Kể từ sau lần gặp mặt, Tống Thừa Huân dường như chẳng còn hy vọng gì về chuyện Trình Thiên Lam có liên quan đến Trình Gia Nghi nữa. Buổi chụp hình cho ESTINA cũng kết thúc, anh và Trình Thiên Lam cũng không gặp lại lần nào nữa. Lần cuối cùng Tống Thừa Huân và Trình Thiên Lam nói chuyện là tuần trước, cô đã gọi điện thông báo cho anh biết về doanh thu lớn của ESTINA khi mời anh về làm gương mặt trang bìa.
Đối với Tống Thừa Huân, có lẽ anh và Trình Thiên Lam chỉ có duyên vài ngày thôi.
- Sao thế Tống Thừa Huân, thành phố A này của mình đã đắc tội gì với cậu mà trông cậu như người mất hồn thế?
Tống Thừa Huân ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Từ Dịch Phàm, anh mỉm cười và nhận lấy tách café từ tay của Từ Dịch Phàm.
- Không có gì, chỉ là suy nghĩ vài chuyện thôi. Nhưng mà cũng không thể phủ nhận, chẳng mấy khi mình mới đến thành phố A mà trời cứ mưa suốt thế này, đã thế lại còn lạnh nữa chứ. Nhìn mà chẳng muốn ra khỏi nhà.
Từ Dịch Phàm ngồi xuống bên cạnh Tống Thừa Huân, vỗ nhẹ lên vai anh, nhẹ nhàng nói:
- Cậu không cần nói thì mình cũng biết tình hình hiện tại của cậu. Tôn Hạo nói đúng, cậu cứ sống như vậy không phải là tốt sao? Quên Trình Gia Nghi đi, cậu sẽ thấy thoải mái hơn.
- Có lẽ nên như vậy.
- Còn có lẽ gì nữa, bắt buộc phải như vậy đi. Cậu bị mất trí nhớ như thế, cậu còn cảm nhận được tình yêu của cậu và Trình Gia Nghi nữa không?
Tống Thừa Huân cũng không phủ nhận, sau khi mất trí nhớ, anh đối với Trình Gia Nghi dường như không phải là tình yêu mà chỉ là những hồi ức nhỏ nhoi không rõ ràng mà thôi. Bắt đầu lại một cuộc sống mới, bắt đầu lại một tình cảm mới, đối với Tống Thừa Huân, tình yêu của anh dành cho Trình Gia Nghi quá mờ ảo và cũng không rõ ràng.
- Nếu như cậu là mình thì cậu sẽ làm thế nào?
- Là cậu hả? Thật sự nếu mình là cậu thì mình cũng muốn gặp Trình Gia Nghi để giải quyết nốt những vẫn đề còn tồn đọng giữa mình và cô ta. Nhưng năm đã qua mà mình không gặp được cô ta thì mình nghĩ, tốt nhất là nên từ bỏ, đưa cuộc sống của bản thân trở lại bình thường.
Nghe những lời này của Từ Dịch Phàm, Tống Thừa Huân lại tiếp tục ngồi trầm ngâm. Những lời mà người bạn thân này nói không phải là không đúng.
- Nói đến như thế, nếu như cậu quyết định quên đi một Trình Gia Nghi, sao lại không bắt đầu đi tìm hiểu Trình Thiên Lam kia đi chứ?
- Đừng có nói đùa như thế, người ta đã có bạn trai rồi.
- Thế à, tiếc nhỉ.
Lời của Từ Dịch Phàm vừa dứt thì Tống Thừa Huân đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc ầm lên.
- Thím Vương, thím bế Hạo Văn ra đây cho tôi.
- Vâng ạ.
Rất nhanh, thím Vương đã bế Hạo Văn, cậu con trai bé bỏng gần tháng tuổi của Từ Dịch Phàm ra. Vừa nhìn thấy đứa bé lần đầu tiến, Tống Thừa Huân đã cảm thấy rất có cảm tình. Lần cuối anh gặp cậu bé Hạo Văn này là từ tháng trước rồi. Sau gần tháng, tóc cũng mọc ra nhiều hơn trước.
- Con trai, sao thế, vừa mới ngủ đã bật tỉnh rồi à? Có phải bố nói chuyện lớn quá nên làm con giật mình không?
Nghe cái giọng cưng chiều con của Từ Dịch Phàm, Tống Thừa Huân lại bật cười. Tiếng cười ấy đã nhanh chóng lọt vào tai của Từ Dịch Phàm.
