Lục em đợi hồi lâu ở khách sạn mới thấy anh trai mình tiễn người ra sân bay quay về.
Hai người tạm dùng phòng hội nghỉ loại nhỏ của khách sạn, đóng cửa lại, lật mở một loạt tài liệu lại kéo hai cái ghế ngồi đối diện nhau.
Lục em vẫn thấy không cam lòng chuyện về Vưu Gia, do dự không biết mình có nên chủ động không, hỏi Lục Tiệm Hành: “Tối hôm qua em cũng chưa nói hết lời, sao qua một đêm mà người ta đã đổi ý được? Có khi nào có người khác tới tiếp xúc với cậu ta không?”
Lục Tiệm Hành từ đầu vẫn ngồi uống trà nghe chuyện, thấy hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, đành phải nhắc nhở: “Hợp tác không thành công chưa chắc đã không phải là chuyện tốt.”
Lục em ngẩng đầu nghi hoặc nhìn anh.
Lục Tiệm Hành nói tiếp: “Tình hình công ty bây giờ như một sợi dây kéo căng hai đầu, một mình chú tinh lực có hạn, quan trọng nhất vẫn là chăm chút cho công ty mình. Vưu Gia là miếng bánh ngọt quá lớn, không chỉ có chú muốn, người khác cũng đều muốn được ăn một góc, như vậy chỉ hơi bất cẩn một chút sẽ loạn trong giặc ngoài. Huống chi hiện tại hạng mục nào của công ty cũng cần tiền, đừng quá tham lam, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.”
Lục em thở dài: “Em nào có định nếm thử mà không cẩn thận, nhưng cậu ta quả thực là cơ hội hiếm có. Bên phía đạo diễn Lữ em thấy không có tiến triển là mấy, nếu như quyết định là đạo diễn Điền, nói thật em thấy không tin tưởng cho lắm. Gần đây thu nhập chủ yếu dựa vào ‘Cự nhân chi tháp’, bộ phim này lại không quá an toàn.”
“Cự nhân chi tháp” chính là bộ phim mà Trần Thái muốn cùng Tuyết Oánh tuyên truyền, phim điện ảnh này ban đầu đã có Thiên Di đầu tư, cùng hai công ty khác nắm giữ quyền phát hành nguyên gốc, giá gốc là triệu. (~ tỷ VND)
Cũng tức là nếu như cuối cùng doanh thu phòng vé không tới triệu, Thiên Di và hai công ty kia sẽ cùng gánh tổn thất. Còn nếu như doanh thu phòng vé cao hơn con số này, vậy bọn họ sẽ phân chia lợi nhuận theo tỷ lệ đầu tư vào.
Nhưng vì Thiên Di chỉ tập trung vào tài chính, toàn bộ hoạt động tuyên truyền phát hành cụ thể đều là do truyền thông Đông Thị phụ trách, cho nên phim đã định sẽ phát hành ngày mùng tháng , nhưng cùng phát hành đợt này với nó còn hai bộ phim trong nước của đạo diễn tên tuổi nữa.
Lục em hết sức bất mãn với chuyện này, trước đã từng nói qua hai lần, hôm nay không nhịn được lại nhắc đến lần nữa.
“Truyền thông Đông Thị cũng làm ăn thật dơ bẩn, chỉ vì muốn bao che cho hai bộ phim khác trong tay bọn họ mà đẩy ‘Cự nhân chi tháp’ vào vòng nguy hiểm. Hơn nữa đợt này còn dùng chiêu marketing bỏ đói() gì đó, không có suất chiếu sớm. Nếu không hâm nóng sức hút, ngày chiếu đầu làm sao có tên trong lịch chiếu phim?”
“Sau này cần phải tính toán cẩn thận, ” Lục Tiệm Hành thấy hắn bực bội, động viên, “Mà Đông Thị lần này cũng tham gia phát hành, kinh nghiệm của bọn họ phong phú, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn. Ngược lại là chú… Có phải là gần đây đang gặp vấn đề gì không?”
