Ngoại thành Yên Hàng, Hắc Câu Sơn.
Khi Lý Phong cùng Vệ Đình Húc đang bị thương thật vất vả mới kéo được Chân Văn Quân hôn mê từ trong địa đạo ra ngoài thì đã mệt đến tứ chi rã rời, tay cũng không phải tay chân cũng không phải chân, Lý Phong nằm trên mặt đất điên cuồng thở dốc, chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu thật thỏa mãn.
"Bệ hạ." Vệ Đình Húc nhắc nhở hắn hiện tại không phải là thời điểm để ngủ, "Chúng ta cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, để ngừa truy binh đánh tới."
Lý Phong trở mình đứng dậy, chỉnh chỉnh chiếc mũ nghiêng lệch ra sau đầu, chỉ vào Chân Văn Quân nói: "Nàng làm sao bây giờ? Chúng ta làm thế nào mang nàng đi đây?"
Vệ Đình Húc hỏi hắn: "Nơi này chính là Hắc Câu Sơn?"
"Phải! Trước kia ta luôn chạy đến trong núi này bắt gà rừng ăn!"
"Vậy A Liêu các nàng hẳn là từ nơi này mà đến, tính toán canh giờ hẳn là đang ở gần đây." Đôi chân của Vệ Đình Húc thật sự không thể tiếp tục nhúc nhích được nữa, nàng nhìn A Khung hai mắt si ngốc trong miệng lẩm bẩm, liền thử gọi tên của nàng, lại kêu một tiếng "A Lai", nàng đều không phản ứng, xem ra đã không còn cách nào trao đổi cùng nàng nữa rồi.
"Bệ hạ, vi thần có một yêu cầu quá phận."
"Ngươi nói."
"Sơn Hải Đô úy Trưởng Tôn Nhiên đang từ Hắc Câu Sơn chạy đến Yên Hàng, chính là đi theo con đường này. Hiện giờ chúng thần đều bị thương không thể hành động, đành phải làm phiền bệ hạ đi tìm nàng đến đây."
Lý Phong nghe được có viện binh tương đối kích động: "Thật tốt quá! Nàng từ hướng nào đến đây? Quả nhân làm thế nào để nhận ra nàng?"
"Nàng hẳn là từ phía nam đến đây, bệ hạ đi hướng nam, nhìn thấy một chiếc xe cực lớn mái vòm màu xanh biếc thì đó chính là Trưởng Tôn Đô úy."
Một chiếc xe cực lớn màu xanh biếc? Lớn đến mức nào?
Lý Phong đi trên sơn đạo gập ghềnh giống như giẫm trên đất bằng, suy tư về chiếc xe cực lớn ở trong miệng Vệ Đình Húc phải là có hình dáng thế nào.
Tuy rằng cuộc khủng hoảng bất ngờ ở Yên Hàng khiến hắn sợ tới mức tè ra quần, nhưng hiện tại đã vượt qua nguy hiểm quay về rừng núi, không cần phải tiếp tục học cái gì lễ nghi đọc cái gì kinh học, cũng không cần phải cưỡi ngựa mài nát cả mông, lại càng không cần phải cố làm ra vẻ mà quỳ ngồi ở phía sau chiếc bàn thấp dài quỳ đến mức hai chân tê dại. Rừng núi mới là thế giới của hắn, thật sự rất tiêu diêu tự tại, cho dù có gió bão cũng thoải mái.
Lý Phong nhảy nhót đến suýt quên mất chính mình là đi làm cái gì, mãi cho đến khi hắn nhìn thấy ở một nơi rất xa có một cái gì đó màu xanh biếc đang nhẹ nhàng tiến về phía hắn.
Giữa núi rừng đêm khuya bỗng nhiên nhìn thấy một vật như vậy khiến Lý Phong lập tức dừng bước chân.
Cái quái gì đây?!
Vật thể màu xanh biếc kia ở bên trong cuồng phong lại rất ổn định vững vàng, theo khoảng cách ngày càng gần của nó, Lý Phong nghe được tiếng vó ngựa ầm vang, đúng là một chiếc xe ngựa cực kỳ khổng lồ!
Tám con tuấn mã cao lớn lôi kéo một thùng xe hình cầu rất lớn đang lao nhanh trên sơn đạo tối đen, bất luận vùng núi có gập ghềnh như thế nào, chiếc xe to lớn này vẫn vững vàng tựa như đang rong ruổi trên đất bằng. Trời rét lạnh thế này mà mỗi một con ngựa đều chạy đến mồ hôi nhễ nhại nước bọt tung bay, đường cong của các bắp thịt từ ngực cho đến bốn chân đều chắc nịch khỏe đẹp, từ trước mắt Lý Phong chạy vụt qua, khí thế tựa như núi lở, rung chấn đến mức hai chân hắn cơ hồ tách khỏi mặt đất.
