Lúc rời khỏi nhà thì trời cũng mưa, khiến cho thời tiết càng thêm lạnh hơn. Nhưng dù vậy, Tống Thừa Huân cũng không đeo thêm khăn quàng cổ. Bao lâu nay anh vẫn không tạo cho mình thói quen đeo khăn quàng cổ, cảm thấy như vậy rất khó chịu và vướng víu.
Từ tầng của khách sạn Maryland nhìn xuống, thành phố B trông tĩnh lặng hơn hẳn vào những ngày trời đông rét buốt như thế này. Quả thật, Tống Thừa Huân rất thích khách sạn Maryland này bởi ở đây có loại café mà anh rất thích. Từ Dịch Phàm – ông chủ của khách sạn Maryland cũng là một người có hứng thú đặc biệt đến café. Nếu để ý kỹ thì khách sạn sao nào của Từ Dịch Phàm cũng có một tầng VIP chỉ giành cho khách thượng lưu. Và đương nhiên, những người bạn thân thiết của Từ Dịch Phàm, ngoài Tống Thừa Huân anh ra thì còn có Hạ Quân Dật, Trình Minh Viễn, Hạ gia nhị tiểu thư,… Những người này, đều được đặc cách cho tự vào không cần phải kiểm tra.
Cuộc hẹn hôm nay với Trình Thiên Lam khiến Tống Thừa Huân cũng cảm thấy có chút hồi hộp. Sở dĩ anh hồi hộp như vậy là vì Trình Thiên Lam có gương mặt giống hệt Trình Gia Nghi.
- Luật sư Tống?
Quay sang nhìn, Tống Thừa Huân đã thấy Trình Thiên Lam hiện đang đứng trước mặt mình. Anh cũng vội vàng đứng dậy, nói:
- Trình tiểu thư, cô đến rồi à? Mời ngồi.
Sau khi nhân viên phục vụ mang café lên cho Trình Thiên Lam xong, cô mới lên tiếng nói tiếp:
- Tống tiên sinh, tôi đã rất cố gắng để đến trước anh, nhưng không ngờ anh còn đến sớm hơn cả tôi nữa.
- Thật ra tôi cũng có một thói quen, đó là không muốn người khác phải đợi mình. Vì thế trong những cuộc hẹn với ai đó, tôi đều cố gắng đến sớm nhất có thể để không bị lỡ giờ.
- Không ngờ là cả anh và tôi đều có điểm chung này đấy.
Tống Thừa Huân hướng ánh mắt nhìn Trình Thiên Lam, quả nhiên càng nhìn càng thấy cô giống Trình Gia Nghi. Cái phong cách thời trang theo kiểu thời thượng kia cũng có gì đó giống với cô bạn gái của anh.
- Tống tiên sinh, tôi cảm thấy rất hứng thú khi anh cứ nhìn tôi chằm chằm như vậy đấy. Anh cảm thấy gương mặt của tôi rất thú vị sao?
- Phải, rất thú vị.
- Tôi đã nghe biên tập Phùng nói qua rồi, Tống tiên sinh nói sẽ đồng ý làm gương mặt trang bìa của ESTINA Men nếu như tôi gặp anh. Tôi cũng cảm thấy có phần khó hiểu, anh muốn gặp tôi để làm gì? Tôi và anh từ trước đến nay cũng không quen biết.
Uống một ngụm café để lấy lại bình tĩnh, Tống Thừa Huân mới chính thức bắt đầu cuộc nói chuyện thật sự:
- Trình tiểu thư, tại sao cô lại muốn mời tôi trở thành gương mặt trang bìa cho tạp chí của cô vậy?
- À. Vậy thì tôi cũng muốn hỏi Tống tiên sinh là tại sao anh lại đồng ý trở thành gương mặt trang bìa của chúng tôi? Thêm nữa, anh muốn gặp tôi là có ý gì vậy? Có thể nói rõ hơn không?
- Là tôi hỏi cô trước đấy Tống tiểu thư.
Trình Thiên Lam gật đầu, nở nụ cười bình thản nói:
-Chúng tôi hiện đang có những cải cách mới cho gương mặt trang bìa. Ngoài những ngôi sao nổi tiếng trong showbiz ra, chúng tôi thật sự cũng muốn mời những người ngoại đạo, như anh hay Tứ tổng của thành phố B. Tôi có nghe mọi người nói, anh không thích phỏng vấn lên trang bìa nên ban đầu cũng không hy vọng anh sẽ nhận lời. Nhưng nào ngờ Tống tiên sinh anh lại nhận lời và đưa ra một yêu cấu với tôi.
