Ở giữa vực sâu trong mộng giãy dụa, cảm giác nóng rực cũng không tính là gian nan, cảm giác rét lạnh tột cùng mới là điểm chết người. Chân Văn Quân theo bản năng ôm lấy vật mềm mại ấm áp kia, một khắc cũng không nỡ tách rời. Cảm giác này thực vi diệu thực tốt đẹp, giống như thời gian đảo ngược, về lại Kỳ huyện, về lại gian phòng nhỏ đơn sơ mà ấm áp chất chứa tất cả hồi ức thời thơ ấu của nàng. Về lại thuở ban đầu của sinh mệnh, những ngày ở bên trong thân thể của a mẫu, còn chưa giáng xuống nhân thế.
Không có đấu tranh không có bị thương, không có hết thảy mọi âm mưu cùng ân oán, đơn giản nhất hạnh phúc nhất mà ngủ say trong nơi chốn ấm cúng.
Nóng rực cùng rét lạnh giống như một tầng da đã lão hóa, từ trên thân thể tuổi trẻ tràn đầy sinh lực của Chân Văn Quân chậm rãi biến mất. Ngủ thật lâu thật lâu, Chân Văn Quân rốt cục đã ngủ đến thỏa mãn giữa trận xóc nảy thoáng qua chậm rãi thức tỉnh.
Da thịt dán trên tấm thảm lông cực nhuyễn, ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ xe thẩm thấu tiến vào, chiếu rọi vào trên một bức tranh sơn thủy, đặc biệt có chút tình thú.
Chân Văn Quân mơ màng mở mắt nhìn bức tranh này, nhận ra bức tranh này là được dán trên một mặt bình phong ba mảnh gấp, bình phong cùng bức màn dày buông rũ ngăn tách chỗ nàng đang ngủ với thế giới bên ngoài, giới hạn thành một khu vực tư mật không người quấy rầy.
Cảm giác xóc nảy rất quen thuộc, nàng đang nằm bên trong một chiếc xe ngựa rất lớn lại vững vàng, bên ngoài bình phong có tiếng đàn sáo, thấp thoáng còn có người đang ngâm xướng, thật sự là tràn đầy hưng trí.
Chân Văn Quân nghe ra được, người đang ngâm xướng chính là A Liêu, chiếc xe ngựa này chính là Thanh Viên mà nàng đi đến đâu liền kéo theo đến đó.
Không thể nhớ được chính mình như thế nào lại ở bên trong Thanh Viên, cố hết sức nhớ lại chỉ nhớ được một màn cửu tử nhất sinh ở trong thành Yên Hàng, ký ức đã dừng lại ở bên trong thông đạo bí mật hẹp dài.
Tất cả mọi người bò sát trên mặt đất lạnh cứng, Vệ Đình Húc ở phía trước nàng, hai chân bị tổn thương bên hông còn có một vết thương nghiêm trọng, tiến tới càng lúc càng chậm chạp. Chân Văn Quân sợ truy binh đuổi theo, độc tố ở trên cổ nàng đã bắt đầu khuếch tán, nếu như lúc này truy binh đuổi tới chỉ sợ tất cả mọi người đều phải chết tại nơi này.
Nàng ra sức thúc giục Vệ Đình Húc mau chóng tiến tới, nâng đỡ thân thể nàng giúp nàng gia tăng tốc độ, tâm tình nôn nóng vội vàng giống như chỉ vừa mới cách đây một nén nhang.
Xem ra cuối cùng A Liêu đã kịp thời chạy tới, các nàng là được cứu.
Nên đứng dậy đi đến chỗ A Liêu cùng các Thanh Viên nương tử nói lời cảm tạ mới phải.
Vừa mới khẽ động đậy, cùng với cơn đau nhức ở sau cổ đồng thời truyền đến chính là tiếng rên nhẹ ở bên người. Chân Văn Quân ấn vào vùng cổ đã được băng bó cẩn thận mà cả kinh, lúc này mới xem như là hoàn toàn thanh tỉnh.
