Hàn Duy ấn thang máy, con số dần hạ xuống tầng trệt thì “Keng” một tiếng, y bước vào, vừa xoay người thì một thân ảnh khác phủ lên, hắn dùng tay cản thang máy rồi cũng bước vào.
Hàn Duy nhìn thoáng qua, tim lại đập rộn lên.
Trong không gian eo hẹp, mỗi người đứng một góc, thân hình hắn vốn cao lớn, y lại cúi đầu nên tầm mắt chỉ quét từ phần cổ trở xuống, quần áo mặc trên người và đôi giày đều là do chính mình mua tặng, mùi thơm trên người cũng vô cùng quen thuộc.
Hàn Duy kéo góc áo co rúm người. Vài giây sau thang máy dừng ở lầu một, trong nháy mắt cửa tháng máy mở ra, Hàn Duy muốn ra nhưng người nọ nhất quyết không nhường đường, y vừa tính bước ra thì cổ tay đột ngột bị túm lấy, cứ thế bị lôi ra ngoài.
“Bao lâu rồi?”
“Sao?”
Khi cổ tay được người nọ chạm vào đầu óc Hàn Duy đã trống rỗng, Từ Diệu Văn lại hỏi một câu không rõ đầu đuôi, y chỉ có thể ngây ngốc đáp lại.
“Cậu và cái tên quản lý kia, bắt đầu hẹn hò từ lúc nào?”
Hàn Duy hơi mất hứng “Em và quản lý không phải loại quan hệ đó”
Không biết đã giải thích câu này bao nhiêu lần nhưng hắn dường như chưa bao giờ chịu để vào đầu.
“Hay là cậu vốn dễ dãi, có phải loại quan hệ đó không cũng đâu quan trọng, cái gì cần làm thì cũng đã làm rồi” Từ Diệu Văn đặt tay trên môi y khẽ miết “…Cậu để hắn hôn chỗ này? Hay là đã lên giường với nhau rồi?”
Hàn Duy có cảm giác như bị đâm một nhát dao, không chỉ ngực đau, mà cả thân đều nhức nhói. Y hơi cựa mình, một hồi lâu mới nghe thấy giọng nói khàn đặc của chính mình “Em còn chút việc phải đi trước”
“Nôn nóng muốn gặp hắn đến thế? Cho hắn đợi một lúc đã xót không chịu được?”
Thấy y vừa bắt điện thoại đã hô lên cái tên chói tai kia, thấy y chạy tới ban công nhìn xuống rồi lại vội vàng cáo từ, cảm xúc không ngừng đánh nhau trên nét mặt bình thản của hắn.
Mới chỉ hai tuần thôi. Mới chia tay hai tuần thôi mà quan hệ giữa họ đã đến mức này. Thân Kiến kia đã muốn thay thế vị trí trước đây của hắn, mà Hàn Duy cũng không tỏ vẻ chán ghét gì.
“Hắn hẳn là đâu như tôi, cho dù phải chờ đợi lâu đến cỡ nào cũng có thể kiên nhẫn được?” Từ Diệu Văn bóp cằm y “Hắn cũng sẽ trách phạt cậu sao? Hắn cũng sẽ ấn cậu lên tường làm đến khóc nấc lên? Hắn cũng dồi dào tinh lực như tôi?”
Vừa nghĩ đến việc người trước mặt đã thuộc về người khác, hắn ta cũng có thể âu yếm y, cũng có thể dính chặt lấy y khiến lửa giận trong hắn không cách nào dập tắt.
Hắn chỉ biết ngọn lửa ấy đang thiêu rụi chút lý trí còn sót lại của mình, đến khi Hàn Duy nhìn thẳng vào mặt hắn, đôi mắt đen láy của y xoáy vào hắn và gọi cái tên “Từ Diệu Văn”
Lúc còn hẹn hò, Từ Diệu Văn không hề nhận ra thì ra kêu tên một người lại có lực sát thương đến vậy.
