Vũ Hân đã làm việc ở chi nhánh mới được gần hai tháng. Tuy được Mạnh Nguyên, Tổng giám đốc Red Ocean điều chuyển sang bộ phận Thư ký HĐQT nhưng thực chất cô lại bị đẩy về bộ phận văn phòng. Nói chính xác thì tên gọi đầy đủ của nó là Bộ phận Thư ký – Văn phòng Hội đồng Quản Trị Red Ocean.
Vào Nam, Vũ Hân mới biết được sự nổi tiếng cũng như sự lớn mạnh của Red Ocean. Red Ocean luôn là tập đoàn được săn đón nhất. Để khẳng định vị thế trên thị trường, Red Ocean đã lập trụ sở tại tòa nhà cùng tên ở quận , thuộc trung tâm thành phố.
Red Ocean thực chất là hai tòa nhà cao tầng có hai lối đi thông nhau là ở tầng và tầng . Bộ phận Thư ký nằm ở tầng , toà nhà phía Nam, đó là nơi mà ban Tổng giám đốc và Hội đồng Quản Trị làm việc cùng với một số phòng ban quan trọng khác. Bộ phận Văn phòng thì nằm ở cùng tầng nhưng thuộc tòa nhà phía Bắc, thuộc cùng một tòa nhà và cùng tầng với W. Tuy Vũ Hân trên danh nghĩ là chuyên viên Bộ phận Thư ký – Văn phòng Hội đồng Quản Trị Red Ocean nhưng vẫn làm việc bên cạnh Hữu Thiên như cũ. Thế nên cô mới không hiểu, anh chàng Tổng giám đốc ấy đang nghĩ cái gì nữa.
Cái câu “ngày mai gặp lại” mà Mạnh Nguyên nói quả thực cũng đúng. Cô thường xuyên gặp anh ở tòa nhà phía Nam vào buổi sáng. Hôm thì trong phòng làm việc của anh, hôm thì ở sảnh lễ tân, hôm thì ở… lối đi chung vào WC. Nguyên nhân cô gặp anh nhiều như vậy là vì… Có một lần Mạnh Nguyên tới phòng làm việc của Hữu Thiên và trông thấy Vũ Hân đang cặm cụi bê một lọ hoa vào. Ban đầu anh ngỡ là hoa đặt nhưng dò ra mới biết là hoa Vũ Hân tự cắm. Hoa của các Giám đốc Khối, các phòng khách hay phòng họp đều là hoa đặt hàng tuần. Chỉ riêng hoa ở phòng của Hữu Thiên là hoa mà Vũ Hân mua và tự cắm. Rất đẹp, rất tinh tế dù đơn giản và có chút giản dị. Những lúc như thế, Vũ Hân mới thấy thời gian gần năm mình làm lễ tân ở công ty cũ quả thực không uổng.
Vậy nên tiện thể Mạnh Nguyên ngỏ ý muốn Vũ Hân cắm hoa cho phòng của mình. Hữu Thiên hơi bất ngờ nhưng Vũ Hân thì xém chút chết ngồi. Câu nói ấy của Mạnh Nguyên chẳng có chút gì là đùa cợt cả. Thế nên sáng thứ hai hàng tuần, cô đi làm rất sớm. Cầm trên tay bó hoa to bự cắm hoa cho sếp Thiên và sếp Nguyên. Hết bê lọ hoa sang tòa nhà phía Bắc lại lon ton chạy lại tòa nhà phía Nam. Rồi cứ cách một ngày cô lại chăm chỉ tắm tưới, chăm chỉ thay nước để hoa tươi lâu mà lại đẹp. Vì thế mà không cần tập thể dục hàng ngày, Vũ Hân cũng biết mình khỏe ra trông thấy.
Cho nên Vũ Hân nhận ra rằng mình có thân phận là nhân viên bộ phận Văn phòng nhưng lại là người làm việc cho Hữu Thiên. Thực ra cái này không đáng
nói. Vấn đề là giờ cô kiêm công việc cắm hoa cho cả hai sếp lớn. Chậc chậc, thân phận chỉ có một là lại làm những hai công việc mà… nghe qua đã thấy không liên quan tới nhau rồi. Cô tự nhận thấy là mình quá đa zi năng luôn.
Hầu như sáng nào cô tới cũng gặp phải Mạnh Nguyên không phải vì có chuyện muốn nói với anh mà là vì lọ hoa trong phòng của anh. Nhưng lúc đó vô mới phải công nhận rằng anh đi làm sớm thật. Ai dám nói là càng sếp lớn thì càng đi muộn chứ. Thường thường Vũ Hân thấy các công ty khác, tổng giám đốc của họ không đi làm sớm như thế, ít nhất là muộn phút cho tới tiếng so với nhân viên. Nhưng ở Red Ocean, cô thấy các sếp lớn lại đi làm rất sớm. Có khi còn sớm hơn cả nhân viên nữa. Vũ Hân thuộc dạng tới sớm nhất, nên được giao chìa khóa ra vào và chìa khóa phòng của Hữu Thiên và Mạnh Nguyên. Nhưng có hôm cô tới thì đã thấy Mạnh Nguyên ngồi sau bàn làm việc, chú ý vào đống tài liệu trước mặt rồi.