Hóa ra ở bên dưới lớp đệm chăn mềm mại ấm áp này ngoài nàng ra còn có một người khác!
Chân Văn Quân cả kinh một trận này không phải là nhỏ.
Người cùng nàng ở chung trong lớp đệm chăn này là ai nàng trong lòng không rõ, nhưng chính mình có đang mặc y phục hay không thì nàng lại hết sức rõ ràng.
Áo ngoài dơ bẩn dĩ nhiên đã được cởi bỏ, nước bùn cùng vết máu cũng đã được cẩn thận tẩy sạch. Trên Thanh Viên đa phần đều là nữ tử, vì để trị thương cởi bỏ y phục cũng không phải là đại sự gì quá nghiêm trọng.
Nhưng chỉ mặc trung y đồng sàng cộng chẩm thì lại có ý nghĩa hoàn toàn bất đồng.
Hay là một cô nương nào đó trong Thanh Viên đã nhầm giường, chạy đến chỗ này của nàng? Cũng có lẽ là bên trong Thanh Viên không gian có hạn, không đủ chỗ ngủ, nên chen vào chỗ này cùng nàng? Nghĩ đến đây mặt đỏ tai hồng, Chân Văn Quân có thể cam đoan chính mình không có bất kỳ hành vi quấy rối nào đối với bất kỳ người nào, cho dù là ai đang ở trong cùng một ổ chăn với nàng thì cũng là thanh thanh bạch bạch. Nhưng chuyện này nếu như truyền tới tai Vệ Đình Húc, thanh giả tự thanh lời giải thích kiểu này là chẳng có ý nghĩa gì cả.
Đến lúc đó nàng sẽ tức giận đến mức nào?
Không. . . . . . Cho dù tức giận nàng cũng sẽ không trực tiếp biểu lộ ở trên mặt, như vậy lại càng đáng sợ. Nàng sẽ lại đối phó Thanh Viên nương tử như thế nào? Lúc trước A Tranh bất quá chỉ nhìn nàng nhiều hơn vài lần đã bị Vệ Đình Húc hiểu lầm, suýt chút nữa phải ở lại Lưu Hỏa quốc làm Quốc vương, tình cảnh ngày hôm nay nếu như bị nhìn thấy không biết sẽ còn dậy sóng như thế nào nữa.
Một loạt những suy nghĩ đăm chiêu này dẫn tới một loạt những biểu cảm lấp đầy trên mặt, từ kinh ngạc cho đến bối rối, Chân Văn Quân vừa mới từ trong mộng tỉnh lại đem tất cả mọi cảm xúc đều biểu lộ trên khuôn mặt, làm cho người nằm bên cạnh nhìn thấy nhất thanh nhị sở.
"Biểu tình sinh động như thế, chính là đang nghĩ tới chuyện gì đó rất khủng khiếp?"
Đệm chăn bị xốc lên, ngay tại khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt nhưng lại mang theo ý cười của Vệ Đình Húc, một mảnh thảo nguyên vạn mã phi nhanh ở trong lòng Chân Văn Quân kia trong nháy mắt khôi phục sự yên bình, bầy tuấn mã đang lao điên cuồng tất cả đều lấy những tư thế khác nhau dừng lại tại chỗ, vẻ mặt nàng nhìn chằm chằm Vệ Đình Húc cũng đồng thời ngưng đọng.
"Đây là biểu tình gì vậy? Nhìn thấy là ta kinh ngạc hay thất vọng?" Vệ Đình Húc vẫn tận lực duy trì kiểu nói chuyện ung dung tự nhiên như trước, nằm nghiêng muốn chống nửa thân trên dậy, nhưng trong nháy mắt vừa nâng người dậy thì chợt cứng lại, giữa hai hàng lông mày hiện ra vẻ suy yếu kiềm nén đau đớn, hai quầng xanh tím dưới mắt chứng tỏ trong lúc Chân Văn Quân ngủ say lại còn rất nhanh khôi phục thể lực, Vệ Đình Húc cũng không hề ngủ được an ổn.