Lục em sáng hôm qua mới bay đến, gặp Lục Tiệm Hành xong liền đi gặp Vưu Gia, lúc đó hắn còn có vẻ vô cùng hưng phấn, nhưng hôm nay mới qua một đêm đã trở nên hơi lo âu quá độ.
Lục Tiệm Hành cho là hắn đang gặp chuyện gì khó xử, nhưng tình thế công ty tuy rằng căng thẳng, song báo cáo tài chính lỗ lãi vẫn coi như lạc quan, những phương diện khác, bên chủ tịch Vương gần đây không có động tĩnh gì, ngay cả đám người Lục Khả Manh cũng vô cùng yên ổn.
Anh không nghĩ ra, đến gặp Lục em, vẻ mặt hắn lại rất đáng nghi.
Lục Tiệm Hành suy đoán trong lòng, thẳng thắn hỏi luôn: “Hạng mục bên lão Ngô thế nào rồi?”
Lục em sửng sốt, có vẻ vô cùng bất ngờ khi thấy anh nhắc đến chuyện này, vội hỏi: “Chuyện đó không thành vấn đề, tuy rằng phải bỏ ra hơi nhiều, thế nhưng quay vòng nhanh, chẳng mấy mà có thể sinh lãi.”
“Vậy thì tốt, ” Lục Tiệm Hành yên lòng, cầm qua tài liệu liếc nhìn, cười nói, “Anh còn tưởng chú đang gặp phiền toái gì. Mặc dù giờ hơi mệt, nhưng nửa cuối năm nguồn hàng tích trữ rất nhiều, nếu như may mắn, có lẽ trước Trung thu trước là có thể đạt được mục tiêu hàng năm. Những chuyện khác chú cũng không cần đích thân xử lý, việc gì có thể để cấp dưới làm được thì cứ giao cho họ.”
“Vâng, ” Biểu cảm của Lục em dịu đi một chút, cũng khe khẽ thở dài, “Gần đây đúng là em hơi nôn nóng rồi. Lần trước lão Ngô còn khuyên em nên đi chùa lễ bái, nói năm nay em phạm Thái Tuế, nhiều ưu phiền, bận rộn trở ngại. Hôm qua em còn nghĩ, nếu không ổn thì tìm một ngôi chùa miếu nào đó, ở lại dăm bữa nửa tháng cho xong.”
“Thế sao được, ” Lục Tiệm Hành cười hắn, “Không có chú, công ty loạn mất.”
“Anh có thể điều hành mà!” Lục em nhìn anh, “Thật ra em thấy là anh quản lý cũng vậy cả, biết đâu tình huống còn có thể tốt hơn rất nhiều. Mấy hạng mục thua lỗ lần này anh đều không coi trọng, chỉ có em khư khư cố chấp.”
“Giống nhau sao được, chú là người cầm lái, anh và những người khác đều là mái chèo.” Lục Tiệm Hành cười xua tay, chép miệng, “Ngay cái công ty nhỏ của anh, mấy năm qua bỏ đấy, cũng không kiếm được đồng nào.”
“Do hạng mục anh đầu tư quá nhỏ, chỉ có mấy triệu thì làm được trò trống gì, phim ảnh không chất lượng thì sao thu hút được khán giả.” Lục em cũng cảm thấy hắn những hạng mục anh lựa chọn quá lạ đời, phim hoạt hình phim văn hóa, cái gì ít được chú ý lại đi đầu tư cái đấy.
Hắn cũng có lòng muốn để anh mình kiếm nhiều tiền, chân thành khuyên nhủ: “Ngay cả cái người đạo diễn Trần gì đó, kịch bản của ông ta nhìn là biết không được, không đắt khách. Con người thời nay đã quá vất vả với cuộc sống rồi, mấy thứ bi lụy lo âu không thu hút đâu, thế mà ông ta còn làm phim văn nghệ khổ sở.”
