Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Được lắm Bạch Phàm, gan cậu cũng lớn thật! Dám bỏ đi khi tôi chưa đồng ý? Nếu tôi không nhanh tay thì chắc giờ cậu đã bỏ trốn ở bến tàu cùng với tình nhân rồi chứ gì? Dám chạy hả? Tôi cho cậu chạy, chạy này, chạy này....
"Bốp, bốp, bốp"
Các âm thanh mang rợ kia cứ liên tục vang lên trong căn phòng vắng lặng. Bạch Phàm người bên dưới hắn đã sớm không chịu được những cú đánh đó mà ngất đi. Lẽ ra cậu đã sớm chạy được, sao lại trở về chứ? Bộ cậu không biết kết cục của mình sẽ thê thảm thế nào khi bị hắn tóm?
- Giam nó vào tần hầm không có lệnh của tao không ai được phép ai đến gần hay chữa trị cho nó ăn bất cứ thứ gì rõ chưa
- Rõ thưa đại ca
Thân thể đã sớm mất đi tri giác của cậu bị lôi đi không thương tiếc để lại vệt máu dài và đậm trên sàn nhà. Tại sao lại ngu ngốc đến vậy? Quay lại cậu chỉ có con đường chết.... Thời gian sau này cậu phải làm sao đây?
Hắn không khác gì con cầm thú phát điên muốn đánh chết cậu chuốc mọi tâm sự lên người đang co ro trên sàn mà đánh tới. Cầm thú! Đúng là cầm thú.......
Ai nhớ tui không