Nhớ lại tình huống nguy hiểm ở Yên Hàng, Chân Văn Quân biết nàng bị thương rất nặng. Vệ Đình Húc vốn luôn yếu ớt không giống như nàng, sau khi trúng mấy đao ngủ một giấc là có thể quét sạch mỏi mệt, còn Vệ Đình Húc chỉ sợ là phải tiêu tốn một đoạn thời gian thật dài điều dưỡng mới có thể hồi phục.
Biết rõ Vệ Đình Húc đang miễn cưỡng chống đỡ, Chân Văn Quân cũng không nói lời ngoài miệng hòng chiếm tiện nghi gì nữa, rất chân thành nói: "Nhìn thấy là ngươi thì ta an tâm rồi. Để ta nhìn xem vết thương của ngươi như thế nào rồi."
Sự thành thật hiếm thấy của Chân Văn Quân vượt ra ngoài dự kiến của Vệ Đình Húc, Vệ Đình Húc lắc lắc đầu: "Chút tiểu thương mà thôi, không có gì nghiêm trọng."
Chân Văn Quân không cùng nàng giả dối tranh luận nữa, xốc chăn lên nhìn xem vết thương trên lưng nàng. Vệ Đình Húc khẽ cau mày muốn né tránh, Chân Văn Quân nói: "Ta biết ngươi lòng tự trọng cao không thích để cho người khác nhìn thấy thương thế của ngươi, nhưng nếu ngươi không trị thương cho thật tốt thì sẽ phải tốn càng nhiều thời gian để khang phục, sẽ chậm trễ càng nhiều chuyện quan trọng. Yên Hàng chỉ là khởi đầu mà thôi, Diêu gia nếu đã muốn nhảy vọt tới trước người khác thì nhất định phải có kế hoạch đầy đủ lâu dài hơn cùng mưu đồ sâu hơn, ngươi phải mau chóng khang phục mới được."
Nhắc đến hai chữ "Yên Hàng", trong đôi mắt của Vệ Đình Húc đã mất đi vẻ tự tin cùng linh động ngày xưa, tựa hồ đang nhớ lại lúc bị vây ở Yên Hàng, vẫn như trước bị đao quang kiếm ảnh vây khốn.
Quả nhiên như Chân Văn Quân dự đoán, miệng vết thương của Vệ Đình Húc lại bắt đầu rướm máu.
Vệ Đình Húc không có mặc y phục, trong lúc Chân Văn Quân giúp nàng kiểm tra vết thương thì cực kỳ chính nhân quân tử chỉ nhìn vào vết thương, sờ soạng một chút cuối cùng cũng tìm được y phục của nàng đang ở nơi nào. Kỳ quái chính là không phải ở dưới đệm của Vệ Đình Húc bên kia, mà là ở dưới đệm của chính mình.
Chân Văn Quân bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra vật ấm áp mà nàng ôm trong mộng kia chính là Vệ Đình Húc. Ghét bỏ cách một tầng vải không đủ ấm áp, nàng còn cố ý đem tầng vải đó cởi bỏ.
Cởi bỏ không phải là vải, mà là y phục của Vệ Đình Húc.
Vệ Đình Húc cũng cứ như vậy để mặc nàng hồ nháo. . . . . .
Chân Văn Quân xoay mặt qua hướng bên kia đi nhặt quần áo, cùng lúc đó âm thầm hạ thấp nhiệt độ ở hai bên má, đợi sau khi xác định sẽ không lộ ra sơ hở cuối cùng cũng tìm được y phục, đem y phục đưa cho Vệ Đình Húc lại còn đắp thêm chăn cho nàng để tránh nhiễm lạnh, Chân Văn Quân bảo nàng ở chỗ này đợi một lát, nàng đi tìm A Liêu lấy chút dược vật cầm máu đến.
