Váy màu kem của Mango, áo khoác cardigan đen của H&M, boots đen thấp cổ của Nine West, khoác trên vai chiếc túi hàng hiệu Gucci đen cùng tông. Mái tóc nâu vàng được búi trên đỉnh, tai bấm năm lỗ đeo khuyên bạch kim như dấu chấm, dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt sau cặp kính râm hiệu Prada cứ nhìn bên này ngó bên kia như đang tìm kiếm ai đó.
Cô gái này đứng đây chưa đầy phút đã thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn tò mò lẫn ngưỡng mộ của sinh viên trường Đại học Ngoại Thương Hồ Chí Minh. Trên người là hàng hiệu thôi chưa đủ, cô gái đó còn đang tựa mình vào chiếc Audi R màu trắng sang trọng. Nhìn thoạt qua, người ta không thể nhận ra những nhãn hàng nổi tiếng kia nếu không phải là dân chơi hay người sành điệu. Nhưng vì cách phối đồ quá đẹp, quá hợp khiến cô gái ấy trở nên quá nổi bật và đáng chú ý.
Chợt khóe môi cô nhếch lên vẽ thành một nụ cười tuyệt đẹp.
- Hey nhóc!
Tiếng nói vừa cất lên thì một dáng người đột nhiên quay lại. Cô bé đó trông khá trẻ con với mái tóc buộc kiểu đuôi ngựa, áo pull và quần jeans giản dị. Ánh mắt lạ lẫm với cử chỉ thờ ơ, chứng tỏ cô bé không biết người trước mặt mình là ai. Cô gái kia đành đưa tay lên tháo chiếc kinh to bản chiếm gần nửa khuôn mặt xuống. Ban nãy, nếu sinh viên trường này nhìn cô vì thấy cô đi xế hộp tiền tỉ, gu thời trang của cô quá sành điệu thì giờ, khi họ thấy được cả gương mặt bừng sáng kia thì có người còn đứng sững. Đôi mắt cong cong như đang cười, gương mặt bầu bĩnh, đôi môi nhỏ nhếch lên tinh nghịch.
- Chị Vũ Hân!
- Hi Bảo Linh!
Bảo Linh há hốc miệng nhìn Vũ Hân rồi chẳng màu mè thêm, nó chạy tới ôm chặt lấy cổ Vũ Hân làm cô lùi lại phía sau một chút. Vũ Hân cười lớn, tay cô vỗ nhè nhẹ vào lưng Bảo Linh.
- Sao chị xuất hiện bất ngờ vậy?
Bảo Linh buông Vũ Hân ra, nó cười tít mắt.
- Chị vô được hơn tháng rồi, giờ mới rảnh để đi thắm nhóc đấy.
- Hơn tháng? Vậy mà giờ mới gặp em sao? Đã vậy còn không thèm thông báo gì nữa chứ.
Bảo Linh tỏ ra hờn dỗi khiến Vũ Hân phải dỗ ngọt.
- Thì chị muốn công việc và mọi thứ ổn định một chút rồi mới đi gặp em mà.
- Nhưng sao lại vô những hơn tháng rồi? Chị đi công tác dài hạn à?
- Không, chị vô đây làm luôn.
- Thật sao?- Mắt Bảo Linh sáng lên, nó cười toe.- Vậy thì chị em mình gặp nhau thường xuyên được rồi hả?
- Ừ!- Vũ Hân gật đầu.- Mình đi đâu uống nước rồi nói chuyện nhé!
- Chết, em có hẹn với bạn mất rồi.
Bảo Linh nhìn Vũ Hân, mặt nó méo xệch, nụ cười như mếu. Phải tới mấy năm rồi nó mới gặp lại Vũ Hân thế mà lúc này lại không được cùng nhau nói chuyện cho thỏa thích.
- Vậy à? Vậy để hôm khác.
- Hic… em…
Bảo Linh chưa kịp nói tiếp thì điện thoại nó vang lên. Nó nhìn vào màn hình rồi bắt máy.