Lý Phong nhìn thấy mà choáng váng, thế gian lại có loại xe ngựa lớn như thế này!
Lý Phong đuổi theo phía sau xe gào thét khoa tay múa chân, bị mấy cơn gió thổi ập vào mũi miệng, điên cuồng hắt hơi.
Bên ngoài xe ngựa là rừng núi tối tăm cuồng phong gào thét, còn có một vị Hoàng đế đuổi theo phía sau xe gào khóc thảm thiết, nhưng bên trong Thanh Viên lại là một cảnh tượng khác.
A Tranh bàn tay trắng nõn nâng chén rượu lên, vững vàng đi một vòng, giúp tất cả các tỷ muội Thanh Viên rót đầy rượu. A Liêu nằm ở sườn nam, trong tay ôm tiểu lão hổ bằng vải mà A Tự đã may cho nàng, nhắm mắt lắng nghe tiếng đàn tuyệt vời của A Thấm.
A Thấm là bằng hữu cũ của A Liêu lúc nhỏ đã cùng nhau chơi đùa, lần này nàng đi theo Vệ Đình Húc quay về Bình Thương sau đó trở về quê nhà Động Xuân, từ trong nhà cũ thu thập ra được một ít vật cũ, ngoại trừ tìm được chút linh cảm từ trong mấy món đồ chơi nho nhỏ mà ngày xưa vẫn chưa chế tác xong, nàng còn bất ngờ cùng A Thấm tương phùng.
Nếu không phải A Thấm gọi nàng thì nàng cũng không nhận ra người này.
Kỳ thật lúc ban đầu A Thấm gọi nàng nàng cũng không nhận ra, còn đang suy nghĩ xem mỹ nhân tựa như phấn đào này là ai? Làm sao lại nhận biết mình? Chẳng lẽ là người quen? Không có khả năng a, một mỹ nhân như vậy A Liêu nàng chỉ vừa gặp một lần là cả đời đều không thể quên được mới phải.
Đối phương tự giới thiệu danh tính, chính là Phan gia A Thấm.
"A Thấm? Thấm ca ca?"
A Liêu sau khi đưa mắt đảo một vòng lớn trên khuôn mặt nàng cuối cùng cũng tìm được bóng dáng quen thuộc, buột miệng thốt lên.
A Thấm bị gọi một tiếng "Thấm ca ca" này mà đỏ mặt: "Lúc nhỏ thích mặc nam trang là bởi vì thoải mái, bây giờ còn gọi người ta như vậy là muốn người ta xấu hổ chết hay sao?"
Mỹ mạo cùng nét đáng yêu của A Thấm cô nương tựa như quét một lớp mật vào trong ngực A Liêu, quét đến nàng hồn phi phách tán, chìm đắm trong niềm vui sướng của cuộc tương phùng bất ngờ này.
Hai người ngắm hoa thưởng nguyệt gắn bó với nhau như hình với bóng, A Liêu làm thơ A Thấm phổ nhạc, giống hệt như tri kỷ khó gặp mà lại tương phùng, tiêu dao khoái hoạt thỏa thích một trận.
Vệ Đình Húc muốn tấn công Nhữ Trữ, A Liêu cũng không thể tiếp tục nhàn nhã, nàng phải dẫn theo các Thanh Viên nương tử cùng nhau tiến đến tham chiến, trợ giúp một tay cho đại nghiệp của Vệ gia cùng Trưởng Tôn gia.
A Thấm biết nàng phải đi, sau khi dùng thời gian suốt cả đêm tự hỏi, ngày hôm sau trực tiếp thu thập thật tốt hành trang đến tìm A Liêu, nguyện ý cùng nàng rời khỏi Động Xuân, từ nay về sau áo cơm không lo cũng tốt lưu lạc thiên nhai cũng được, chỉ nguyện cùng nàng dắt tay nhau tới già.
