“Quản lý, chúng ta không đi mua quà sao?”
“Không cần vội, giải quyết xong chuyện của cậu đã”
Hàn Duy nhìn cảnh vật không ngừng lướt qua, cũng không biết anh đến chỗ nào để giải quyết đây.
Đang mơ màng thì Thân Kiến mỉm cười kéo y ra ngoài, ấn y ngồi xuống một băng ghế rồi nói “Ông chủ, lấy bia cho tôi”
“Gặp chuyện buồn thì nên giải tỏa ra ngoài, cậu cứ giữ trong lòng lâu ngày sẽ sinh bệnh” Thân Kiến nhấc ly bia trong tay “Đừng xem nhẹ tác dụng của thứ này, tuy rằng nó không giúp ích được gì nhưng cứ thử say một lần đi, tỉnh dậy rồi biết đâu có thể quên đi nỗi buồn”.
Hàn Duy không thích những hành vi trốn tránh sự thật, y không biết tại sao nhiều người có thể dựa vào thứ này để tiêu sầu.
Y vẫn nghĩ thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương trong lòng cho nên rất ít khi than vãn với người khác.
Nhưng hiện tại không biết phải mất bao nhiêu thời gian, mới có thể không đau lòng khi gặp mặt người nọ, khi nào tim mới thôi đập loạn vì người nọ.
Thân Kiến nói uống vào có thể quên, y quả thật bị hấp dẫn.
“Uống thứ này là có thể quên sao?”
“Thử xem?”
Hàn Duy cầm ly bia, cảm giác lạnh lẽo lan dần khắp cánh tay.
“Được”
Dù sao cũng không có ai cấm cản, cũng sẽ không có ai tức điên lên vì mình uống quá nhiều.
Đúng là nó khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn, chất lỏng theo yết hầu chảy vào dạ dày, cả người có cảm giác như say ma túy.
Bên cạnh còn có người đáng tin tưởng nên Hàn Duy cứ uống cho đã, uống hết ngụm này đến ngụm khác, ý thức dần mơ hồ, tay cũng không còn lực, y đẩy chai bia cho người đối diện chớp mắt nói “Không khui ra được”.
Thân Kiến mỉm cười giúp y khui chai bia.
Hàn Duy lại kéo chai bia lại uống ừng ực, đến lúc uống cạn thì lắc lắc một chút rồi ném đi, miệng không ngừng thì thào “Còn muốn uống….Không muốn tôi uống sao bản thân anh lại uống nhiều như vậy…Lại nổi giận…Lúc anh đi uống rượu tôi cũng đâu có nổi giận…”.
Thân Kiến nhìn y ngả tới ngả lui, biết y đã say mèm, bèn đưa tay ra giành lại chai bia.
“Vậy thì không uống nữa”
Hàn Duy bĩu môi bắt lấy, Thân Kiến lại đẩy tay y ra “Còn uống nữa coi chừng nhập viện”
“Không phải nói uống vào có thể quên sao? Vẫn chưa đủ…”
Có vẻ là say đến không biết trời trăng rồi. Thân Kiến đỡ y dậy, dùng hết sức kéo y vào trong xe.
“Bây giờ tôi đưa cậu về, ngủ một giấc, tỉnh dậy sẽ không còn nhớ đến hắn ta nữa”
Hàn Duy ngã phịch trên ghế, mắt khép hờ, khuôn mặt u sầu “Không ngủ được”.
Thân Kiến thở dài “Tiểu Duy, hắn ta không biết quý trọng, cậu cần gì phải kiên trì như vậy?”
Đầu óc loạn thành một đống lại nghe hỏi một câu ẩn ý như vậy, Hàn Duy vẫn chỉ mở to mắt nhìn anh, sau đó lại nhắm mắt.
Thân Kiến dịu dàng xoa đầu đối phương “Tôi nói này, Từ Diệu Văn kia có gì tốt, cậu sao không thử thích một người khác?”
Hàn Duy khó hiểu thở dài “Người khác…Người khác ở đâu chứ?”
Thân Kiến cười khổ “Trong mắt cậu chỉ có mỗi hắn ta thôi sao?”
“Tôi…Thích anh ấy lâu như vậy…Chỉ thích có một người, tôi biết đi đâu tìm người khác đây?” Hàn Duy nhăn mặt lại bổ sung “Tôi không phải…Với ai cũng có thể làm…Chỉ vì…Rất thích anh ấy…Nên mới nguyện ý…Người khác không thể…”
“Vậy hắn thích cậu không?”
Hàn Duy giật mình rồi ra sức lắc đầu.
Toàn tâm toàn ý yêu một người bao nhiêu năm như vậy, làm mọi chuyện chỉ để thấy hắn vui vẻ, không đòi hỏi hắn cũng phải yêu mình như vậy, bởi vì chỉ có Từ Diệu Văn mới khiến y si mê và quyến luyến đến vậy.
Trước nay vẫn cho là Từ Diệu Văn đã có người trong lòng nên không thể đưa mình lên vị trí hàng đầu được, nhưng không ngờ Từ Diệu Văn không chỉ ôm ấp tình cảm với người kia, mà còn có thể tùy tiện chơi đùa với tình cảm của không ít người.
“Nếu đã nghĩ về tôi như thế sao còn muốn kết giao, còn muốn ở cùng nhau?” Hàn Duy hít sâu rồi dùng tay lau khóe mắt.
Thân Kiến ôm chầm người đối diện vào lòng, nhìn đôi mắt và chóp mũi đỏ ửng của y rồi do dự một chút đưa môi đến nhẹ nhàng hôn khóe mắt người nọ, cảm giác y nhăn mặt lại liền vội vã tránh ra.
Hàn Duy có vẻ rất mệt mỏi, tựa vào ghế rồi im lặng nhắm nghiền mắt.
Thân Kiến xoa đầu y rồi mới khởi động xe.