“Doanh thu phòng vé khẳng định không cao, ” Lục Tiệm Hành nói, “Phim này cũng không hi vọng kiếm được mấy đồng, nếu vào đúng thời kỳ, không lỗ tiền là tốt rồi.”
“Vậy anh tính làm gì? Nâng đỡ đạo diễn mới sao?”
“Cũng có thể nói là thế.”
“Đạo diễn không phải dễ nâng đỡ như vậy đâu, có những người anh thấy ông ta có tài nhưng trên thực tế lại rất kém, kể cả những người từng một thời nổi tiếng cũng không nhất định có thể trải qua được quá trình kiểm nghiệm của thị trường, người mới thì càng không đáng nhắc tới.” Lục em nói tiếp, “Huống chi mấy người anh tìm tới đều có chút tật xấu của kẻ làm nghệ thuật, không kiếm được tiền còn ra vẻ thanh cao. Anh giờ chẳng khác nào làm từ thiện.”
Lục Tiệm Hành chỉ cười không nói lời nào.
Sau một lát hai người ngồi đối diện đọc xong tài liệu, ký xong các bản hợp đồng cần ký, giờ mới nhìn đến phần cuối cùng.
Đó là bộ phim mới mà Lữ Hàm muốn hợp tác với Hollywood, vì muốn làm thành bản Trung Quốc của “Chúa tể của những chiếc nhẫn” phát hành toàn cầu cho nên chi phí dự tính khá cao. Bọn họ giờ đang công khai kêu gọi đầu tư, Thiên Di cũng có ý gia nhập. Chỉ là số tiền thuận mua có chút khác nhau.
Việc này vẫn cần mở cuộc họp bàn bạc khác nên tạm thời cứ để đấy đã.
Giải quyết xong những chuyện này, nhân viên phục vụ của khách sạn cũng tới gõ cửa, nhắc nhở thời gian mượn phòng họp đã hết, Lục em thu dọn đống giấy tờ định đi, vừa ngẩng đầu thì thấy Lục Tiệm Hành lấy ra một túi vải mềm từ trong cặp.
Lục Tiệm Hành thấy hắn hiếu kỳ, đưa đồ tới, rồi mới cười nói: “Không phải chú muốn đi lễ chùa sao? Trước đây cha anh từng nhờ bạn khắc một ít hạt quả trám rồi xâu thành hai cái vòng tay cho anh. Cũng không phải món đồ đắt giá gì, nhưng có tuổi đời nhiều năm. Giờ anh đưa cho chú một chuỗi, lúc nào chú đi lễ chùa tìm một vị cao tăng xem có thể khai quang() không, cũng coi như vật may mắn giúp trừ tà chiêu tài.”
Lục em đưa tay nhận, quả nhiên lấy trong túi vải ra một chuỗi hạt màu gỗ đỏ, những hạt quả trám đó hạt nào cũng to bằng khoảng một đốt ngón tay, được khắc hình Phật Tổ trên mặt, trông rất sinh động, rất có linh khí.
Trước đây hắn cũng từng nghe nói cha nuôi của Lục Tiệm Hành có làm ít đồ chơi văn hóa tranh chữ vẽ. Giờ nhận đồ xong quan sát kĩ, quả nhiên trên mỗi hạt châu đều được khắc con dấu chữ ký nhỏ bằng hạt gạo ở mặt sau, hiển nhiên là do một vị danh nhân làm ra.
Lục em đoán vật này có giá không hề rẻ, bản thân hắn không am hiểu, cũng không tiện nhận lấy, vội từ chối: “Cha anh để lại cho anh, cũng đã giữ gìn cẩn thận rồi, anh mà đưa cho em chẳng khác nào chôn vùi một thứ tốt.”
“Không sao, ” Lục Tiệm Hành lại cười nói, “Ai bảo chú là em trai anh chứ. Vừa hay hai anh em mỗi người một chuỗi. Người một nhà đừng làm như người ngoài thế.”