A Liêu dĩ nhiên vui mừng khôn xiết, bất quá trước khi đi nàng đã rất thẳng thắn thành thật nói cho A Thấm biết về chuyện Thanh Viên. Ngoài A Thấm ra, bên trong Thanh Viên còn có hơn ba mươi vị cô nương nguyện ý cùng nàng bầu bạn sống hết quãng đời còn lại, nàng đối với mỗi một người đều là yêu thích chân thật, mỗi một người đều là tình cảm chân thành của nàng. Mấy năm nay tới tới lui lui cũng có không ít người rời khỏi nàng, nàng hoàn toàn không so đo, tin rằng đó là duyên phận giữa người với người. Cho dù là muốn thay đổi một cách sống khác, hoặc là trong đó có hai người ái mộ lẫn nhau, muốn rời khỏi Thanh Viên, A Liêu cũng không miễn cưỡng giữ lại. Đến đi tự do, chỉ nguyện trong cuộc sống dắt tay cùng tiến có thể vui vui vẻ vẻ cùng một chỗ. Một ngày nào đó nếu có chỗ nào cần đến A Liêu, nàng cũng sẽ dốc hết toàn lực hỗ trợ.
A Thấm cũng không kinh ngạc, kỳ thật trong mấy ngày qua nàng đã sớm để ý thấy các cô nương lui tới bên cạnh A Liêu không ít. Nếu đã là sự lựa chọn của chính mình thì nàng sẽ không hối hận.
A Thấm đa tài đa nghệ, đánh đàn chỉ là một trong số đó.
Các cô nương trong Thanh Viên đa phần đều là người có tài nghệ, tụ vào cùng một chỗ giống như người nhà chiếu cố lẫn nhau, cũng trao đổi học tập lẫn nhau. A Liêu từ trước đến nay đều không muốn đi cùng đại quân, chỉ sợ đám hán tử trong quân ngũ kia toàn thân mang theo mùi mồ hôi khó ngửi huân hỏng các bảo bối của nàng.
Thanh Viên tự mình đơn độc tiến tới, một đường ngựa không dừng vó nhưng vẫn có thú vui tao nhã gửi gắm tình cảm nơi sơn thủy, đó chính là chỗ lạc thú của A Liêu. Cho dù thân ở chiến loạn thì nàng cùng các hồng nhan tri kỷ vẫn như trước sống rất tiêu sái tự tại.
A Thấm đang gảy đàn bỗng nhiên ngừng lại, nghi hoặc nhìn về hướng cửa sổ phía sau xe.
A Liêu mở to hai mắt, khó hiểu nói: "Bảo bối, làm sao vậy?"bg-ssp-{height:px}
"Ta hình như nghe được có tiếng người kêu gào."
"Không thể nào, giữa nơi hoang sơn dã lĩnh người ở đâu ra? Chẳng lẽ là tiếng gió quá lớn nên nghe lầm?"
A Hạc nhấc cửa sổ lên nhìn ra ngoài, đúng thật là có người.
Lý Phong đuổi theo cả buổi kêu gào một lúc lâu, Thanh Viên căn bản không hề ngừng lại. Đến cuối cùng khi hắn đã bỏ cuộc, thở hồng hộc dừng bước, chiếc xe ngựa khổng lồ kia lại thong thả ung dung quay đầu trở lại.
Làm Hoàng đế? Làm Hoàng đế có cái gì tốt?
Lý Phong nhớ rõ trước đó khi Vệ Đình Húc đến tìm hắn, bảo hắn đi làm Hoàng đế, hắn đã hỏi Vệ Đình Húc như thế.
Hắn không muốn làm Hoàng đế gì đó, hắn chỉ muốn cùng a phụ a mẫu sinh sống cùng nhau.
"Làm Hoàng đế có thể được ăn no mặc ấm, muốn ăn bao nhiêu thịt thì có thể ăn bấy nhiêu thịt." Vệ Đình Húc đã nói như thế. Nàng biết tiểu hài nhi lớn lên ở nông thôn lại gặp phải thời kỳ nạn đói thì có nói với hắn cái gì quỳnh lâu điện ngọc hắn cũng không hiểu, chỉ có lấp đầy bụng mới là thực tế nhất.
"Thật sự?" Quả nhiên, nghe tới thịt, Lý Phong lập tức biến thành một con sói đói, hai mắt tỏa sáng.
"Đương nhiên là thật. Không chỉ có ngươi có thể thỏa thích ăn thịt, a phụ a mẫu ngươi cũng giống như vậy. Ngoại trừ chuyện đó nha, Hoàng đế, chính là người lợi hại nhất trên đời này, sẽ có rất nhiều chuyện tốt mà ngươi tưởng tượng cũng không ra."