Từ Diệu Văn nhìn vào đôi mắt ẩm ướt của đối phương, lực đạo trên tay cũng giảm hẳn, sau đó hắn lại nghe y hỏi một câu “Khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau anh vẫn mang trong đầu những suy nghĩ đó về em sao?”.
Không mang hàm ý trách cứ, giống như chỉ thuận miệng nói ra một câu.
Hàn Duy dứt lời cũng cũng chờ vài phút, thấy đối phương không phản ứng gì mới dời tầm mắt đi “Thôi, dù sao cũng không quan trọng. Em và quản lý là quan hệ gì cũng không liên quan đến anh”.
Không nhìn tới khuôn mặt đang dần ảm đạm của hắn, Hàn Duy gạt tay hắn ra “Không còn sớm nữa, quản lý đang đợi em”
Vừa tính bước qua thì phần eo bị một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt. Hàn Duy dùng hết sức giãy ra, lực đạo trên tay lại càng chặt. Hàn Duy vừa đẩy vừa đánh, Từ Diệu Văn không lên tiếng nhưng vẫn siết chặt tay.
Hàn Duy không mạnh bằng hắn đương nhiên không thoát ra được.
Cả hai đều là người trưởng thành rồi còn chơi mấy trò vờn đuổi day dưa này đến bao giờ. Hàn Duy nhắm chặt mắt, tay nắm thành quyền, đấm vào khuôn mặt tuấn tú của đối phương.
Chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình lại dùng nắm đấm với hắn.
Từ Diệu Văn không ngờ y lại ra tay, bên má truyền đến cảm giác nhức nhói mới giật mình.
Một lúc sau Từ Diệu Văn thả tay ra.
“Cậu thích hắn ta đến vậy?”
Mắt Hàn Duy đỏ lên, không giải thích thêm gì nữa, sau khi được hắn thả ra cũng không nói thêm gì, cứ thế đi thẳng đến đường cái.
Cũng không thèm quan sát đèn giao thông, cứ thế đi ngang qua làm mấy cái xe phanh gấp lại rồi bấm còi inh ỏi, có người ló đầu ra cửa sổ chửi rủa, Thân Kiến chạy vội đến giữ y lại.
“Có sao không?”
Hàn Duy lắc đầu.
Thân Kiến dắt y vào trong xe, nhìn ra ngoài mới thấy một thân hình cao lớn đứng cách đó không xa.
“Gặp ai nên tâm trạng không tốt sao?”
“Quản lý, tôi không sao”
“Nhìn cậu như vậy không sao mới lạ”
Thân Kiến thở dài, nhấn đầu y vào ngực mình “Tôi nói này, có chuyện gì đừng giữ khư khư trong lòng, hãy chia sẻ với người khác”.
Hàn Duy chôn đầu trong lòng y không buồn nhúc nhích, nhưng áo sơ mi của Thân Kiến dần thấm ướt một mảng.
Thân Kiến xoa đầu đối phương “Cứ khóc to lên đi”.
Hàn Duy rốt cuộc không nhịn được mà khóc thành tiếng, y nâng đầu lên hít mũi “Thật xin lỗi, tôi làm dơ áo anh rồi”. Dứt lời lấy khăn tay tính lau cho Thân Kiến.
Thân KIến ngăn y lại nói “Trước tiên lau mặt đi đã”
Hàn Duy thấy rất mất mặt, y cúi đầu dùng mu bàn tay chùi nước mắt dàn dụi trên mặt.
“Xin lỗi, tôi không nên để việc tư ảnh hưởng đến anh. Quản lý, tôi thật sự sự không sao, chúng ta nhanh đi chọn quà không thì cửa hiệu đóng cửa mất”
“Tôi nói bao nhiêu lần rồi, dù là việc công hay việc tư tôi cũng đều có thể san sẻ cùng cậu, cậu đến khi nào mới không coi tôi là người ngoài nữa đây?”
“Tôi biết quản lý rất tốt với tôi. Nhưng tôi quả thật không sao” Hàn Duy rất cảm kích sau đó nói một câu giống như tự nhủ với lòng “Dù sao sau này cũng không còn quan hệ gì”.