- Ừ tao đây. Thiếu người à? Kiếm đâu ra…
Mắt nó chợt tia tới Vũ Hân và lúc này mới hoảng hốt. Nó đã nhận ra Vũ Hân nổi bật thế nào mà lũ học sinh trường nó cứ ngoái lại nhìn rồi. Chợt bên cạnh đầu nó hiện ra hình chiếc bóng đèn được bật sáng kêu tới “ting”
một cái. Nó cười cười rồi nói vào điện thoại.
- Đợi đó, tao tìm được người rồi… Yên tâm, đảm bảo oánh chết sắc đẹp của tụi mày. Hahaha…
Bảo Linh nhìn Vũ Hân rồi lên tiếng khổ sở.
- Lát em có cuộc hẹn gặp mặt với mấy đứa bạn.
- Ừ!
- Nhưng là kiểu đi xem mặt ấy.
- Nhóc xinh thế này mà chưa có người yêu à?- Vũ Hân hỏi có chút ngạc nhiên.
Bảo Linh có dáng người cao ráo, nó còn cao hơn Vũ Hân nữa kìa. Gương mặt sáng sủa tuy không có nét gì đặc biệt nhưng lại ưa nhìn và rất dễ mến. Cô bé này đã là sinh viên năm cuối rồi mà còn chưa có người yêu thì chẳng phải là quá sốc hay sao? Bộ con trai trường này mắt đui mù, thui chột hết rồi à?
- Em chưa, vậy nên mới phải đi coi mắt. Nhưng…- Mặt Bảo Linh xị ra cả đống.- Bọn em thiếu một người. Con bé ấy hôm qua ok rồi nhưng giờ nó có việc bận nên không đi được.
- Linh cảm của chị khá tốt.- Vũ Hân nhìn xoáy vào đôi mắt đang tỏ vẻ tội nghiệp của Bảo Linh.- Có phải em định nhờ chị đi cùng không đó?
- Hì hì… chỉ chị hiểu em!!
Bảo Linh cười bẽn lẽn vì ý định của mình bị tóm. Nó cười giả lả mong Vũ Hân đồng ý. Ban đầu Vũ Hân còn lưỡng lự bởi hôm nay là thứ , cô chỉ xin nghỉ một lúc buổi trưa để đi ra ngoài gặp Bảo Linh thôi, ai ngờ lại gặp sự cố này. Cô băn khoăn một lúc rồi cũng tặc lưỡi, gọi một cú điện thoại cho Hữu Thiên xin anh về muộn. Nhận được sự đồng ý của sếp Vũ Hân mới gật đầu đồng ý với Bảo Linh. Nhìn đồng hồ, cô nói.
- Cho em tiếng, h chị phải về công ty rồi.
- tiếng là quá đủ rồi!
Bảo Linh cười tít rồi nó định chạy đi lấy xe thì Vũ Hân đã kéo nó lại.
- Đi ô tô đi, đi xe nắng và bụi lắm!
Vũ Hân cười rồi lên xe. OMG… Bảo Linh lại được một phen khiếp đảm nữa. Khó khăn lắm nó mới bình tĩnh được và ngồi vào ghế phụ. Nó cứ nghĩ Vũ Hân chỉ đứng đó thôi, đứng cạnh chiếc Audi của ai đó thôi, ai dè… lại là của cô chị nhà mình. Nó gật gù một lúc rồi cũng hỏi.
- Xe của chị hả?
- Không, của sếp.
- Sếp? Sếp chị dễ tính vậy sao?
- Ừ, ảnh dễ thương lắm.
Cuối giờ làm buổi trưa, khi Vũ Hân xin Hữu Thiên cho tan sớm một chút để đi gặp bạn. Anh không những không đồng ý mà còn đưa chìa khóa xe cho cô. Lúc ấy cô cảm động suýt rớt nước mắt. Không những dịu dàng, anh lại còn quan tâm tới nhân viên như vậy khiến Vũ Hân đã kính trọng nay còn hâm mộ anh hơn nữa.