- Cậu cười cái gì?
- Trông cậu đảm đang quá đấy.
- Đảm đang cái gì chứ, cậu cứ thử có con đi, xem có giống như mình hay không. Đừng có cười trước như thế.
Tống Thừa Huân biết, việc Phùng Lộ Phi bất ngờ qua đời khiến cho Từ Dịch Phàm rất đau lòng. Nhưng thời gian qua, Từ Dịch Phàm đã cố gắng lấy lại tinh thần, dồn hết sức mình chăm sóc cho con trai thay cả phần của Phùng Lộ Phi.
- Nhìn cậu là mình nhìn ra một ông bố tốt nhất trên đời.
- Cảm ơn Tống đại luật sư đã khen.
- Được rồi, bây giờ mới có hơn giờ, cậu cho mình mượn xe một chút, muốn lái vòng vòng xem thành phố A tháng qua có thay đổi gì không.
- Vậy cậu cứ xuống gara xem muốn lấy cái nào thì lấy. Chìa khóa ở trong tay của bảo vệ ấy.
- Ừ. Mình đi đây.
Lúc Tống Thừa Huân ra đến cửa, anh vẫn nhìn thấy Từ Dịch Phàm đang dỗ dành cho cậu con trai Hạo Văn ngủ. Từ Dịch Phàm vốn nổi tiếng là một người tính cách có phần trẻ con mà bây giờ đã ra dáng một người đàn ông thực thụ rồi.
……………………………..
So với thành phố B đường như mê cung thì thành phố A đường đi lại dễ nhớ hơn nhiều. Đặc biệt, dân cư ở thành phố A cũng không đông như thành phố B nên rất hiếm xảy ra tình trạng tắc đường.
Trời hôm nay vừa mưa vừa lạnh, người đi ngoài đường cũng trở nên ít hơn hẳn. Những ánh điện đường đã bật lên từ lâu, nếu đứng từ trên cao có thể thấy rõ một thành phố A mờ ảo, đẹp vô cùng.
Xe vừa mới rẽ phải định đi thẳng về phía trước, Tống Thừa Huân đã bắt gặp một dáng đi trông khá quen thuộc. Khi xe lướt qua người đó, anh bỗng nhìn thấy rõ gương mặt. Đó không phải là Trình Thiên Lam hay sao? Cô sao lại ở thành phố A được chứ?
Dừng xe ở trên đó m, Tống Thừa Huân hơi ngó đầu ra, vừa đúng lúc Trình Thiên Lam đi đến.
- Trình tiểu thư!
- Ô, Tống tiên sinh. Chúng ta cũng thật có duyên đấy nhỉ?
- Có lẽ vậy.
Nhìn thấy Tống Thừa Huân, Trình Thiên Lam cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Không ngờ bọn họ lại có duyên gặp mặt ở thành phố A như vậy.
- Trình tiểu thư, nếu chúng ta cứ nói chuyện như thế này thì e rằng không tiện lắm. Có muốn lên xe tôi không?
- Cảm ơn.
Trình Thiên Lam gấp ô lại, nhanh chóng lên xe ngồi ở ghế lái phụ. Tống Thừa Huân lấy ra một chiếc khăn trắng đưa cho cô:
- Tóc cô ướt hết rồi kìa, cầm lấy lau đi.
- Cảm ơn.
- Không cần phải cảm ơn như thế đâu. Chúng ta nói chuyện chưa đầy phút mà cô đã cảm ơn tôi những lần rồi.
- Thì việc nên cảm ơn thì vẫn nên cảm ơn mà.
Tống Thừa Huân điều chỉnh lại điều hòa trong xe rồi lại đi tiếp. Đi được một đoạn ngắn, anh quay sang hỏi Trình Thiên Lam:
- Cô đến thành phố A này để du lịch à? Có vẻ như chọn không đúng thời điểm rồi, mấy ngày nay trời cứ mưa suốt, khiến thời tiết càng thêm lạnh.
- Không phải, không phải tôi đến thành phố A để du lịch đâu. Bạn thân của tôi tổ chức sinh nhật ở đây, cũng là quê của cô ấy nên mời tôi, vì thế nên tôi mới đến. Thế còn anh Tống tiên sinh, anh không phải là cũng đến đây du lịch đấy chứ?
