London, Anh.
Mấy ngày nay, bọn họ đều bận đến sức đầu mẻ trán, Henry thì lo về vấn đề biển thủ công quỹ mà họ hàng của Frederick đã ăn xén bớt, mẹ nó, chết rồi vẫn không để cho anh ta được sống yên.
Xù đầu, xù óc vẫn chưa thống kê hết, đám người này ăn chặn không ít đâu, Khai Tâm thì tập trung điều tra tung tích của Frederick Trí Nham, đã vài lần cho người đột nhập vào Đế quốc Quỷ để thám thính tình hình nhưng đều vô ích, từng thuộc hạ đều một đi không trở lại.
Khai Tâm tức muốn chết, rất muốn gọi Lion sang đây cùng hỗ trợ mình nhưng Boss lại nhất định không đồng ý, phải để Lion và Đan Đan ở tứ hợp viện trông coi và còn để bảo vệ an toàn cho Trương Ý Nhi nữa.
Ban đầu Boss bảo cứ chờ, trước sau gì William Eric cũng tìm đến nhưng đến giờ đã qua một tuần mà không thấy hắn ta có chút động tĩnh nào.
Frederick Nhược Đông trầm tư đoạn nói: “Hắn đang lên kế sách.” Mà Frederick cũng chẳng lo lắng, hắn chắc chắn Eric không dám làm gì Frederick Trí Nham, chẳng qua là hắn ta không biết rằng Frederick Nhược Đông trước giờ chưa bao giờ coi trọng mạng sống của người cha này.
Hắn để ông ta sống không có nghĩa hắn yêu thương hay thật sự coi ông ta là máu mủ ruột rà của mình.
Lần này hắn muốn nhân chuyện này mà chấm dứt với William Eric, cái tên khốn đó thật dai như đĩa, đeo bám hắn bao lâu nay rồi mà không buông tha.
Đến cả em gái của mình cũng từ bỏ, đến lúc kết liễu hắn được rồi, Đế quốc Quỷ một ngày còn để hắn ta trị vì thì Frederick hắn còn gặp không ít chuyện.
Hắn đặc biệt không thích bị kẻ điên đánh lén hoài.
Đôi khi cũng sẽ sơ suất mà bị chúng đánh thắng.
Vậy nên cơ hội lần này Frederick Nhược Đông nhất định nắm chắc trong tay, mang danh là cứu Frederick Trí Nham thực tế thì… hắn còn một mục đích lớn lao khác.
Cuối cùng chúng cũng có động tĩnh, William Eric gửi đến lâu đài Frederick một tối hậu thư ghi rõ: [Chỉ mình Frederick Nhược Đông đến.]
Mẹ nó, cũng đủ thâm sâu đấy nhưng Frederick Nhược Đông đã nắm rõ điều này, hắn biết tên khốn kia không ngu ngốc để hắn dàn trận địa quanh Đế quốc Quỷ, nhưng mà… chưa biết ai mới nằm trong bẫy của ai đâu.
Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế xoay, hắn cụp mi nhìn chiếc điện thoại trong tay, hai giây sau những ngón tinh tinh xảo, trắng nõn lướt trên màn hình.
Chỉ qua một hồi chuông cô bé kia đã bắt máy: “Nhược Đông.” Vẫn chất giọng dịu dàng và ngọt ngào ấy, thứ âm thanh luôn khiến hắn như chìm trong mật ngọt, vào lúc này cũng vậy, dù cho những gì sắp xảy đến có như thế nào cũng không thể làm giảm đi sự hưởng thụ tình yêu ngọt ngào cô truyền vào tai hắn.
“Ừ.” Hắn thấp giọng đáp, ngừng một giây lại hỏi: “Đã ăn tối chưa?”
Cô bé kia ngoan ngoãn dạ một tiếng, sau đó là kể cho hắn nghe vô số chuyện, hầu hết là liên quan đến những người xung quanh cô như Đan Đan, Tiểu Trì, Lạc Quý Nhân, còn có cả Hoắc Hạ nhưng lần này cô không nói gì về sự khác thường của y.
Frederick Nhược Đông từ trước đến giờ luôn không thích những người nói quá nhiều, chỉ có duy nhất Trương Ý Nhi là ngoại lệ, hắn vô cùng thoải mái và không biết chán khi cô nhóc liến thoắng đủ thứ chuyện bên tai mình, thậm chí là hắn nguyện ngày nào cũng đều nghe cô lải nhải.
Vậy nên… lúc này hắn không sao mở miệng thông báo với cô rằng sắp tới đây không thể liên lạc với cô.
Trương Ý Nhi kể đủ rồi mới dừng lại, cô cũng phát hiện ra có điểm là lạ, nhỏ giọng: “Anh có chuyện muốn nói với em sao?”
Hắn thở nhẹ một hơi, không giấu diếm ừ.
“Sắp tới tôi bận chuyện quan trọng… sẽ không liên lạc được với em.”