Vệ Đình Húc một lần nữa nằm xuống, dùng mu bàn tay sờ sờ lên trán, tựa hồ có dấu hiệu phát sốt.
"Trên mũi tên bắn trúng ngươi có bôi độc, A Thấm nói loại độc này sẽ khiến người lúc lạnh lúc nóng thập phần khó chịu, đặc biệt là lạnh, chỉ sợ vốn là đang vào đông, ngươi chống chọi không nổi rét lạnh, cho nên ta mới. . . . . ."
"Không cần phải nói nhiều như vậy, ta hiểu được. Loại độc kia có tên là Hàn Hỏa Tương Sinh, là độc tố trí mạng. Nếu không phải lúc ban đầu trúng độc ngươi bất chấp nguy hiểm kịp thời giúp ta hút máu độc ra ngoài, hiện tại e rằng ta đã chết rồi." Chân Văn Quân dừng lại một chút rồi nói, "Cảm ơn ngươi."
Cánh tay che ở trước mắt, ý cười trên khóe miệng mấy lần chìm nổi, Vệ Đình Húc nói: "A mẫu ngươi ở ngay bên ngoài, trước đi nhìn xem nàng đi."
Chân Văn Quân xốc màn che lên, thấy A Tự cùng A Thấm đã chuẩn bị sẵn hòm thuốc cùng giấy bút.
A Thấm nói: "A Thấm chỉ là hiểu biết sơ sài chút ít y thuật mà thôi, thương thế của Vệ cô nương vẫn là phải để Chân cô nương xem qua kỹ càng rồi đắp thuốc một lần nữa mới được."
A Tự đem chuyện đã phát sinh hôm qua tỉ mỉ kể lại cho Chân Văn Quân nghe, Chân Văn Quân hướng A Thấm nói lời cảm tạ, hai người ngắn gọn nói với nhau vài câu sau đó Chân Văn Quân đi trở lại phía sau bình phong giúp Vệ Đình Húc một lần nữa đắp thuốc băng bó, bảo nàng ngủ thêm một chút.
Vệ Đình Húc nhắm hai mắt lại cũng không biết có ngủ hay không, Chân Văn Quân đợi đến khi nàng hô hấp ổn định, trong lòng lo lắng cho a mẫu liền đi ra hỏi a mẫu đang ở nơi nào. A Tự nói sẽ mang nàng đi.
Bên trong Thanh Viên dùng bình phong cùng màn trướng phân ra tám gian phòng và một đại sảnh, từng gian phòng đều có phong cách khác nhau. Có rừng trúc tao nhã, đạp tuyết tìm mai, đêm hạ gió lớn. . . . . . Bất luận là trúc hay mai cũng đều là chân thực, từng cây từng nhánh đều do A Liêu tự tay vun trồng. Còn bầu trời sao của đêm hạ gió lớn thì là do khối cầu Bao la vạn tượng kia biến hóa tạo ra. Nếu như Chân Văn Quân sớm bước lên Thanh Viên, thì cũng đã sớm biết được vị chí hữu Lỗ Ban tái thế kia của Vệ Đình Húc chính là A Liêu rồi.
Trong ngày thường các cô nương có thể đi vào gian phòng yêu thích của chính mình nghỉ ngơi, còn trong đại đa số tình huống tất cả mọi người đều ở trong sảnh vừa múa vừa hát uống rượu làm thơ, chỉ nói chuyện cảnh sắc gió trăng không bàn đến cục diện chính trị. Từ xưa đến nay có bao nhiêu thi nhân hào kiệt kỳ văn dị sự đều là đề tài để các nàng thức trắng đêm dài đàm luận. Lúc Chân Văn Quân đi ra A Liêu chỉ mới vừa ngủ thiếp đi trong thời gian một nén nhang, trong ngực còn đang ôm con tiểu lão hổ bằng vải kia, đã uống không ít rượu, hai gò má đỏ bừng.