Nói đến đấy, Trình Thiên Lam hơi dừng lại một lát rồi mới nói tiếp:
- Tống tiên sinh, câu hỏi của anh tôi đã trả lời rồi, vậy câu hỏi của tôi, có phải anh cũng nên trả lời hay không?
- Thật ra, việc tôi nhận lời làm gương mặt trang bìa của ESTINA cũng khá thú vị đấy.
- Tôi không phải là người hay tò mò, nhưng anh nói thế khiến tôi cũng muốn nghe xem nó thú vị ở chỗ nào.
Tống Thừa Huân lấy ra trong túi một bức ảnh, đẩy đến trước mặt của Trình Thiên Lam. Cô cầm lấy bức ảnh lên xem rồi bất giác nhìn về hướng Tống Thừa Huân, không nói gì cả. Nhưng Trình Thiên Lam biết rõ rằng, bức ảnh này là thật chứ không phải là sản phẩm của photoshop. Nhưng thật sự, gương mặt của Trình Gia Nghi trong bức ảnh giống Trình Thiên Lam cô y như đúc, trong một lúc khó mà nói được lời gì.
- Cô ấy là bạn gái cũ của tôi.
- À, tôi hiểu rồi. Vì tôi trông giống bạn gái cũ của anh nên anh mới tò mò muốn tìm gặp tôi sao?
- Cứ cho là như vậy đi.
Trình Thiên Lam nhìn bức hình lần nữa rồi lại đẩy trả lại cho Tống Thừa Huân. Cô lại nói tiếp:
- Tống tiên sinh, thật ra tôi không phải là một người đa nghi gì đâu. Nhưng anh nói anh muốn gặp tôi chỉ vì tôi giống bạn gái cũ của anh, lý do như thế này e rằng là không đủ rồi.
- Vậy cô muốn tôi phải cho cô lời giải thích như thế nào?
Trình Thiên Lam hơi nhún vai, uống thêm một ngụm café nhỏ rồi mới nói:
- Tôi không hiểu nhiều về anh, thật đấy. Nhưng tôi nghĩ nếu anh muốn gặp tôi, chuyện này cũng chẳng phải khó khăn gì, không nhất thiết là anh cần phải nhận lời trở thành gương mặt trang bìa của ESTINA.
- Phải.
- Có thể nói rõ cho tôi nghe không?
Tống Thừa Huân không nghĩ đến Trình Thiên Lam này lại thông minh đến như vậy, ngay lập tức cô đã nhận ra được những ý nghĩ sâu xa của anh.
- Thật ra, năm trước khi tôi còn học đại học có một người bạn gái tên là Trình Gia Nghi. Nhưng sau đó, tôi bị một tai nạn nghiêm trọng đến mức mất trí nhớ luôn. Nghe một số người bạn của tôi nói, Trình Gia Nghi là bạn gái của tôi nhưng kể từ sau khi tôi bị tai nạn, cô ấy cũng biến mất luôn.
- Anh bị… mất trí nhớ?
Chính bản thân Trình Thiên Lam cũng không ngờ, Tống Thừa Huân lại cho cô câu trả lời này.
- Phải, là mất trí nhớ. Những người bạn của tôi nói, năm đã trôi qua, tôi vẫn sống rất tốt thì không cần phải cố gắng đi tìm Trình Gia Nghi nữa. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn cứ muốn tìm cô ấy.
- Vậy là anh nhìn thấy tôi thì lại nghĩ đến cô gái tên Trình Gia Nghi đó, cảm thấy dường như tôi và cô ấy có mối liên quan gì đó?
Tống Thừa Huân gật đầu. Trình Thiên Lam lại tiếp tục đoán ra được những suy nghĩ hiện giờ của anh.
- Tống tiên sinh, có lẽ là tôi đã khiến anh thất vọng mất rồi. Trong nhà họ Trình, tôi là con gái duy nhất, không có chị em gì cả. Nhà tôi cũng không có anh em họ hàng gì cả.
