặt.
-Phương Đăng đây là Mai Ngọc Như (gọi tắt là Mai Ngọc)
.cũng là em gái khóa dưới của chúng ta.em ấy học rất giỏi và còn là hoa khôi của trường đặc biệt em ấy là một hotgirl đó.
Anh đứng ngây người trước lời giới thiệu của cậu.mặt anh đen đến không thể nào đen hơn.tay nắm chặt thành nắm đấm.trong đầu anh hiện lên vô vàng câu hỏi.em ấy không thích mình sao?em ấy thích con gái?cô gái này với em ấy có quan hệ gì?...
Thật nhiều câu hỏi hiện ra trong đầu anh.anh vẫn ngây ra đó.
Cậu thấy anh không trả lời cứ nhìn Mai Ngọc như vậy tim cũng có cảm giác đau nhói trong lòng.nhưng mà cậu không thể ít kỷ được nên đã đứng dậy bỏ ra ngoài.
Thấy cậu đi xa Mai Ngọc nhìn người trước mặt nhỏ nhẹ lên tiếng.
-anh Đăng ngồi đi.
-uh.(anh trở về từ trong dòng suy nghĩ đáp)
-em...em...em....
-có gì cứ nói?!!!
- thật ra từ nhỏ em đã thích anh rồi.từ cái lần chúng ta gặp nhau ở công viên.em cố gắng để thi vào trường T.em cố trở thành một người nổi tiếng để được anh cú ý nhưng mà anh không biết đến em.rất khó khăn em mới nhờ được anh Phong Vũ dẫn em đến đây gặp anh.em....em..em..thích anh.đó là điều em muốn nói.anh có thể trở thành bạn trai của em không.???
-•••••••••
-????????
(đây là điều em muốn sao Phong Vũ dâng tặng anh cho một cô gái mà cả mặt cô ta tròn hay méo cũng không nhớ rõ.chẳng lẽ em không biết tình cảm anh dành cho em.chẳng lẽ em không có một chút tình cảm nào dành cho anh.vậy được rồi em vui anh cũng vui chiều ý em vậy)
- được!!!anh đồng ý
cậu nghe được chứ sao không vì cậu ngồi cách anh chỉ một tấm màn thôi mà.hai hàng nước mắt lăn dài trên má.sao lại như vậy sao tim cậu lại đau như vậy.
-----
Tối qua tại thư phòng ba cậu
-ba người gọi con
-Phong Vũ con và Phương Đăng không thể nào đâu.tuy ta không muốn phá hủy hạnh phúc của tụi con.nhưng gia tộc hai bên cũng chỉ còn tụi con là cháu trai.nhà họ Phương và họ Phong sẽ khó lòng chấp nhận chuyện này nên...
-Ba,người nghĩ nhiều rồi con và Phương Đăng chỉ là bạn thôi.cũng trễ rồi người ngủ sớm đi con về phòng đây.
-••••••••
-----
Anh có chút tình cảm nào cho em không?từ cái nắm tay từng khoảnh khắc ở cùng anh cậu luôn ghi nhớ mọi thứ.nhưng anh lại nhận lời tỏ tình của cô ta nhanh như vậy sao.
Hôm nay là sinh nhật cậu nhưng từ khi tan học về tới nhà cậu liền nhốt mình trong phòng cơm tối cũng không ăn.Ba cậu biết chứ sinh nhật mọi năm cậu điều ở cùng anh mười năm nay rồi cho dù chỉ là tình bạn bình thường cũng khiến cho mình trở thành thói quen huống chi bọn họ lại có tình cảm với nhau.ông cũng đau lòng khi nhìn thấy con trai mình như vậy nhưng mà trên vai ông gánh cả gia tộc nên ông đành hy sinh hạnh phúc con trai mình vậy.
- ông à! Vũ nó không ăn tối liệu nó có gặp chuyện gì không.với lại đáng ra giờ này nó phải ở cùng Phương Đăng chứ sao lại ở nhà.
- chắc không có gì đâu,em cũng đừng nghĩ nhiều quá.