A Tự thấy Chân Văn Quân nhìn về hướng A Liêu bên kia, có chút ngượng ngùng nói: "Ngươi biết đấy A Liêu rất tùy hứng, vốn định đợi đến khi các ngươi tỉnh lại, nhưng không dằn lòng được trước mấy bài diệu khúc của A Thấm, nói nhạc khúc hay như vậy thì phải kết hợp với rượu ngon, nếu không thì chính là lãng phí, hễ uống là sẽ không cân nhắc gì nữa. Chân cô nương chê cười rồi, đợi nàng tỉnh lại nhất định phải để nàng nghiêm chỉnh nhận lỗi."bg-ssp-{height:px}
Chân Văn Quân nói: "Bắt đầu từ khi ta nhận thức nàng nàng đã là người tiêu sái như vậy rồi, có đôi khi ta thực hâm mộ sự tiêu sái của nàng, cứ để nàng ngủ đi."
A Khung được an trí ở bên trong "Đêm hạ gió lớn", bởi vì nàng thích nhìn bầu trời sao do Bao la vạn tượng biến hóa ra ở trên trần của gian phòng này, có thể tiêu trừ nỗi lo âu của nàng, sẽ không luống cuống đi tới đi lui thậm chí không đầu không đuôi mà chạy như điên. Khi Chân Văn Quân nhấc màn lên đi vào thì A Khung đang ôm đầu gối ngắm nhìn "sao trời", Lý Phong ngồi ở bên người nàng trong tay bưng chén thuốc, A Khung nói một câu hắn ứng đáp một câu, sau đó hống nàng uống vào một ngụm thuốc.
Toàn bộ tâm trí của A Khung đều không đặt vào trên chén thuốc, nước thuốc được đút vào vẫn cứ theo khóe miệng chảy ra bên ngoài. Lý Phong cầm khăn tay giúp nàng lau đi, không tính là chu đáo, nhưng đối với một nam hài mười tuổi mà nói đã là phi thường hiếm thấy.
Nhìn thấy đám người Chân Văn Quân đến đây, Lý Phong liền mang theo chén thuốc đã uống gần hết đi ra ngoài, lúc sắp đi hai tay chắp ở sau lưng, tạo dáng chuẩn mực nói với Chân Văn Quân: "A bà thích sao trời thì cứ để nàng xem đi, dù sao thì cũng tốt hơn so với nói năng lảm nhảm làm tổn thương chính mình. Ngươi phải chiếu cố nàng thật tốt."
Chân Văn Quân đối với vị ấu chủ này không có bất kỳ cảm giác gì, nhưng hắn và a mẫu hai người cùng chung hoạn nạn coi như là thật tình đối đãi nhau, sau này cũng sẽ có rất nhiều qua lại, liền hướng hắn hành đại lễ bái lạy một cái.
Lý Phong rời đi, để lại gian phòng cho hai mẹ con các nàng, khi hắn đi tới đại sảnh thì hốc mắt không khỏi đỏ lên. Nghĩ đến hiện tại chiến loạn liên miên, phụ mẫu không biết đang ở phương nào có bình yên khỏe mạnh hay không. Mặc dù sinh sống tại một tiểu huyện thành, nhưng mọi người cũng đều hiểu được một câu nói, phụ mẫu tại bất viễn du, nhưng hắn lại phải đi đến Nhữ Trữ làm Hoàng đế không thể bồi ở bên cạnh phụ mẫu. Sự uy nghiêm của bậc cửu ngũ chí tôn hắn còn chưa thể tự mình lĩnh hội được bao nhiêu, ngược lại hiểu được phần nào sự thân bất do kỷ của người cô độc lẻ loi. Lý Phong khóc thút thít mấy tiếng sau đó liền cầm mũ da khoác áo bông đi ra bên ngoài xe ngựa, ngồi ở bên cạnh mã phu đánh xe.