- Nghe cô nói, quả nhiên thất vọng thật.
Không phải chỉ nói nguyên như thế mà quả thật, Tống Thừa Huân cũng cảm thấy rất thất vọng khi nghe thấy Trình Thiên Lam nói như thế.
- Nhưng mà Tống tiên sinh, trên đời người giống nhau nhiều lắm, cũng không nhất thiết có gương mặt giống nhau là phải có quan hệ gì đâu. Vừa rồi anh cũng nói, bạn anh bảo anh sống như hiện tại cũng rất tốt. Dù không hiểu rõ về cuộc sống của anh nhưng tôi cảm thấy bạn anh nói đúng đấy.
- Tôi biết. Cảm ơn cô.
Trình Thiên Lam nở một nụ cười nhẹ nhàng. Cô cũng cảm thấy lạ, tự dưng hôm nay chính cô lại đi khuyên nhủ người khác, làm một việc mà trước nay cô chưa từng làm và cũng chưa nghĩ đến bao giờ.
…………………………..
Tống Thừa Huân và Trình Thiên Lam nói chuyện suốt hơn tiếng đồng hồ mới quyết định rời khỏi nơi này. Trời lúc này cũng đã tạnh mưa nhưng vẫn lạnh buốt như vậy.
Đứng ở sảnh khách sạn, Trình Thiên Lam nhìn Tống Thừa Huân nói:
- Tống tiên sinh, thật sự hôm nay nói chuyện với anh rất thú vị đấy. Anh so với trí tưởng tượng của tôi cũng khác xa.
- Nói chuyện với cô, tôi cũng rất vui.
- Thiên Lam!
Một giọng đàn ông vang lên, Trình Thiên Lam ngoảnh lại thì nhìn thấy Cố Phong đang tiến lại gần. Tống Thừa Huân cũng nhìn thấy Cố Phong và anh ta cũng vậy. Cố Phong biết Tống Thừa Huân là ai nhưng Tống Thừa Huân lại không biết người đàn ông kia xuất thân thế nào.
- À Tống tiên sinh, anh ấy là bạn của tôi, Cố Phong. Còn đây là luật sư Tống Thừa Huân nổi tiếng, chắc anh cũng biết chứ?
- Hân hạnh.
Cả hai người đàn ông cùng bắt tay xã giao. Tống Thừa Huân cũng nhanh chóng nhận ra, người đàn ông tên Cố Phong này không thích anh.
- Cố Phong, lần trước em cũng nói với anh rồi, Tống tiên sinh đây là gương mặt trang bìa tháng sau của ESTINA. À phải rồi, tại sao anh lại ở đây vậy?
- Cũng không có gì cả, anh hẹn gặp đối tác ở đây thôi.
- Vậy à.
Mặc dù không nói gì nhưng Tống Thừa Huân biết rõ, anh cũng không nên ở lại đây nữa.
- Trình tiểu thư, cảm ơn cô về buổi tối hôm nay, tôi rất vui. Bây giờ tôi còn có chút việc nên đi trước.
- Tạm biệt.
Trình Thiên Lam vừa nói xong câu “Tạm biệt” kia chưa lâu thì Tống Thừa Huân đã nhanh chóng rời đi. Câu trả lời mà anh muốn tìm hôm nay cũng đã được nghe thấy rồi.
Tống Thừa Huân biết, mọi chuyện nên chấm dứt ở ngay đây. Trình Thiên Lam và Trình Gia Nghi thật sự không có quan hệ gì cả.
- Tống Thừa Huân là gương mặt trang bìa cho ESTINA tháng sau, nhưng cũng đâu nhất thiết là em phải đi gặp anh ta?
- Có một số lý do đặc biệt.
- Lý do đặc biệt?
Trình Thiên Lam đánh nhẹ vào cánh tay của Cố Phong, vẫn giữ nguyên nụ cười nhẹ nhàng ấy:
- Được rồi, chúng ta về thôi. Mà xe của em bị hỏng nên hôm nay anh cho em đi nhờ xe vậy.
- Ừ.
Trình Thiên Lam sải bước đi trước trong khi Cố Phong vẫn cứ đứng đấy nhìn bóng lưng của cô. Không hiểu sao anh cứ cảm thấy Tống Thừa Huân này có mối quan hệ không đơn giản với Trình Thiên Lam.