Đỗ trước quán café Sonate Xanh nằm trên đường Trần Huy Liệu và Nguyễn Đình Chính, Vũ Hân và Bảo Linh xuống xe rồi bước vào trong. Từ hồi vào Sài Gòn tới giờ, Vũ Hân đã đi khá nhiều quán café, cô phải công nhận một điều rằng ở Sài Gòn, quán café đẹp và nhiều hơn ở Hà Nội. Hơn nữa không gian lại cực kì thu hút. Ví như quán Sonate Xanh này chẳng hạn. Vũ Hân chưa bao giờ được thấy không gian thoáng mát có hương vụ của biển khơi khi đi café bao giờ.
Bể nước xanh cùng với những cụm san hô, những chú cá cảnh rồi những cột đá hoang sơ. Cũng không hề thiếu sức sống từ cây cối. Trên nền ngôi nhà trắng, tất cả trang trí đều nổi bật với màu xanh thẳm của biến, những chậu gốm cho đến những dàn hoa leo. Vũ Hân cứ ngẩn ngơ bước theo Bảo Linh mà chẳng hề nhớ mình tới đây làm gì.
- Chị!
Bảo Linh kéo Vũ Hân khi cô đang cắm đầu lao vào nhà… WC nam. Cô nhìn Bảo Linh cười hì hì rồi nối gót cô em vào bên trong. Gian phòng ấy vuông vức được ngăn cách với bên ngoài chỉ bằng những miếng kính trong suốt khiến Vũ Hân thấy ở đây không hề có sự phân chia về không gian lẫn khu vực. Vì ngồi đâu, ngắm đâu cũng thấy không gian của biển tràn ngập.
Bảo Linh dẫn Vũ Hân tới chỗ ngồi ở trong góc của gian phòng nhưng lại là chỗ có view nhìn ra ngoài khá đẹp. Khi vừa bước qua cánh cửa, bạn bè của Bảo Linh đã nhận ra ngay bạn mình nhưng họ lại chú ý tới cô gái đi bên cạnh hơn. Bộ dạng ai cũng ngạc nhiên hết mức. Được nghe thoáng qua từ Bảo Linh là người đó xinh nhưng không ngờ lại… nổi bật tới vậy.
Vũ Hân nhìn về phía cuối dãy, có cô gái và chàng trai đang ngồi đối diện nhau. Tất cả họ đang hướng về phía cô, mắt mở to và có chút sững sờ. Vũ Hân mỉm cười đứng bên cạnh Bảo Linh.
- Chào mọi người, mình tới muộn một chút.- Bảo Linh quay sang Vũ Hân rồi nói.- Đây là bạn mình, Vũ Hân.
Vũ Hân nhìn Bảo Linh một cái rồi cô cũng cười phụ họa.
- Chào!
- Ơ chào…
Đám bạn của Bảo Linh cứ ú ớ không ngừng khiến Vũ Hân cảm thấy lạ. Cô ngồi xuống chiếc ghế ngoài cùng rồi gọi cho mình một ly nước cam. Hình như chàng trai sẽ kết cặp với cô chưa tới thì phải. Bảo Linh nói nhỏ vào tau Vũ Hân.
- Chị đợi chút nha, chắc bạn của họ sắp tới thôi.
- Ừ ừ…
Vũ Hân gật đầu. Thực tình mà nói cô không mong chàng trai kia tới. Cô tới đây cũng chỉ vì Bảo Linh năn nỉ mình mà thôi. Vũ Hân không phải người có sở thích cặp với người trẻ tuổi dù người đó có đẹp trai tới mấy, có thuộc top đại gia trong Sài Gòn thì cô cũng chẳng động lòng.