() Phụ mẫu tại, bất viễn du (父母在, 不远游): cha mẹ còn sống, con cái không nên đi xa
Mã phu nhìn hắn một cái, cũng không coi hắn là Hoàng đế gì đó, tùy ý chào hỏi một tiếng: "Bệ hạ."
"A." Lý Phong cũng tùy tiện đáp lại hắn, "Khoảng cách đến Như huyện còn bao xa?"
"Lập tức sẽ tới ngay."
"Chỗ đó cũng đang chiến tranh sao?"
"Hiện giờ quốc nội khắp nơi đều là chiến tranh, bất luận thân ở nơi nào đều có khả năng loạn lạc."
Lý Phong nhíu chặt hai hàng lông mày dày rậm, nghênh đón gió tuyết rét lạnh cùng vùng núi tối đen, khóe mắt hẹp dài thoáng giương lên.
A Khung sau khi uống thuốc đã bình tĩnh lại không ít, Chân Văn Quân hỏi qua phương thuốc mà A Thấm đã kê cho nàng, là lương dược nhằm vào cổ độc.
Liên hệ với bệnh trạng mà Tiểu Kiêu đã miêu tả, đích thực rất giống trúng cổ.
Chân Văn Quân hỏi mượn A Thấm một bộ ngân châm, muốn châm cứu cho A Khung. Thủ pháp châm cứu của nàng cũng không tính là lão luyện, bất quá nàng có trí nhớ tốt, nhớ rõ phương pháp châm huyệt vị để bức cổ trùng ra.
Nàng từng ở bên trong thư phòng của Vệ Đình Húc thấy qua《Hoàng đế bát thập nhất nan kinh》, trong đó ghi chép đủ loại thuật pháp như mạch chẩn, kinh lạc, tạng phủ, âm dương, thú huyệt, châm cứu, còn có một bộ phận đồ biểu minh họa được ghi chép trong tác phẩm《 Mạch kinh 》của Vương Thúc Hòa, sau khi xem qua hết nhận được gợi ý, suy đoán tất cả những quyển sách này của Vệ Đình Húc mới là truyền bản chân chính của Biển Thước. Nàng đã tốn không ít thời gian đem nội dung của 《 Nan kinh 》 ghi khắc vào trong đầu, hiện giờ nhớ lại từng chút một, nhìn không chớp mắt đem từng ngân châm đâm vào huyệt vị của A Khung. A Khung thoạt đầu còn có chút kháng cự, trong lúc đau đớn giơ tay đánh vào mặt Chân Văn Quân.
Chỉ sợ một châm đâm lệch sẽ gây nguy hiểm cho tính mạng A Khung, Chân Văn Quân không hề động đậy, nhẹ giọng nói khẽ:
"A Lai biết là đau, a mẫu người chịu đựng một chút đi, rất nhanh sẽ xong ngay."
A Liêu lúc này cũng tỉnh dậy, thấy tình hình này liền đề nghị tạm thời trói hai tay hai chân A Khung lại, để tránh làm bị thương Chân Văn Quân.
Chân Văn Quân một bàn tay nắm lấy tay A Khung, vẫn như trước không dời ánh mắt, lắc lắc đầu nói: "A mẫu ta hai tay hai chân đều có thương tật, lại chịu đựng một phen cổ độc trắc trở này, cũng không biết Lý Duyên Ý đã đối đãi nàng như thế nào. Hiện tại cuối cùng cũng trở về, ta không muốn lại để cho nàng chịu khổ nữa."
A Liêu cũng biết Nguyễn thị A Khung quá khứ đã từng là niềm vinh quang của Đại Duật, nhìn nhìn lại lão phụ gầy teo ở trước mắt, trong lòng không nỡ đặc biệt đáng tiếc, cũng không kiên trì khuyên nhủ nữa. Chỉ để cho A Hạc ở bên cạnh hỗ trợ, không để cho bất luận người nào bị thương.