Lý Phong vẫn luôn không hiểu được cái gì là "Chuyện tốt mà tưởng tượng cũng không ra", nhìn lại thực tế Vệ Đình Húc có thể là đã lừa hắn. Chuyện tốt thì không thấy, hai thứ xui xẻo nhất đời lại đều đuổi tới cùng lúc, còn suýt chút nữa đánh mất tính mạng ở Yên Hàng.
Là Thanh Viên đã cứu vớt phần ảo tưởng tốt đẹp duy nhất còn sót lại của thiếu niên Hoàng đế đối với thế giới này.
Khi chiếc xe ngựa xa hoa dừng lại ở trước mặt Lý Phong liền bị chấn kinh, trên đời này lại còn có loại xe ngựa thế này, giống như là ở bên dưới hào trạch của gia đình phú quý có gắn mấy cái bánh xe lôi kéo chạy khắp thế giới. Khi cửa xe Thanh Viên chậm rãi mở ra, cảnh tượng hoạt sắc sinh hương lấp đầy trước mắt khiến cho thiếu niên phải ngừng hít thở.
Khi các tiên nữ tỷ tỷ từng người một bay tới trước mặt hắn, ôn nhu hỏi hắn là ai, vì sao lại đuổi theo xe ngựa, Lý Phong một câu cũng nói không được, ngay cả ánh mắt cũng chưa từng chớp.
"Sợ là một đứa ngốc rồi." A Hạc thấy hỏi hắn cũng không phản ứng, thập phần thương xót nói với A Tranh đang đứng ở bên cạnh.
A Liêu từ phía sau các nương tử ló đầu tới xem náo nhiệt, vừa liếc mắt một cái nhìn thấy nàng suýt chút nữa nhảy dựng lên, lập tức đẩy gạt mọi người ra hai bên nhảy xuống xe ngựa, cũng không ngại trên mặt đất quá bẩn, lập tức hướng đến thiếu niên hành lễ, trong miệng hô "Hoàng thượng".
"Hoàng thượng?" A Hạc còn tưởng chính mình nghe lầm, các nương tử ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, cũng đều đi theo phía sau A Liêu quỳ xuống tại chỗ hành lễ.
"Miễn, miễn lễ. . . . . ." Lý Phong quệt quệt bên dưới mũi, sau khi xác định không có bất kỳ dòng chất lỏng nào làm hắn xấu mặt, hai tay chắp ở sau người, tưởng tượng ra bộ dáng nên có của một Hoàng đế, sau khi cố làm ra vẻ một phen, hoàn toàn quên mất chính mình vì sao mà đến, mãi cho đến khi A Liêu hỏi hắn vì sao lại ở chỗ này, hắn mới đột nhiên nhớ tới còn có mấy người bị thương thoát hiểm trong đường tơ kẽ tóc vẫn còn đang chờ đợi cứu viện.
Thanh Viên vội vàng chạy tới, A Liêu giống như bay mà phóng xuống xe, đã chuẩn bị thật tốt tâm lý, nhưng thảm trạng của Vệ Đình Húc cùng Chân Văn Quân vẫn là vượt ngoài dự kiến của nàng.
"Các nương tử, mau tới hỗ trợ!" A Liêu ra lệnh một tiếng, các nương tử thân mang võ nghệ khí lực cường đại như A Hạc liền mang nhóm người Vệ Đình Húc lên xe.
Không cần tìm bất cứ nơi nào để dừng chân, Thanh Viên cũng đã đủ rộng rãi, dịch chuyển bình phong ở trong xe một chút rồi treo màn lên là có thể tách ra một khoảng không gian tư mật.
A Hạc đặc biệt phụ trách chăm sóc cho A Khung, mà Lý Phong sau khi lên xe thì kiên trì không nổi nữa, xoay người lập tức ngủ mất.
A Liêu bảo A Thấm đến hỗ trợ kiểm tra thương thế của Vệ Đình Húc cùng Chân Văn Quân, Vệ Đình Húc nói: "Ta đều là bị thương ngoài da không có gì nghiêm trọng, Văn Quân trúng độc, các ngươi nhanh một chút cứu nàng."
A Thấm dùng mu bàn tay thăm dò, phát hiện thân nhiệt của Chân Văn Quân cực cao, liền đi lấy một túi băng vụn dùng để trữ hoa quả đặt ở trên trán nàng giúp hạ nhiệt độ. Lại nhìn miệng vết thương ở cổ, sau khi tẩy sạch vết máu mới phát hiện miệng vết thương đã biến thành màu đen.