Lục em lúc này mới nhận lấy.
“Vậy em xin nhận, ” hắn ngại ngùng cười, lại nghĩ tới một chuyện, nói với Lục Tiệm Hành: “Nếu anh đã nói đừng coi như người ngoài, vậy em cũng nói thẳng. Hai năm qua bên Wana anh vẫn luôn tránh, không dùng tài nguyên của Thiên Di, cũng không để người ta biết anh là sếp tổng của công ty. Chuyện lúc trước không đả động được anh em không tính nữa, lần này phim của đạo diễn Trần e rằng sẽ khó tìm được công ty tuyên truyền tốt. Nếu như đến lúc đó anh không có lựa chọn nào tốt, thì cứ để công ty bên mình ra mặt đi.”
Lục Tiệm Hành cười nói: “Lần này chú không nói, anh cũng sẽ tìm chú để hỏi. Nếu đã như vậy, đến lúc đó sẽ bớt việc rồi.”
Lục Tiệm Hành chờ hắn đi rồi, lại ở đây đợi thêm hai ngày, phía Lữ Hàm vẫn lằng nhằng với anh, lúc thì nói có ý tưởng có thể bàn bạc, lúc lại bảo đang quay phim bận quá không có thời gian. Lục Tiệm Hành vốn không có nhiều kiên nhẫn với ông ta, lần này chờ đủ thời gian, cảm thấy như vậy cũng đã là có thể bàn giao được với công ty rồi, thế là dứt khoát dọn đồ quay về.
Ngày anh về công ty cũng là ngày Trần Thái đã chạy sang thành phố thứ hai rồi.
Truyền thông Đông Thị tuy rằng tiến hành chiêu “marketing bỏ đói”, nhưng hiển nhiên những người khác chẳng hề bỏ tiền ra mua phim, lại thêm hai bộ phim của đạo diễn nổi danh làm gọng kìm hai bên, khán giả lại càng cho rằng đây là biểu hiện chột dạ của đoàn phim khi không dám đối mặt.
Những người phụ trách diễn viên được chia thành ba nhóm, tất cả đều là người tai to mặt lớn, bởi vậy cũng nhân tiện làm tuyên truyền luôn ở những thành phố lớn, Tuyết Oánh thì được phân ở nhóm , đi cùng mấy người diễn viên tuyến hai, ba khác.
Trần Thái ban đầu cứ nghĩ sẽ có thời gian nghỉ ngơi, không ngờ lịch trình gấp rút hơn y nghĩ nhiều, ngày nào cũng phải dậy sớm, vội vã lên chuyến bay sớm, đến nơi rồi chưa kịp thở đã phải chạy đi sắp xếp phỏng vấn và gặp mặt truyền thông, ngoại trừ phối hợp với đoàn phim để tuyên truyền, Trần Thái còn phải nghĩ cách để Tuyết Oánh tiếp xúc với công chúng nhiều hơn. Đến tối, đoàn người còn phải chạy đến sáu, bảy rạp chiếu phim nữa.
Lục Tiệm Hành gọi điện thoại cho y nói muốn qua thăm y, Trần Thái tính toán, thời gian cá nhân của mình cũng chỉ đủ để ăn cơm, thế là dứt khoát từ chối.
Xếp hạng ngày đầu lên sóng của “Cự nhân chi tháp” cũng không cao lắm, chỉ có %. Thế nhưng điều bất ngờ chính là hai bộ phim lớn được đề cử lượt xem lại ngày càng thấp, sau đó cũng bị rạp chiếu phim điều chỉnh xếp hạng.
Đợi khi quá trình công chiếu của bên Trần Thái kết thúc, xếp hạng của “Cự nhân chi tháp” rốt cục ổn định ở khoảng %, hai tuần tiếp theo, doanh thu phòng vé vậy mà cũng vượt qua triệu.