“Là… không gọi điện thoại cho em được luôn sao?”
Hắn lần nữa ừ, giọng nói ấy nặng nề hơn trước, không đợi cô hỏi thêm, hắn trấn an: “Chuyện này rất quan trọng, nhưng sẽ không nguy hiểm lắm, em không cần lo cho tôi.
Cố gắng dưỡng bệnh thật tốt rồi quay trở lại học viện.” Đợi khoảng một phút vẫn không nghe được cô nói tiếng nào, hắn dỗ: “Tiểu Ý, ngoan.
Hửm?”
Nghe tiếng đáp nhè nhẹ xen lẫn chút nghẹn ngào đầu dây bên kia, hắn mới thở phào.
“Đợi tôi.”
…
“Boss đại nhân, ngài đi một mình quá nguy hiểm.
Ông ta không đáng…” Khai Tâm còn muốn nói thêm thì người đàn ông đã nâng tay lên ra hiệu.
“Cậu lo vòng ngoài, ngay khi Eric thả Frederick Trí Nham lập tức đưa ông ta đi, sau đó là chờ.
Khi nào tôi ra hiệu thông qua Chip BC thì hãy hành động.
Mọi bước cứ theo kế hoạch mà làm, và nhớ kỹ…” Frederick Nhược Đông dùng ánh mắt nguy hiểm găm chặt vào khuôn mặt Khai Tâm: “Một khi chưa có lệnh phát của tôi, cậu không được xông vào Đế quốc Quỷ làm hỏng trận địa.”
Khai Tâm mím môi, rồi chỉ có thể gật đầu đáp “đã rõ”.
Dù sao hắn cũng không có gan làm trái ý của ngài ấy.
“Nhưng mà Boss đại nhân, tôi có thể biết mục đích chính ngài muốn xâm nhập vào Đế quốc Quỷ không?” Vừa dứt lời đã bị ánh mắt lạnh căm của Frederick Nhược Đông cảnh cáo.
Khai Tâm theo bản năng rụt vai lại, hắn cắn môi đoạn cúi đầu nhận tội: “Là tôi đã quá phận.” Hắn chỉ là thắc mắc, tại sao ngài ấy lại bất chất an nguy của bản thân, tự chính mình đi vào hang cọp trong khi… có thể để thuộc hạ thế thân tiếc rằng Khai Tâm không dám ngỏ lời.
Frederick Nhược Đông phất tay: “Lui xuống đi.”
giờ đêm, trong căn phòng hoàng gia, người đàn ông đứng trước gương siết chặt áo chống đạn vào người, đây là loại áo giáp cài chế độ tránh các thiết bị dò tìm.
Hắn chắc chắn William Eric sẽ cho thuộc hạ lục soát từ đầu đến chân thân thể hắn, súng hay các vật sắc nhọn hắn không thể mang.
Hắn cũng nắm chắc một chuyện, là Eric sẽ không dám ra tay giết hắn ngay lập tức, tính tình của tên khốn kia rất cực đoan, hắn ta hận hắn bao năm nay, làm gì có chuyện để hắn chết nhanh như vậy.
Nhưng càng như vậy lại càng có lợi cho kế hoạch mà Frederick Nhược Đông đã chuẩn bị.
Người đàn ông ngồi ở sô pha mang đôi boot cao cổ màu đen, xong hắn mở nắp hộp sắt trên bàn, từ bên trong lấy ra đoạn dây cước trong suốt cùng với vài dây chun màu đen.
Hắn thong thả đeo vài dây chun vào cổ tay phải rồi cho tất cả những thứ còn lại vào ngăn túi nằm ở mặt trong của áo khoác.
Lại từ hộc dưới của hộp sắt lấy ra kiêm tiêm và một lọ thủy tinh chứa dung dịch loãng gì đó tầm khoảng ml, người đàn ông dựa vào lưng sô pha, ánh mắt không dao động, lắc nhẹ ống thủy tinh, tay kia sắn ống tay áo da lên cao.
Khi thứ chất lỏng đã được hắn thành thục đẩy vào mạch máu, hắn rút kiêm tiêm ra, sau đó nhanh chóng dẹp gọn những thứ còn dở bỏ lại vào trong hộp sắt.
…cuối cùng là đeo kính áp tròng, một loại kính điện tử đã kết nối với máy chủ mà Khai Tâm đang điều khiển.
Trước khi rời khỏi phòng, hắn bỗng dừng lại, tay nâng lên, ánh mắt hắn chăm chú vào sợi dây đính đá xanh lục trên cổ tay, khóe môi cong cong, hắn hạ đầu khẽ hôn mặt đá một cái thật nhẹ nhàng.
Giọng hắn dịu dàng mang theo một sự ma mị: “Cô bé của tôi, đi thôi.”
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, thản nhiên như thể hắn chỉ đang trong một chuyến dã ngoại..