Sau khi châm xong tất cả các huyệt vị, Chân Văn Quân cầm chén thuốc đã được sắc xong bưng ở trong tay, dùng viên bông vải thấm chút ít đặt ở bên môi A Khung. A Khung nằm ở trên giường hai mắt đăm đăm, nước thuốc từng chút một đi qua khe hở giữa đôi môi nàng tiến vào trong miệng, một khắc sau vẻ mặt tái nhợt đã chậm rãi biến hóa, biểu tình đờ đẫn bắt đầu dần dần hiện ra vẻ thống khổ, bên dưới làn da ở hai bàn tay để lộ ra bên ngoài lục tục có chút động tĩnh kỳ dị, dường như lũ trùng thân dài kia đã bị kích thích, không ngừng cong oằn thân mình muốn chọc thủng da thịt nàng.
Kích thích càng lúc càng điên cuồng, cổ trùng chấn kinh muốn quay trở lại vào trong cơ thể quen thuộc, nhưng mỗi một vị trí huyệt đạo có thể lặn vào đều bị ngân châm phong kín, cổ trùng giống như một đám ruồi bọ không đầu bay tán loạn.
Sự đau đớn do cổ trùng gây ra khiến A Khung vạn phần khó chịu, cùng lúc đó ý thức cũng phần nào trở về, nhìn thấy Chân Văn Quân gọi một tiếng "A Lai"!
Chân Văn Quân nắm chặt tay nàng nói: "A mẫu, hài nhi ở đây! Nhịn một chút! Rất nhanh sẽ ổn thôi!"
A Khung cắn chặt răng chịu đựng nỗi thống khổ cực lớn giống như thân thể bị cắt đứt, cổ trùng ẩn nấp ở bên trong thân thể nàng tác loạn lâu ngày tất cả đều bị dẫn ra, ngay tại giờ khắc này Chân Văn Quân dùng một muỗng mật ong quét ở trên mặt mũi mắt và tai của A Khung, đám cổ trùng này vốn đang không biết phải hướng đến chỗ nào lập tức đánh hơi được cái gì đó, nhanh chóng chuyển động lên trên.
Bên dưới làn da có thể thấy được cổ trùng di chuyển về hướng khoang miệng của A Khung, A Hạc hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy đứng ở một bên nhìn thấy cảnh tượng này xem như là mở rộng tầm mắt, cũng chịu không nổi một màn đáng sợ trước mắt này, vẻ mặt lúng túng xoay đầu sang hướng khác.
Ngay khi cổ trùng sắp sửa hội tụ ở cửa miệng, Chân Văn Quân hô một tiếng "Lửa", lập tức lật ngược thân mình A Khung lại nhắm ngay vào chiếc bình lưu ly đã sớm đặt sẵn trên mặt đất. Trong lúc nàng điên cuồng nôn mửa vô số những con trùng to béo xanh biếc từ trong khoang miệng xoang mũi cùng lỗ tai nàng chui ra rơi vào trong bình, A Hạc cầm cây đuốc không dám nhìn, động tác chuyền lửa chậm mất nửa nhịp, vẫn là A Thấm tay chân nhanh nhẹn, đem lửa đẩy tới.
Chân Văn Quân trước hết đem cây đuốc cắm vào trong bình ngọc lưu ly, kích thước của cây đuốc đã được tuyển chọn kỹ càng, hoàn toàn vừa khít với miệng bình, có thể che lấp nó đến cực kỳ nghiêm kín, làm cho cổ trùng không còn đường nào để chạy trốn.
Chỉ nghe ở trong bình xèo xèo vang lên tiếng trùng kêu, cũng có âm thanh va đập mạnh vào thành bình. Rất nhanh, thanh âm càng ngày càng yếu, rốt cục lắng xuống.