Lục Tiệm Hành giờ mới yên tâm, thấy tình huống bên này đã ổn định, cuối cùng mới nhớ tới qua bên Wana xem tình hình.
Lưu tổng mấy ngày nay cũng đang muốn tìm anh, giờ thấy anh rốt cuộc đã tới công ty, nhanh chóng báo cáo qua tình hình hiện nay, lại hỏi: “Vị đạo diễn Trần kia tháng trước đã liên lạc với tôi rồi. Nói là tháng tám sẽ bắt đầu khởi quay, hai ngày nay cũng đang chuẩn bị mở cuộc họp.”
Lục Tiệm Hành gật đầu: “Vấn đề tài chính đừng làm khó ông ấy.”
“Được. Nhưng mà có vấn đề này, triệu đó là phí sản xuất hay tổng đầu tư?” Lưu tổng hỏi, “Đạo diễn Trần cho là tổng đầu tư nên có lần hỏi tôi sau này tuyên truyền cần dùng bao nhiêu để ông ấy còn tiết kiệm.”
Lục Tiệm Hành không ngờ người đạo diễn này lại thành thật như thế, không nhịn được cười nói: “Tổng đầu tư thì còn quay được cái gì, tiền này là chi phí sản xuất thôi, cứ để ông ta tiêu thoải mái. Chỉ có điều, phụ trách sản xuất do anh tới coi chừng đi.”
Lưu tổng sảng khoái gật đầu. Sếp tổng như Lục Tiệm Hành tốt chính là ở điểm này, trong tay có nhiều tiền, muốn đầu tư cái gì thì nhảy vào cái đó, dù là đạo diễn hay hậu kỳ, chỉ cần thích thì tiền nong không thành vấn đề, kéo hết về công ty.
Đối phương vui vẻ, những người làm công như anh cũng bớt lo.
Đang lúc hai người nói chuyện về tình hình công ty, điện thoại Lục Tiệm Hành bỗng đổ chuông.
Anh lấy ra liếc nhìn, là Lục Tiệm Viễn, thấy hơi kinh ngạc nhưng vẫn nghe luôn.
Phía Lục Tiệm Viễn hiển nhiên đã sốt ruột lắm rồi, nói ngay: “Anh, xảy ra chuyện rồi!”
Lục Tiệm Hành khẽ cau mày: “Sao thế?”
Lục Tiệm Viễn hiển nhiên đang tức giận vô cùng, ngừng một lát mới nói rõ: “Truyền thông Đông Thị giở trò chơi bẩn, cầm hợp đồng bổ sung thêm thỏa thuận, định nuốt lại tiền phòng vé.”
———————–
Chú thích:
() Marketing bỏ đói (Hunger Marketing): Chỉ việc người cung cấp sản phẩm đưa ra dự kiến về sản phẩm mới khiến người tiêu dùng nảy sinh cảm giác chờ đợi, trông ngóng; đồng thời kiểm soát nghiêm ngặt thông tin liên quan tới sản phẩm mới trên thị trường nhằm tăng cường cảm giác chờ đợi của người tiêu dùng.
Sau khi sản phẩm ra mắt lại cố tình hạ thấp sản lượng để đạt được mục đích điều tiết khống chế quan hệ cung cầu, tạo ra “hiện tượng giả” cung không đủ cầu nhằm duy trì mức giá và tỉ suất lợi nhuận khá cao.
() Khai quang: Cách gọi đầy đủ là “khai quang điểm nhãn”.
Khai quang điểm nhãn là thủ tục để linh vật phong thủy nhận chủ nhân. Quá trình khai quang sẽ bao gồm lễ cúng, khấn và đọc thông tin chủ nhân. Có thể có thêm thủ tục “mở mắt” cho linh vật, gọi là “điểm nhãn”. Sau khi khai quang, linh vật sẽ nhận và phù trợ cho chủ.
Hết chương .