Nghe cuộc nói chuyện của mấy cô cậu sinh viên Vũ Hân chỉ khẽ cười. Vũ Hân không phải là chưa bao giờ tham gia một cuộc gặp mặt như vậy nhưng là gặp mặt cùng nhiểu người như vậy nên mới cảm thấy có chút tò mò. Cô đang chăm chú vào mấy lời nói của Bảo Linh với cậu bạn mà cô bé đang bắt chuyện thì chỗ ngồi trước mắt cô đã có chủ.
- Xin lỗi, tôi tới muộn.
Một chàng trai cao lớn có vẻ ngoài cực kì thu hút. Đôi mắt đen và sâu, nước da ngăm khỏe mạnh, sống mũi cao nam tính, và đôi môi gợi cảm. Vũ Hân đang nhìn chàng trai ấy và cảm thấy có chút ngưỡng mộ. Bên cạnh cô, Bảo Linh cùng hai cô bạn của mình há hốc miệng, mắt mở to như thể nhìn thấy thánh sống.
- Nguyễn Thành… Vũ…
- Anh ấy là Thành Vũ sao??- Cô bạn bên cạnh Bảo Linh lẩm bẩm.
- Anh ấy mà cũng tới đây coi mắt á???
Vũ Hân tuy nghe không hiểu lắm những lời cô bạn và Bảo Linh nói nhưng cô cũng có thể biết được rằng, chàng trai có tên Thành Vũ này khá nổi tiếng. Dùng từ chính xác thì có lẽ cậu ta là hotboy cũng nên.
Ánh mắt đen láy ấy từ khi tới cho tới lúc này đều không rời Vũ Hân nửa giây. Có điều cậu ta đang gặp một đối thủ đáng gườm. Vũ Hân cũng nhìn lại, mà trên môi lại mỉm cười như trêu chọc, đùa cợt.
Cậu nhóc này định thử cô à?
Được, cô sẽ cho cậu ta biết cô bản lĩnh tới đâu.
Từ khi đi làm tới nay, người khiến cô sợ khi mắt đối mắt chỉ có sếp tổng của cô, Phan Mạnh Nguyên. Và cô tin chắc đó là người đầu tiên và cũng là duy nhất có thể khiến cô quay đi khi chạm mặt. Với những người đàn ông khác, dù đó có là anh mắt ngưỡng mộ, ánh mắt ham muốn hay là một ánh mắt dung tục thì cô vẫn không hề tỏ ra sợ sệt và lảng tránh.
Thấy không khí có vẻ kì lạ, Bảo Linh lên tiếng.
- Thành Vũ, đây là Vũ Hân bạn em…- Bảo Linh nhìn Vũ Hân có chút e dè, nó ẩy tay cô một cái.- Vũ Hân, đây là Thành Vũ.
Mắt Vũ Hân chợt nhìn sang Bảo Linh vì cô biết cô bé đang thấy khó xử một cách kì lạ. Đưa tay vỗ vỗ vào mu bàn tay cô em, Vũ Hân như muốn nói không có gì. Cô thu nụ cười mỉm nhưng lại để lộ nụ cười tươi như hoa.
- Chào!
- Chào!
Thành Vũ gật đầu ra vẻ hiểu ý.
- Là bạn em sao?
- Ơ…- Bảo Linh ngẩn ra như không hiểu Thành Vũ nói với ai nhưng cô bé cũng kịp gật đầu.- Phải, là bạn em.
- Vậy à?- Thành Vũ nheo nheo mắt rồi nhếch miệng cười.
Nụ cười nửa miệng này khiến Vũ Hân thấy rất quen, cô không nhớ đã nhìn thấy anh chàng này chưa nhưng… quả thực là có cảm giác thân thuộc. Vũ Hân biết chắc mình chưa gặp cậu ta bao giờ nhưng lại không có cảm giác quá xa lạ khi gặp mặt chính vì vậy cô mới tự tin nhìn thẳng vào mắt Thành Vũ như thế.
- Chúng ta quen nhau đi.- Thành Vũ bất ngờ lên tiếng làm hành động đang nâng cốc nước cam của Vũ Hân dừng lại giữa chừng.- Thời gian là một tháng.
