Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi từ lâu đã biết sức khỏe của mình còn trụ được thêm bao lâu. Ba năm trước khi gặp anh, tôi sớm phát hiện tình trạng của mình. Bác sĩ bảo nếu tôi chảy máu, chảy máu thật nhiều thì sức khỏe của tôi sẽ tự nhiên suy giảm. Bởi vì từ nhỏ tôi đã có mầm bệnh trong người, đến lớn khi bị bán vào Bar loại bệnh này mới phát tác. Hồng cầu của tôi không thể tự sinh sản và phục hồi! Máu trong người tôi chỉ có thể có nhiêu đó để tuần hoàn. Nếu tôi mất máu nhiều thì đồng nghĩa là chết!
Tôi yêu anh từ khi tôi gặp anh ở vườn hoa. Anh cứ như chàng hoàng tử bảnh trai vậy đó! Tôi liều mạng dùng thủ đoạn đê tiện để bắt anh phải bao nuôi, chuộc tôi ra khỏi nơi địa ngục kia...... Nhưng mà đời này của tôi chắc không tồn tại màu hồng rồi! Con đường tôi đi đều là dãi màu đen.
Từ khi chuyển đến nhà anh sống, mỗi tháng anh đều đưa tiền cho tôi để tôi sinh hoạt. Nhưng mà tôi thật sự đã lợi dụng anh quá nhiều rồi! Tôi không nên tiếp tục nửa..... Trước đó tôi còn dư khoảng tiền từ việc đó...... tôi dùng nó để mua rất nhiều rất nhiều mì tôm. Hình như tôi không ăn cơm đã gần năm rồi, tôi cứ tồn tại mỗi ngày nhờ vào những gói mì rẻ tiền. Hiếm khi tôi ăn cơm lắm, vì tôi nghĩ rằng tôi không hề có tư cách ăn cơm. Nếu làm vậy sẽ khiến giá trị của hạt gạo bị hạ thấp.
Mỗi ngày nối tiếp mỗi ngày, tôi làm tất cả các công việc nhà. Giống như người bị tự kỉ vậy! Khi anh về nhà tôi mới cất tiếng nói chuyện nhưng mà là đang nói mình! Những lời nói đó không hề có hồi đáp lại. Cô đơn với tôi như là người bạn, năm rồi tôi vẫn như thế...... im lặng làm việc. Có đôi khi tôi còn nghĩ mình đã không còn khả năng nói chuyện.....
- Máu của cậu bị mất đi lượng không nhỏ, nếu không có nhóm máu thích hợp để truyền, tôi e cậu sẽ không sống nổi qua năm.
Đó là lời của bác sĩ nói riêng với tôi, sẽ không có thêm ai biết nửa, bởi vì tôi đã bảo ông ấy hãy giữ bí mật tuyệt đối với mọi người. Tôi quyết định xuất viện trong hôm nay để về nhà! Giống như lần trước tôi cũng bắt taxi để về, không ai đưa đón cả........
- Minh a~ em có nấu đồ ăn đó, anh về thì nhớ ăn nhé! Đồ anh cần em cũng để trên bàn rồi. Anh yên tâm không có bản sau đâu.... Giấy ly hôn anh đưa cho em vào năm trước em cũng đã kí rồi. Xin lỗi vì đến giờ này em mới buông tay. Xin lỗi vì đến giờ anh mới được tự do! Đều do em hết........
Đây là những lời cuối cùng tôi nói với anh qua điện thoại! Tôi về nhà thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc ra sân ga để chuẩn bị đến giờ thì lên tàu trở về nơi đó! Nơi mà chứa duy nhất những kí ức đẹp ít ỏi của đời tôi.......
Chap bù nờ iu nha