- Hoa gì vậy?
Mạnh Nguyên hỏi khi thấy Vũ Hân đang chăm chú chỉnh lại mấy cành hoa sao cho đẹp.
- Là hoa lan tường.
- Hoa lan tường à? Sao nghe lạ vậy?
- Chắc vì sếp ít quan tâm với lại cũng ít đi mua hoa tặng ai đó nên mới không biết.
Mạnh Nguyên gục gặc đầu rồi lại ngước nhìn dáng vẻ đang chăm chú của Vũ Hân. Gương mặt nhìn nghiêng rất đẹp, có nét gì đó trẻ con nhưng lại phảng phất chút trưởng thành, cứng cỏi. Vũ Hân luôn cười khi chăm chút cho những bông hoa mà mình cắm. Và lần nào nụ cười của cô cũng lọt vào đôi mắt tinh tường của Mạnh Nguyên. Chợt anh lên tiếng.
- Cô thích hoa gì?
- Hoa gì tôi cũng thích.
Nói xong Vũ Hân quay sang nhìn Mạnh Nguyên. Giờ đã gần hai tháng trôi qua đáng lẽ cô phải nhẵn cái vẻ mặt đẹp trai kia lắm rồi nhưng sao mỗi lúc nhìn lại thấy như mới gặp anh. Cô vẫn bị nét đàn ông đó thu hút. Có điều gan của cô đã to hơn hồi mới vô. Cô đã biết đối đáp lại với cấp trên khi họ lên tiếng trêu chọc. Vẻ mặt Vũ Hân có chút lém lỉnh và đùa đùa.
- Sếp… định tặng hoa cho tôi sao?
- Cô nghĩ tôi rảnh vậy à?
Gặp khuôn mặt đanh lại, lạnh như tiền của sếp làm nụ cười trẻ con trên môi Vũ Hân vụt tắt. Mắt cô hụt hẫng quay đi làm nhanh công việc rồi chuồn thẳng. Cô chỉ định đùa sếp một chút mà không ngờ anh phản ứng dữ dội thế. Trở về phòng làm việc của Hữu Thiên trong bộ dạng thẫn thờ, cô lại khiến anh chú ý và đưa lời hỏi han.
- Em sao thế?
- À… vừa bị người ta tạt gáo nước lạnh.
Vũ Hân tặc lưỡi rồi nhận lấy mấy tập hồ sơ trước mặt Hữu Thiên. Định quay đi ra ngoài thì Hữu Thiên đã gọi cô lại.
- Em tìm được nhà chưa?
- Chưa.- Vũ Hân lắc đầu.- Đây quả thực là một vấn đề lớn.
- Anh đã nói anh sẽ giúp em tìm.
- Anh có nhiều việc mà, không cần phải lo cho em đâu. Hiện tại em sống ở nhà bác em, cũng rất tốt, cũng được quan tâm và chiều chuộng giống như ở nhà.
Thấy vẻ mặt vui vẻ của Vũ Hân, Hữu Thiên cũng không ép cô thêm nữa. Anh nói cô lại gần và muốn bàn chuyện công việc với cô. Vu Hân đứng cạnh chiếc ghế mà Hữu Thiên đang ngồi sau bàn làm việc, người thì chăm chú nói, người thì chú ý nghe. Quả thực trông thấy cạnh tượng này, người ta rất dễ nghĩ vẩn vơ đâu đó.
Y như rằng cửa phòng bật mở khiến Hữu Thiên và Vũ Hân nhất loạt ngẩng đầu lên. Hữu Thiên tỏ rõ thái độ thờ ơ với sự xuất hiện đột ngột của Ngọc Trinh. Vũ Hân thì khác, sau sự vụ xảy ra ở bữa tiệc của công ty, cô không gặp lại Ngọc Trinh nữa. Ấn tượng của cô về Ngọc Trinh khá sâu sắc vì cô nàng kia đã không cần lý do gì nhiều khẳng định luôn cô là hạng con gái lẳng lơ. Hôm nay cô ta lại thấy cô đứng cạnh Hữu Thiên và trao đổi công việc với anh một cách thân mật như thế quả là… số cô khá là xui.
- Hai người dám làm chuyện đó ở công ty hả?