Vũ Hân cúi mắt, cô thản nhiên uống nước bỏ mặc sự ngạc nhiên tột độ của mấy cô bạn cũng như cậu bạn của Bảo Linh. Trước mắt cô, Thành Vũ đã nhìn bằng ánh mắt khác, gương mặt cậu đang lộ rõ vẻ nóng ruột vì phải chờ nghe câu trả lời.
- Sau đó thì sao?
Cuối cùng Vũ Hân cũng đáp lại và câu nói của cô còn gây sốc hơn cả câu nói vừa rồi. Tất nhiên việc đó sao phải hỏi, ai cũng hiểu cái câu “chúng ta quen nhau đi” và “thời gian một tháng” của Thành Vũ có ý gì. Cô cũng đâu phải ngu đần hay máu lên não chậm mà không hiểu. Trái lại, cô còn biết Thành Vũ có ý với mình ngay khi cậu ta vừa tới. Tuy cố tỏ ra lạnh lùng nhưng đôi mắt cậu ta thì lại không thể nói dối, đôi mắt ấy đã nói lên tất cả. Cậu ta đang để ý và đồng thời đang có tình ý với cô. Cậu ta muốn hiểu thêm đôi chút về Vũ Hân nhưng lại chẳng đọc được gì trong mắt cô, có lẽ vì vậy nên mới lên tiếng trước.
- Nếu hợp nhau thì chúng ta sẽ tiến thêm một bước nữa.
Vũ Hân không quá bất ngờ với câu trả lời thẳng thắn này. Tự dưng ý nghĩ muốn đùa cậu nhóc này của cô dừng lại. Hạ màn thôi.
- Cậu thích lái máy bay bà già à?
- Sao cơ?
Thành Vũ nhăn mày khó hiểu, cậu quả thực không hiểu câu nói này của Vũ Hân cho lắm.
- Năm nay tôi đã tuổi rồi.- Vũ Hân cười tinh nghịch nhưng phong thái lại rất nghiêm túc.- Cậu nghĩ chúng ta có thể không?
Bảo Linh bị những cắp mắt bên cạnh chĩa tới không thương tiếc. Cô bé co rúm lại, mặt hối lỗi. Vũ Hân chỉ lắc đầu, cô nhìn vào chiếc đồng hồ rồi đứng dậy.
- Với tôi, tuổi tác không thành vấn đề.
Vũ Hân khựng lại rồi nhìn Thành Vũ.
Cậu ta không đùa.
Ánh mắt ấy không nói dối.
Cậu nhóc này thích cô thật sao?
- Hơn nữa Vũ Hân chỉ hơn tôi tuổi, con số đó quá nhỏ để ngăn cản ý định của tôi.
- Không phải là sao?- Vũ Hân hỏi có chút ngờ nghệch.
- À… anh ấy đang học cao học nên…- Bảo Linh giải thích.
- Ồ… nhưng dù vậy tôi vẫn không thích quen người kém tuổi mình.
Vũ Hân cười rồi xách túi lên. Cô nhìn Thành Vũ thật lâu rồi thở hắt ra một cái.
- Cậu rất đẹp trai, cậu có thể tìm được một người bạn gái tuyệt vời. Tôi chắc chắn đấy.
Cô quay sang Bảo Linh đang thẫn thờ cả người.
- Nhóc tự về nhé, chị qua công ty đây! Có gì sẽ liên lạc với nhóc sau. Bye!!
Vũ Hân quay đi và chạy một mạch ra khỏi quán. Ngồi lại đó là những cái xác không hồn. Chỉ có duy nhất Thành Vũ là mỉm cười vẻ mạn nguyện. Cậu dựa lưng vào ghế, hai tay đan vào nhau, miệng khẽ lẩm bẩm một câu mà chỉ mình cậu nghe được.
- Dương Vũ Hân… chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi.