Tuy rằng mấy năm qua doanh thu phòng vé xem phim vẫn luôn xảy ra tranh chấp không ngừng, thế nhưng Lục Tiệm Hành có thế nào cũng không ngờ một công ty lớn hàng đầu như truyền thông Đông Thị lại cũng có thể làm như vậy.
Anh vội vã quay về công ty, hỏi cặn kẽ tình huống, mới biết hợp đồng là Lục em ký kết sau bữa tiệc.
Đầu tư lần này vốn là do người quen làm trung gian bắc cầu, khi đó lòng phòng bị của Lục em hơi yếu, lại được một người mẫu trẻ đang hot ngồi cùng bàn rót cho không ít rượu, thời khắc đầu hoa mắt váng cứ thế ký một chữ.
Cái mà hắn ký nhìn bên ngoài thì là hợp đồng gốc ban đầu, thế nhưng bên trong lại che giấu một phần thỏa thuận bổ sung. Hiện giờ phim vẫn chưa ngừng chiếu, nhưng doanh thu phòng vé đã thu về được khoảng , phần, nếu như tính theo điều khoản bổ sung thì Thiên Di trận này tổn thất cũng ít nhất – triệu.
“Đây là Trình tổng của Đông Thị nhắc nhở em, anh ta nghe được tin tức từ người khác, cho rằng sự tình không nhỏ nên đã lén nói cho em biết. Giờ em mới phát hiện.” Lục em oán hận, “Hồi chiều em có hỏi qua luật sư Tiền rồi, việc này mà không ổn thỏa chỉ có thể kiện cáo.”
Luật sư Tiền là người bạn mà chủ tịch Lục đã hợp tác nhiều năm qua, di chúc hiện giờ cũng do ông làm. Có điều chuyên môn của ông cũng không phải các vụ tranh chấp kinh tế.
Lục Tiệm Hành kinh ngạc, gõ nhẹ mấy tiếng xuống mặt bàn: “Luật sư Đàm của bên bộ tư pháp có phải là am hiểu chuyện này hơn không?”
“Đúng vậy, ” Lục em bóp sống mũi, thở dài, “Nhưng bây giờ việc này vẫn không thể để phía công ty biết. Dù sao vẫn chưa đến thời gian kết toán, mấy tháng này suy nghĩ xem có biện pháp nào khác nữa không.”
Phía truyền thông Đông Thị cũng không phải cứ chơi cứng, chỉ là trước mắt đối phương đã ký trên giấy trắng mực đen, lại cầm tiền tươi thóc thật, hắn nhất thời cũng không nghĩ ra chỗ nào sơ hở để lật ngược.
Mà dựa theo thông lệ, mồng mười tháng sau công ty bên này sẽ mở cuộc họp ban giám đốc, đề tài thảo luận lần này quan trọng nhất vẫn là kế hoạch đầu tư của các cổ đông, nếu như chuyện này mà bị lộ ra, hy vọng thuyết phục được phe trung gian của Lục em càng thêm mong manh.
Lòng hắn ảo não, muốn trút ra lại không dám để lộ đầu mối, chỉ sợ khiến người khác nghi ngờ.
Lục Tiệm Hành không lên tiếng, cúi đầu nhìn lại lịch trình công việc của mình, sau đó mới nói: “Cuối tuần này, Ngô lão có một bữa tiệc thưởng thức rượu. Nếu không ổn thì anh sẽ đi một chuyến.”
“Không phải chuyện đó anh luôn từ chối sao?” Lục em nhíu mày, “Hơn nữa em nghe nói tiệc rượu đó chẳng qua chỉ là mượn danh tiếng thôi, trên thực tế chỉ cần nộp phí hội viên thì bất kể là nhân vật nổi tiếng trên thương trường hay là lưu manh trên phố thì đều có thể đi vào hết, rất loạn. Anh không cần đi đâu.”
Lục Tiệm Hành chậm rãi tựa lưng vào ghế dựa, dường như cũng đang do dự.
Lục em vẫn không yên lòng, nhỏ giọng nhấn mạnh lần nữa: “Anh đừng đi, mọi chuyện chưa đến nông nỗi cần phải tiếp xúc với mấy người đó. Em có biện pháp.”
Nói là có biện pháp, mà hai ngày sau đó, hắn lại càng lộ rõ sự vội vã, trên mặt cũng giăng đầy mây đen.
Chiều thứ sáu công ty có một cuộc họp ban ngành, nhờ những biểu hiện xuất sắc gần đây nên Trần Thái được sắp xếp có một báo cáo ngắn gọn, nửa chừng nhìn về phía vị trí chủ tịch, liền phát hiện vị Tiểu Lục tổng này hình như đang không yên lòng cho lắm.
Trần Thái nghĩ thầm liệu có phải xảy ra chuyện gì không, buổi tối hiếm khi y về sớm, chạy thẳng tới chỗ Lục Tiệm Hành để hỏi, thế mới biết đầu đuôi câu chuyện.
Lục Tiệm Hành dặn dò: “Việc này liên quán đến nhiều vấn đề quan trọng, em tự biết không sao, đừng nói với người khác.”
Gần đây dì giúp việc bận việc trong nhà, nên cơm nước đều do anh tự lo. Lục Tiệm Hành xuống dưới nhà mua ít gạo và mì, vác cả hai bên vai, bả vai sót lại toàn là bột mì và bụi bẩn.
Trần Thái gật đầu, đi theo sau anh than thở: “Em còn đang nghĩ, gần đây công ty đều có chuyện tốt, sao tiểu sếp tổng lại như vậy. Mặt mày rầu rĩ trán xuất hiện nếp nhăn luôn.”
Lục Tiệm Hành đáp một tiếng, bỗng thấy không đúng, quay đầu nhìn y: “Sao em còn để ý chú ấy có nếp nhăn?”
Trần Thái ngẩn ra, thấy vô cùng khó hiểu: “Cuộc họp hom nay em nhìn thấy!”
“Anh cũng có nếp nhăn đây, sao em không chú ý?”
“Anh có đâu ra…” Trần Thái giờ mới nhận ra anh đang ghen, dở khóc dở cười nói, “Anh quá hoàn mĩ, trên mặt ngay cả vết xước nhỏ cũng đều đẹp.”
Lục Tiệm Hành không bị mua chuộc: “Anh thấy em là có mới nới cũ thì đúng hơn.” Anh nói xong đứng đó chỉ vào người mình, “Trên mặt anh không có nếp nhăn, thế nhưng trên quần áo có bột mì đây này.”
Trần Thái mau chóng tới vỗ hai cái cho anh, đến khi xoa sạch sẽ, lại thấy buồn cười: “Anh xem hai chúng ta như vậy có giống hai ông chồng già không. Mẹ em thường phủi quần áo cho bố em như thế.”
Lục Tiệm Hành liếc y: “Thế em nghĩ sao, nếu không phải là người thân cận anh lại có thể nói bí mật công ty cho em sao?”
“Nhắc đến chuyện này, thật ra em thấy nếu như là việc cơ mật thật, ngay cả vợ cũng không được nói cho biết.” Trần Thái nghiêm túc nói, “Trong phim ‘Bố già’ đã nói rồi đấy, không nên để cho bất kỳ người nào biết được suy nghĩ của anh. Ngay cả vợ cũng không được nói.”
Lục Tiệm Hành nở nụ cười: “Anh đâu biết câu này, anh chỉ nhớ một câu khác thôi.”
“Câu nào?”
“Chuyện ‘thú vị’ giữa đàn ông và phụ nữ, thường bắt đầu từ câu ‘ngại quá’ và kết thúc bằng câu ‘thật nhàm chán’.” Lục Tiệm Hành thuận thế ôm lấy y, hôn một cái vào cổ y, hỏi, “Giờ anh muốn làm chuyện xấu hổ với em, em thấy sao?”
“…” Trần Thái nhìn thời gian còn sớm, nhỏ giọng nói: “Em nghĩ chắc là em muốn ăn cơm trước.”
“Thế thì ăn anh trước đi, ” Lục Tiệm Hành thò tay nhéo vào quần áo y, nói, “Ăn anh xong, lại ăn đồ anh làm…”
Anh ôm người lên, đặt trên bệ trong phòng bếp, mặt bếp làm từ đá hoa cương, chạm tay vào thấy mát lạnh. Trần Thái vừa ngồi lên đã nghe thấy bụng kêu ùng ục, sau đó lại vài tiếng vang lên liên tiếp.
Lục Tiệm Hành đang định cởi quần áo: “…”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, không nhịn được đều cười phá ra.
“Chắc là anh không cho em ăn no rồi, ” Trần Thái đưa chân đã nhẹ vào anh, cười thúc giục, “Vẫn là mau làm cơm đi thôi.”
Lục Tiệm Hành đành phải kéo lại quần áo mặc lên, cam chịu số phận quay người đeo tạp dề nấu cơm.
Anh làm cơm, Trần Thái thì ở bên cạnh rầm rì nói chuyện. Hàn huyên một lát, lại nghĩ tới chuyện vừa rồi, tiếp tục hỏi: “Chuyện lần này mà không giải quyết được thì làm sao bây giờ, tận mấy chục triệu đấy. Công ty liệu có phải sẽ phải bồi thường thê thảm không?”
“Tiền nhiều là được, ” Lục Tiệm Hành lại nói, “Mà quan trọng nhất vẫn là áp lực của Tiệm Viễn. Hiện giờ chú ấy ở công ty không được ủng hộ cao lắm, nếu như đi đâu cũng bị người khác giễu cợt đàn áp nữa… Vậy sau này rất khó kiên trì.”
Trần Thái gật đầu, có điều đạo lý thì hiểu rõ, nhưng viên chức nhỏ bé như y cũng không có biện pháp gì, chỉ đành phải nói: “Vậy em cũng sẽ cố gắng làm việc, xem có thể kéo thêm được chút tiền nào không. Trước đây em nghe nói Vưu Gia nhận một hợp đồng quảng cáo đại diện cũng đã khoảng – triệu, anh nói xem công ty mình nếu mà cũng có một người như vậy, thế thì kiếm được bao nhiêu tiền.”
Y càng nghĩ càng thấy mỹ mãn, lại không nhịn được nói: “Em bỗng thấy có thể hiểu được tâm lý của người đại diện của anh ta, nếu như nếu đổi lại là em, ngày nào cũng đối mặt với tảng thịt mỡ như thế em khẳng định cũng động lòng chứ, đại diện thương hiệu, nhận! Họp báo, đi! Quay clip tuyên truyền, luôn! Tiệc rượu, ra giá đi! Một triệu trở lên, ngồi một phút lấy tiền một phút… Tiệc rượu cao cấp đó đều là người có tiếng tăm, em tới đó sẽ bắt đầu phát danh thiếp, chụp chung một đống ảnh với danh người nổi tiếng, sau đó đem đi khoe mẽ trước mặt người ta là quá chuẩn mà.”
Lục Tiệm Hành quay đầu liếc y, lắc đầu cười: “Em mơ đẹp quá nhỉ.”
“Em cũng chỉ tưởng tượng thôi mà, ” Trần Thái thở dài, “Cơ hội như thế biêt tìm đâu bây giờ?”
Lục Tiệm Hành hơi ngẩn người, cúi đầu đun nước thái rau, đợi đến khi nấu xong bát mì, anh mới đột nhiên hỏi: “Em muốn đi tiệc rượu à? Anh có một buổi đấy.”
Trần Thái kinh ngạc nhìn anh.
Lục Tiệm Hành nói tiếp: “Do Ngô lão tổ chức, yêu cầu không thấp, nhưng khá nhiều người. Ngày mai dẫn em tới đó xem nhé, em đi không?”
Trần Thái mừng rỡ vô cùng: “Có phải là sẽ có rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn trong ngành?”
“Có.”
“Đi đi đi!” Trần Thái điên cuồng gật đầu, lại nghĩ tới chuyện khác, hỏi, “Đến lúc đó em mang thân phận gì?”
Tiệc rượu đó khách mời nam đều mang bạn gái, không có dẫn theo bạn trai.
Lục Tiệm Hành do dự hồi lâu, cân nhắc: “Trợ lý được không?”
Anh nói xong cũng thấy hơi hối hận, cảm thấy danh phận trợ lý này không được êm tai, đang nghĩ thay đổi cái khác.
Nào ngờ Trần Thái chẳng hề để bụng, gật đầu liên tục, nói tiếp: “Được chứ được chứ, GET được!”
Lục Tiệm Hành ngẩn ngơ, không biết y GET cái gì, nhìn sang với vẻ khó hiểu.
Trần Thái chép miệng, giải thích cho anh: “Có việc thì để trợ lý làm, không có việc thì làm trợ lý mà, đều hiểu được…”
Hết chương .