Giọng Ngọc Trinh vang lên oang oang làm Vũ Hân hơi sửng sốt. Cô ta đang nói cái gì mà Vũ Hân… không hiểu. Cái gì mà hai người. Cái gì mà dám với không dám. Cái gì mà… chuyện đó lại còn… ở công ty. Tới lúc Vũ Hân hiểu ra thì cánh cửa phòng cũng được Ngọc Trinh đóng lại sau lưng. Cô ta đi nhanh tới, đập lên bàn Hữu Thiên một xấp ảnh mà nhìn qua Vũ Hân cũng nhận ra mình là nhân vật chính trong đó.
- Anh nói coi.
- Nói gì?- Hữu Thiên thờ ơ, tay anh vẫn lật lật những trang giấy trước mặt.
- Cô ta là trợ lý của anh đấy à?- Ngọc Trinh cười khinh bỉ.- Anh nói dối cùng phải thật một chút chứ? Nếu không muốn ai biết thì đừng có làm.
- Cô ăn nói cái kiểu gì vậy?- Vũ Hân lên tiếng, cô nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn, được make up cẩn thận của Ngọc Trinh.- Đây là phòng làm việc không phải là…
Bộp… Ngọc Trinh hung hăng cầm mấy tấm ảnh rồi ném thẳng vào mặt Vũ Hân làm Vũ Hân cứng đờ người lại. Những bức ảnh đó hầu hết là chụp cô và Hữu Thiên thân mật tại những bữa tiệc, quán café. Hầu hết là đều đi gặp khách hàng, chỉ có vài tấm là cô với anh bị chụp khi đi ăn riêng và đi dạo với nhau. Những tấm ảnh rơi lả tả trên bàn và dưới sàn nhà.
- Cô biết đây là phòng làm việc mà còn giở trò ve vãn cấp trên à?
- Em mau ra ngoài trước khi anh gọi bảo vệ tới đưa em ra.
Hữu Thiên nhìn Ngọc Trinh bằng ánh mắt hình viên đạn, quả thực cô ta đang thách thức giới hạn chịu đựng của anh. Lúc này thứ ngăn không cho anh đứng bật dậy và hét lớn chính là thân phận của Ngọc Trinh. Ngọc Trinh chăm chăm nhìn Hữu Thiên, cô càng tức giận hơn. Hữu Thiên rời mắt, anh nhấc máy và gọi điện thoại cho ai đó.
- Cô Lan, sao lại để khách tự tiện vào phòng của tôi như thế?
- Anh…- Ngọc Trinh nắm chặt tay lại.
- Vào đưa cô ấy ra dùm tôi.
Nói rồi anh ngắt máy và tiếp tục nói tới công việc đang dở dang ban nãy với Vũ Hân. Cánh cửa được mở ra rất chậm có lẽ cũng vì cô nàng lễ tân hơi sợ bị mắng té tát. Thấy Hữu Thiên vẫn đang cặm cụi bàn việc với Vũ Hân, lễ tân Lan liền đi tới cạnh Ngọc Trinh và dè dặt nói.
- Cô Trinh…
- Tránh ra.- Ngọc Trinh gắt ầm lên rồi nhìn chòng chọc vào Vũ Hân đang mở to mắt nhìn mình.- Cô không nên đi quá xa giới hạn của mình.
Rầm… Vũ Hân biết trước Ngọc Trinh sẽ trút giận vào cánh cửa nhưng vẫn bị tiếng động ấy làm cho giật bắn người. Cô cúi đầu nhìn Hữu Thiên nhưng thấy anh không nói gì cả nên cô cũng im lặng.
- Phiền em rồi.
- Hả? À… không sao.- Vũ Hân xua tay rồi nói tiếp.- Cô ấy có vẻ thích anh.
- Nhưng anh thì không. Anh không hợp với những người coi mình là cái rốn của vũ trụ, kiêu ngạo và thích hành hạ người khác.
Vũ Hân cười gượng. Lần đầu tiên thấy Hữu Thiên nói sở ghét của mình mà lại là về phụ nữ. Nhưng cái này… cô có cảm giác như Hữu Thiên không hề nghĩ vậy nhưng vẫn cố tình nói ra. Không phải để cho cô nghe, mà là nói ra để ngăn chặn, che giấu thứ gì đó trong lòng mình.
- Nhưng anh cũng không nên lạnh nhạt với cô ấy như thế. Cô ấy sẽ bị tổn thương đó.
- Ngọc Trinh quen sống ung dung, thoải mái rồi. Quen được quan tâm, chiều chuộng rồi nên mới thế. Em đừng để tâm.
Miệng anh nói cô đừng để tâm thì cô sẽ không để tâm sao. Cái cô Ngọc Trinh đó vốn đã có thành kiến với cô, vậy mà lần nào gặp cũng chứng kiến cảnh cô và Hữu Thiên thân mật. Thực ra nhìn kĩ một chút thì đó chỉ là hành động lúc làm việc hăng say quá mà thôi. Cô ta cứ ghen tuông bừa bãi, rồi dùng những từ ngữ nặng nề để đối đáp với Vũ Hân thì bảo sao Hữu Thiên không giận cho được.