- Tôi ấy hả? Tôi cũng không đến thành phố A này để du lịch đâu. Quả thật tôi cũng hay đi du lịch, nhưng trời đông thời tiết lạnh, tôi lại chẳng muốn đi đâu. Chỉ vì cũng cuối năm rồi nên tôi phải đến đây để xem xét lại những pháp vụ của tập đoàn Từ Thị thôi.
- Vậy à.
Tống Thừa Huân lại tiếp tục rẽ trái, đi thẳng đến khu phố giàu có của thành phố A. Anh bất giác hỏi:
- Cô ở nhà bạn hay là khách sạn? Mà sao trời tối như thế này, vừa mưa lại vừa lạnh mà còn đi một mình ra ngoài thế?
- Tôi ở khách sạn, khách sạn Hoàng Đình ấy. Với lại tôi có một thói quen, đó là đi dạo vào buổi tối nên mới quyết định đi. Dù sao cũng chẳng mấy khi đến đây. Ngày mai tôi về thành phố B rồi.
- Trùng hợp vậy, mai tôi cũng về thành phố B. Cô bắt máy bay chuyến mấy giờ vậy?
- Chuyến giờ sáng khoang hạng nhất. Đừng bảo là anh cũng giống như tôi đấy nhé?
Nghe như vậy, cả Tống Thừa Huân và Trình Thiên Lam đều bật cười. Hóa ra họ cũng có duyên với nhau như vậy.
- À phải, cô đến thành phố A có đi cùng bạn trai không vậy?
- Bạn trai, bạn trai nào?
- Lại còn bạn trai nào nữa, thì là anh chàng lần trước tôi thấy ở khách sạn Maryland khi chúng ta hẹn gặp mặt ấy.
- Anh nói Cố Phong đúng không? Anh ấy không phải bạn trai của tôi, chỉ là một người bạn rất thân thôi. Nhưng mà anh hỏi anh ấy làm gì?
Tống Thừa Huân hơi nhún vai, nói:
- Lần trước anh ta nhìn thấy tôi đi với cô thì trông có vẻ không vui lắm. Trên gương mặt hiện rõ vẻ ghen tuông.
- Quả nhiên anh là luật sư có khác, tài quan sát tinh tế thật đấy. Nhưng mà nói cho cùng, tôi cũng cảm thấy có lỗi với Cố Phong. Anh ấy thích tôi, nhưng tôi chỉ coi anh ấy là bạn thôi.
- Tôi nghe một thực tập sinh ở văn phòng của tôi nói, nếu mà cô ấy kết hôn, nhất định cô ấy sẽ chọn người yêu mình.
- Cách lựa chọn ấy quả thực rất đúng, nhưng nó không phù hợp với tình trạng của tôi. Mặc dù hiện giờ tôi vẫn chưa tính đến chuyện kết hôn, nhưng tôi không chỉ muốn người đó yêu mình mà bản thân tôi cũng phải yêu người đó nữa.
Lời nói của Trình Thiên Lam rất giống với suy nghĩ của Tống Thừa Huân. Anh từng nghĩ nếu có ngày không tìm được Trình Gia Nghi, anh cũng muốn bản thân mình tìm một người mình yêu. Một bên yêu chưa đủ, cả hai bên mới gọi là một tình yêu trọn vẹn.
Khoảng phút sau, Tống Thừa Huân dừng xe trước khách sạn Hoàng Đình, quay sang nói với Trình Thiên Lam:
- Tôi không biết cô nghĩ thế nào, nhưng tôi cho rằng vào những ngày thời tiết như thế này, cô nên hạn chế việc lang thang ở ngoài đường thì hơn. Nếu như bị bệnh thì không tốt đâu.
- Cảm ơn anh. Và tôi cũng muốn cảm ơn anh lần nữa vì đã đưa tôi về khách sạn. Hẹn ngày mai gặp nhau. À phải, tôi vẫn giữ số điện thoại của anh đấy.
- Tôi cũng vậy.
- Tạm biệt.
- Tạm biệt.
Trình Thiên Lam mỉm cười rồi xoay người đi vào trong. Từ bên ngoài, Tống Thừa Huân sau khi thấy Trình Thiên Lam đi vào trong thang máy thì anh mới lái xe rời đi. Tống Thừa Huân không nghĩ hôm nay anh lại gặp được Trình Thiên Lam. Và hơn nữa, những lời nói của Trình Thiên Lam khiến anh rất thoải mái.