William Eric đã chờ sẵn tại sảnh lớn của trụ sở Đế quốc Quỷ, trước đó hắn ta đã lệnh cho thuộc hạ kiểm tra kỹ càng xung quanh trụ sở trong bán kính km có kẻ tình nghi nào không, nếu Frederick Nhược Đông dám giở trò thì hắn ta hoàn toàn ngả bài.
Nhưng William Eric vẫn mang tâm lý đề cao cảnh giác tới mức cao nhất đối với người đàn ông có thể ép chết anh trai thiên tài của hắn ta.
Hắn ta tuyệt đối không tin Frederick Nhược Đông tự dâng xác của mình cho hắn ta, tên đó có chỉ số IQ cao ngất ngưỡng, là kẻ nhiều mưu mô xảo quyệt, hắn ta hay bất cứ một ai đều phải ái ngại khi đụng độ.
Nếu không có chuyện hắn giết chết anh trai và… bí mật của anh trai đã bị Frederick Nhược Đông nắm giữ thì hắn ta cũng không muốn động chạm đến Frederick.
Thế lực của hắn quá lớn, đừng chỉ nghĩ Frederick kinh doanh vũ khí, súng ống không, đó chỉ là bề nổi thôi, ẩn trong bóng tối là chuỗi quán bar đồ xộ và nhiều sòng bạc trên thế giới, có điều những nơi đó đều được Frederick Nhược Đông tỉ mỉ cho thiết lập vòng chắn vững chắc xung quanh, các cơ quan chính phủ cũng không làm được gì, vì trên danh nghĩa hắn kinh doanh lành mạnh, còn có lành mạnh thật không thì chỉ có Frederick Nhược Đông biết.
Cách giờ hẹn còn phút, cổng lớn của Đế quốc Quỷ vẫn không có động tĩnh gì, mày rậm người đàn ông nhăn lại.
Người đặc biệt thì luôn có cách xuất hiện cũng phải đặc biệt.
Từ trên tường thành kiên cố của Đế quốc Quỷ bất ngờ vọng đến tiếng cười trầm thấp của đàn ông, khi tất cả súng ống đều nhanh như chớp chỉa về bóng người toàn thân khoác bộ đồ đên phiêu dật đứng trên cao, hắn ngừng cười, giọng điệu giễu cợt: “Xem ra Đế quốc Quỷ cũng chỉ có vậy thôi.” Sau đó hắn như một loài chim ưng, sải cánh từ trên tường thành lướt qua từng kẻ một và đáp an toàn xuống đất.
“Anh đến cũng khoa trương quá đấy, ngài Frederick.” William ra hiệu cho thuộc hạ thu lại vũ khí, hắn ta lạnh mặt quan sát chăm chú Frederick Nhược Đông đang nhàn nhã, thoải mái tháo gỡ đôi cánh được làm từ gì đó ra khỏi người.
Hắn còn rất có tinh thần đùa vui: “Có muốn thử không, ngài William?”
Thử cái quỷ.
Mặt mày William Eric trầm xuống, đợi khi hắn đã cởi xong “cánh chim ưng” vứt xuống sàn không kiêng nể, mới lên tiếng: “Anh đã biết quy tắc của chúng tôi rồi đấy.”
Frederick Nhược Đông nhếch môi, nhướng mày, cằm hấc lên: “Tùy ý.”
Cũng bình thản quá rồi đấy.
William cứ cảm giác như chính mình mới đang bị đưa vào bẫy.
Hắn chớp mắt, đến gần Frederick Nhược Đông, hạ giọng cảnh cáo: “Đừng giở trò gì ở đây, chỉ tổ khiến anh chết sớm hơn thôi.”
Hắn chỉ cười cười, sau đó nhìn William chớp mắt, ý tứ “còn chưa mời hắn vào trong à”.
William ghét chết cái dáng vẻ không coi ai ra gì của Frederick Nhược Đông, như thể dù cho cái chết ngay trước mắt hắn cũng không có chút chật vật mà ngược lại vẫn cao cao tại thượng tựa một vị thần.
Trên đời tại sao còn có người không bao giờ biết sợ là gì như hắn chứ.
Đúng vậy không có người như hắn, Frederick Nhược Đông là duy nhất, hắn có thể tàn nhẫn, giết người như ngóe nhưng… hắn cũng biết yêu.
Còn hơn kẻ vô tình như William Eric, ngay cả cách để yêu một người hắn ta cũng chưa từng học được.
“Thả Frederick Trí Nham được rồi chứ? Đương nhiên anh cũng có thể lật lọng, chỉ là… tôi không nói trước được nếu anh làm ra hành động không đáng mặt đàn ông đó thì sẽ gây nên sóng gió gì cho đế quốc của anh đâu.”
William Eric bị hắn mỉa mai, giễu cợt như vậy rất tức giận, tính khí nóng nảy lại suýt không khống chế nổi mà trỗi dậy may mắn có Titus nhắc nhở hắn mới miễn cưỡng dằn xuống con quỷ ngu xuẩn trong người.
“Được.” Hắn nhìn tay thuộc hạ: “Mang người ra đây.”
Frederick Trí Nham ngồi trên xe lăn, bộ dạng có hơi tiều tụy nhưng vẫn không có vấn đề gì lớn, William Eric thế mà không động chạm đến ông ta.
Frederick Nhược Đông không cảm xúc lướt qua khuôn mặt ông ta hai giây rồi rời đi.
“Không cần mày cứu tao.” Ông ta vẫn còn sức để châm biếm con trai đấy.
William không rảnh xem tình cha con gì đó của hai kẻ khát màu trước mắt, hắn ta thả giọng: “Tôi sẽ cho người hộ tống Trí Nham tiên sinh về đến tận lâu đài Frederick.” Nâng mắt ngó người đàn ông kia, khẽ cười: “Thế nào, ngài Fred?”
Frederick Nhược Đông nhếch môi, đáp: “Được.” hoàn toàn là biểu cảm không chút quan tâm, thậm chí là thờ ơ dửng dưng như đối với kẻ xa lạ.
William Eric nhíu mày, ánh mắt găm chặt vào Frederick Nhược Đông, hắn ta biết người như Frederick Nhược Đông sẽ không coi trọng cái gọi là tình thân, chẳng qua là lần này hắn ta đánh cược và hắn ta nghĩ Frederick Nhược Đông cũng đang đánh cược, bọn hắn đang chơi một ván cờ, và Frederick Trí Nham chỉ là một con tốt hay một cái cớ mà thôi.
Dù thế nào thì hắn ta biết lần này, bắt buộc một trong hai phải chết.
Hắn ta rõ hơn bất cứ ai, Frederick Nhược Đông sẽ không ngu ngốc tự lao vào hang cọp, vậy thì chỉ có một nguyên nhân là, hắn có mục đích lớn lao hơn và đã chuẩn bị một cách cẩn thận cho cuộc chiến ngầm lần này..