"Ta đã hút ra một phần máu rồi." Vệ Đình Húc nói, "Nhưng tình huống có vẻ vẫn không tốt lắm."
"Loại độc này có chút ác, cũng không dễ dàng tiêu trừ như vậy."
"Vậy phải làm thế nào mới được?"
"Nếu ta nhớ không lầm thì loại độc này có tên là Hàn Hỏa Tương Sinh, sau khi trúng độc đợt đầu tiên độc phát tác cả người sẽ khô nóng giống như liệt hỏa thiêu đốt toàn thân thống khổ cực kỳ. May mà ngươi đã kịp thời hút bớt một phần độc ra ngoài mới tạm thời bảo vệ được tính mạng của nàng, nhưng mà tiếp sau đó độc tính vẫn sẽ phát tác. Thời điểm phát tác thống khổ khó chịu, ta sẽ tận lực dùng dược vật hỗ trợ để kháng lại."
"Liệu có nguy hiểm đến tính mạng không?"
"Khó mà khẳng định chắc chắn được, chỉ có thể nói ta sẽ tận lực trị liệu. Thời điểm độc phát thân thể lúc thì cực nóng lúc thì cực lạnh, cần phải có người ở bên cạnh chăm sóc. Thứ nhất là dùng băng kháng nhiệt, chúng ta ở đây có băng, lúc cần thiết còn phải trích máu giảm áp; thứ hai là dùng nhiệt kháng hàn, cái này thì khó hơn, huống chi hiện tại đang vào mùa rét đậm vốn là rất lạnh, ngoại trừ gia tăng đệm chăn còn phải nghĩ ra vài biện pháp khác nữa."
Vệ Đình Húc nói: "Việc này cứ để ta nghĩ biện pháp, vẫn là phải vất vả A Thấm cô nương giúp ta nhìn xem vết thương."
"Ân, được."
Vệ Đình Húc bị thương quả thực không nhẹ, vết thương bên hông cùng vết thương ở chân đều rất sâu. Lúc A Thấm giúp nàng đắp thuốc băng bó nhìn thấy nàng cả người đều là vết thương, nhịn không được rơi lệ.
"A Thấm nương tử vì sao lại khóc?" A Liêu ngồi vào bên người nàng, nắm tay nàng ôn nhu hỏi.
"Tử Trác xinh đẹp như vậy nhưng khắp người lại chồng chất vết thương, người thành đại sự đa số đều phải chịu khổ bị thương, ta tưởng tượng đến ngươi có lẽ cũng phải trải qua đau khổ liền khó chịu không nỡ."
Trước đây những lời này đều là A Liêu nói cho người khác nghe, hiện giờ cũng có người đau lòng nàng như vậy, khiến cho trái tim nàng nóng lên, vui vẻ dị thường.
Hai người ôn tồn một phen sau đó đi phối dược, mang đến bên ngoài thùng xe mà sắc chế. Thanh Viên vẫn như trước đang lao nhanh, A Hạc mặt khác cưỡi ngựa hướng đến Vệ gia quân báo tin, để cho đại quân rút lui về Như huyện cùng quân đội của Chân Văn Quân hội hợp.
Trong lúc Thanh Viên đang chạy về hướng Như huyện, Chân Văn Quân nhờ vào túi băng cùng gió lạnh từ cửa sổ rộng mở thổi vào chịu đựng qua một đợt nóng rực đầu tiên, rất nhanh nàng lại tiến vào trạng thái cực lạnh, giống như bị lột bỏ y phục ném vào giữa trời băng đất tuyết, hàn khí đục khoét đến tận xương cốt.
Trên người đắp kín rất nhiều chăn và thảm, than cũng đốt đến mấy chậu, nóng đến mức các nương tử bên trong Thanh Viên cả đám mặt mày đều đỏ ửng, nhưng Chân Văn Quân vẫn là sắc mặt trắng bệch liên tục run rẩy.
Ngay trong lúc nàng ý thức mơ hồ cảm thấy chính mình sắp sửa chết cóng, trong ngực đột nhiên có thêm một vật mềm mại lại ấm áp. Chân Văn Quân đang vùng vẫy bên bờ sinh tử lập tức đem vật đó ôm thật chặt vào lòng, không nỡ buông tay.
Vật đó tựa hồ còn được bọc một tầng vải, bên trong tầng vải lại càng ấm áp hơn. Chân Văn Quân bất mãn cởi bỏ tầng vải kia, cả người quấn lấy, ôm càng thêm chặt. . . . . .