Sau khi xác định toàn bộ cổ trùng đã bị chết cháy, Chân Văn Quân lau đi mồ hôi trên trán, vỗ vỗ lên lưng A Khung. A Khung còn đang thở hổn hển, trông cực kỳ suy yếu, phản ứng vẫn không nhanh nhạy, bất quá thần chí thanh tỉnh đã có thể nhận ra Chân Văn Quân.
Một tiếng "A Lai" gọi đến trong lòng Chân Văn Quân nóng lên, nàng tính toán đưa A Khung đến kho lương Túc Độ, để không còn bị chiến hỏa liên lụy nữa.
Rốt cục cũng đến Như huyện, Chân Văn Quân thu xếp ổn thỏa cho mọi người, trị thương cho Vệ Đình Húc, bản thân cũng hảo hảo tĩnh dưỡng mấy ngày. Vệ gia nhận được tin tức biết Vệ Đình Húc đã an toàn tới Như huyện, liền tìm một nơi bí mật dựng trại đóng quân, không có lập tức tiến công Nhữ Trữ, mà là bố trí ổn định chậm rãi đợi thời cơ.
Gió lạnh cuối cùng vào thời điểm cuối năm cũng đã ngừng lại.
Vào một buổi sáng ánh mặt trời vàng rực tỏa chiếu khắp mặt đất, Chân Văn Quân nhận được thư khẩn do Quan Huấn truyền đến, trong thư nói đại quân mới vừa rời khỏi Nam Nhai Diêu gia liền bắt đầu tấn công Hoài Dương, liên tục đoạt lấy ba thành trì sau đó Khương Vọng đích thân ra tiền tuyến mới giữ lại được địa điểm xung yếu.
Chân Văn Quân điều ra mười lăm vạn binh lực quay về Nam Nhai chi viện, Hoài Dương chính là hậu thuẫn của nàng, tuyệt đối không thể mất. Lại bảo Chu Mao Tam cùng A Hy hộ tống a mẫu đi Túc Độ, giảm bớt nỗi lo về sau.
Nàng nắm giữ mười vạn binh mã còn lại tiếp tục ở lại Như huyện, cũng không sốt ruột xuất kích, tạm thời quan sát thế cục, cùng Bộ Giai bàn bạc kế hoạch bước tiếp theo.
Nàng cùng Bộ Giai từ trong viện đi qua, chỉ thấy Vệ Đình Húc ngồi trên xe lăn muốn ra khỏi phòng, lại bị bậc cửa cao cao ngăn lại, làm thế nào cũng không đi ra được.
Chân Văn Quân bảo Bộ Giai đi đến tiền đường chờ nàng, nàng bước nhanh qua đó bế Vệ Đình Húc lên.
"Ngươi muốn đi nơi nào cứ việc nói với ta là được." Chân Văn Quân ôm nàng đi tới chỗ có thật nhiều ánh mặt trời ở bên trong hoa viên, hành động này làm cho vết thương vẫn còn chưa lành hẳn của nàng lại có chút rạn nứt, nàng chịu đựng đau đớn không nói, lẳng lặng thả Vệ Đình Húc xuống ngồi ở trên hành lang, rồi trở lại đem xe lăn đến.
"Ngươi có hay không nhớ tới Linh Bích?"
Vừa mới đem chiếc xe lăn ra khỏi bậc cửa, một câu nói nghe không ra cảm xúc này của Vệ Đình Húc liền rơi vào trong lỗ tai của Chân Văn Quân.
Ngẩng đầu nhìn nàng, thấy nàng đang tựa vào cột trụ sơn đỏ, sắc mặt tái nhợt, chính là dáng vẻ tiều tụy trước nay chưa từng có.
Yên Hàng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, Vệ Đình Húc lại là như thế nào nếm mùi thất bại, Chân Văn Quân vẫn một mực chờ đợi chính nàng mở miệng.